Gần tới mùa xuân, Cố Thành Viêm phải quay về thành phố đón năm mới, vốn dĩ Khả Lan không muốn về nhưng lại bị Cố Thành Viêm mạnh mẽ mang về thành phố.
Cuối đông, tuyết đọng đã tan, ánh nắng mặt trời càng trở nên ấm áp.
Lâm Bảo Nhi đi cùng cô và Cố Thành Viêm, đôi tay ôm cánh tay Cố Thành Viêm, miệng không ngừng kể chuyện khi còn bé.
Cố Thành Viêm ngẫu nhiên trả lời Lâm Bảo Nhi một câu, khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên.
Lâm Bảo Nhi càng nói chuyện càng vui sướng, lúc nói chuyện thỉnh thoảng Lâm Bảo Nhi lườm Khả Lan, ánh mắt tỏ vẻ đắc thắng.
Khả Lan thấy bộ dáng Lâm Bảo Nhi, không nói gì, sắc mặt bình tĩnh tự nhiên như nước.
Mộ Dung Triển thấy tình hình như vậy lúc đầu còn cảm thấy khó hiểu, sau đó bình tĩnh rồi đến kinh ngạc.
Cậu ta không biết bọn họ đang diễn trò gì, cậu ta cũng không đoán được nhưng cảm thấy hai nữ một nam thật là......rối loạn.
Máy bay hạ cánh, Cố Thành Viêm về nhà họ Lãnh trước, Lâm Bảo Nhi cũng đi theo.
Khả Lan tới Quật Khởi.
Thời gian Khả Lan rời khỏi thành phố không lâu lắm nhưng Quật Khởi bị tước giấy phép nên trừ bảo vệ ngoài ra không có ai.
Khả Lan ở công ty thu thập tài liệu cùng công văn, đang định ra về Kim Hạo đột nhiên xuất hiện, bóng dáng cao lớn, đứng chắn trước cửa ngăn cản đường đi của Khả Lan.
Thấy Kim Hạo ánh mắt Khả Lan hơi trầm xuống, mím môi hỏi “Xin hỏi anh Kim như vậy là muốn làm gì?” Dứt lời Khả Lan đưa tay muốn đẩy Kim Hạo đi ra ngoài.
Kim Hạo vẫn đứng im tại chỗ, đưa tay nắm tay Khả Lan, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Lan.
Đột nhiên bị Kim Hạo nắm tay, Khả Lan giật mình, giật giật tay muốn rút tay ra.
Nhưng Kim Hạo thấy Khả Lan giãy giụa càng gia tăng sức lực, không chịu buông Khả Lan ra.
Hành động của Kim Hạo khiến Khả Lan nóng nảy.
Cô ngừng giãy giụa, hơi híp mắt nhìn Kim Hạo, lạnh lùng nói: “Buông ra.” Dứt lời Khả Lan đứng thẳng người, chờ Kim Hạo buông tay.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói lúc này mới phản ứng, dần dần buông tay Khả Lan.
Khả Lan thu tay, chân mày nhíu lại, cất giọng hỏi: “Hôm nay anh tới đây làm gì?” Dứt lời Khả Lan lui hai bước đưa mắt đánh giá Kim Hạo.
Phát hiện hôm nay Kim Hạo mặc đồ tây, khuôn mặt còn trang điểm nhẹ.
Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi, vẻ mặt hơi trầm xuống, sau khi bước tới hai bước liền quay đầu nhìn về phía Khả Lan, nhún vai một cái, khuôn mặt vô vị nói: “Hôm nay tôi đính hôn nhưng tôi không thể nào bị trói buộc nên đi chung quanh một chút.” Nói tới đây Kim Hạo đưa tay giật tập tài liệu trong tay Khả Lan.
Khả Lan thấy tập tài liệu bị giật đi, trái tim hơi trầm xuống liền thò tay muốn cướp tập tài liệu từ trên tay Kim Hạo nhưng lại nhớ tới một chuyện.
Tin tức Kim Hạo người thừa kế của xí nghiệp đứng đầu thành Phố bỏ trốn tiệc đính hôn sẽ trở thành tin tức lớn.
Hơn nữa chuyện Kim Hạo đào hôn sẽ gây nên ảnh hưởng rất lớn.
Khả Lan suy nghĩ, muốn hỏi tại sao Kim Hạo lại bỏ trốn.
Nhưng ngước mắt lại nhìn thấy Kim Hạo ném tập tài liệu của cô sang một bên.
Kim Hạo ném tài liệu trên mặt đất, Khả Lan hơi tức giận đang muốn mở miệng chỉ trích Kim Hạo.
Nhưng còn chưa kịp nói gì.
Kim Hạo đột nhiên đưa tay ôm Khả Lan vào ngực, đôi tay ôm chặt.
Khả Lan đột nhiên bị ôm vào lòng, ngẩn người sau đó giùng giằng muốn ra ngoài.
Nhưng sức lực của anh ta quá lớn, cô giãy giụa căn bản không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến Kim Hạo ôm chặt hơn.
Không khí nhất thời trở nên rất kỳ quái.
Khả Lan không giãy giụa nữa mà đứng thẳng người, từ trong ngực Kim Hạo ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Kim Hạo nói: “Hôm nay anh tới đây không phải là muốn nói với tôi anh chạy trốn là vì tôi đó chứ?” Dứt lời ánh mắt Khả Lan tối sẫm, cơ thể giật giật chợt cảm thấy buồn cười.
Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi, cơ thể căng cứng, sức lực trên tay càng tăng thêm.
Im lặng chốc lát.
Anh ta đột nhiên cúi đầu nói bên tai Khả Lan: “Đúng là như vậy.” Nói tới đây Kim Hạo cúi người muốn hôn lên đôi môi Khả Lan.
Khả Lan thấy động tác của Kim Hạo theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Kim Hạo hôn trật cũng không vội mà giơ tay lên đè đầu cô xuống.
Đột nhiên bị đè xuống khiến Khả Lan không thể nhúc nhích, trái tim cảm thấy nóng nảy, vội vàng nói: “Nhưng tôi không thích anh.” Lúc này giọng nói Khả Lan lạnh lùng, không muốn có quan hệ mập mờ với Kim Hạo.
Mặc kệ Kim Hạo có thích cô hay không, đó là chuyện của Kim Hạo, cô không thích Kim Hạo.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói, cơ thể đột nhiên cứng đờ, hai mắt tối tăm, chăm chú nhìn khuôn mặt của Khả Lan, dần dần buông đôi tay đang ôm Khả Lan ra, khóe miệng nở nụ cười khổ.
Khả Lan thấy Kim Hạo buông lỏng tay vội vàng lui về phía sau hai bước, nhặt tài liệu trên mặt đất lại ngước nhìn Kim Hạo, cất giọng nói: “Anh Kim tới đây là muốn nói chuyện không liên quan đến chuyện hợp nhất sao?”
Nếu như Kim Hạo thật sự chỉ muốn nói thích hay không thích vậy anh ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
“Đã làm xong chuyện cổ phần của Lương Thị, cô định khi nào thì tới Lương Thị?” Kim Hạo nghe Khả Lan nói không nhanh không chậm nhắc tới chuyện cổ phần của Lương Thị.
Kế hoạch thu mua lần này tiến hành không thuận lợi, là ông Lãnh giúp đỡ thu mua.
Khả Lan nghe thấy câu hỏi của Kim Hạo, mấp máy môi, khóe miệng nở nụ cười nói: “Chúng ta nên đến gặp Lương Tú Ly.”
Khả Lan rời khỏi Quật Khởi, đem tài liệu của Quật Khởi đưa cho Mộ Dung Triển rồi sau đó theo Cố Thành Viêm về thăm nhà.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện.
Lại một lần nữa quay về nhà họ Cố, Khả Lan thấp thỏm trong lòng, từ trước tới giờ người lớn nhà họ Cố đối với cô không quá thân thiết, hơn nữa gần đâu nhà họ Cố vừa tụ về một chỗ.
Khả Lan mơ hồ có cảm giác, về nhà họ Cố mọi thứ sẽ hướng về phía cô, nhất là chuyện Cố Thành Thấm nhảy lầu tự tử.
Nhưng khi Khả Lan tới nhà họ Cố lại không có chuyện như cô đã đoán, ngược lại thấy người một nhà vẫn ngồi chung một chỗ, trò chuyện với nhau.
Nhưng không khí lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Mọi người nói chuyện của mình thấy Cố Thành Viêm về cùng Khả Lan, ngay cản nhìn cũng không thèm liếc một cái.
Khả Lan không lên tiếng, há miệng muốn lễ phép chào hỏi nhưng nhìn thấy thần thái của mọi người cô lại thu lời nói lại.
Cô không thích mặt nóng dán lên mông lạnh của người khác.
Nghĩ đến đây, Khả Lan bước vội, Cố Thành Viêm đưa tay ôm Khả Lan, nhỏ giọng hỏi: “Sợ sao?” Anh nhìn thấy khuôn mặt cô không tự nhiên.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm hỏi như vậy, sắc mặt đột nhiên chìm xuống, nghiêng đầu nhìn anh hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy thế nào?” Người lớn nhà họ Cố ngoại trừ sắc mặt ba Cố Thành Viêm hơi tốt một chút còn lại những người khác đều nhăn nhó.
Cô là thế hệ sau, không thể nào tùy ý phách lối nhưng đối mặt với những khuôn mặt nhăn nhó kia, cô khó có thể tiếp nhận.
Anh nghe cô hỏi ngược lại, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Thật ra thì, ông nội đã sớm tiếp nhận em.” Giọng đàn ôn đậm đà nghiêm túc.
Khả Lan nghe thấy liền cảm thấy vui mừng, ông Cố sao?
Cô nhớ rõ ông Cố không đồng ý chuyện của cô và Cố Thành Viêm.
Không phải bởi vì thân phận của cô.
Trong lòng cô rất rõ ràng, cô không xứng với nhà họ Cố, ông Cố vẫn luôn nói Cố Thành Viêm nên tìm một cô gái trong sạch chứ không phải một người giống như cô, không có tài sản, lòng dạ lại còn quá sâu.
Bên này Cố Thành Viêm vừa mới nói xong, ông Cố liền đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt dừng trên mặt Khả Lan.
Khả Lan vội vàng kêu “Ông nội.”
Ông Cố đột nhiên đưa tay cầm cây gậy đánh vào chân Khả Lan.
Khả Lan bị đánh, bàn chân khụy xuống, ngã trên mặt đất.
Cố Thành Viêm nhìn thấy tình huống như vậy, trái tim hơi trầm xuống, đưa tay đỡ cô lên.
Ông Cố đưa tay cầm cây gậy đập vào tay Cố Thành Viêm tách hai người bọn họ ra.
“Người phụ nữ không đứng đắn, đã đi rồi còn quay lại làm cái gì?” Ông Cố nói xong động tác trên tay cũng không ngừng.
Cố Thành Viêm và Khả Lan bị buộc phải tách ra, Khả Lan rũ hai mắt khuôn mặt không biến sắc nhìn Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi nhìn thấy tình huống lúc này, khóe miệng nở nụ cười.
Cô ta cũng biết trong lòng Cố Thành Viêm chỉ có cô gái trong tuổi thơ, bây giờ cô gái kia quay về, tất nhiên Khả Lan không thể so sánh nổi.
Nếu như là lúc trước Cố Thành Viêm làm sao có thể để mặc ông Cố đánh Khả Lan như vậy.
Không khí nhất thời trở nên náo động, ánh mắt Khả Lan dừng trên người Cố Thành Viêm, dường như chờ động tác tiếp theo của anh.
Anh âm trầm đứng ở một bên, không có động tác tiếp theo.
Ông Cố vẫn không ngừng động tác trên tay, dì Lưu thấy như vậy tốt bụng đi tới khuyên bảo, Cố Vọng Đông cũng không nhìn nổi muốn ngăn ông Cố.
Nhưng hình như ông Cố rất tức, không ngừng động tác trên tay, ngược lại càng ngày đánh càng mạnh hơn, đẩy mọi người ra, đánh lên bụng Khả Lan.
Khả Lan bị đau ngã xuống đất, sau đó máu tươi chảy ra ngoài.
Ngay lúc này sắc mặt mọi người liên thay đổi.
Lúc này Cố Thành Viêm mới phản ứng, vội vàng đưa tay ôm Khả Lan, sau khi gầm nhẹ “ông nội” liền xoay người bỏ đi.
Ông Cố nghe thấy tiếng của Cố Thành Viêm, không chỉ không có tình lại mà đập cây gậy lên mặt đất mắng “Bất hiếu”.
Lương Bảo Nhi thấy tình huống như vậy không thể không vỗ tay khen hay.
Khuôn mặt cô ta vốn dĩ bình tĩnh lúc này khó có thể che giấu kích động cùng vui vẻ.
Sinh non sao?
Thật tốt quá.
Cô ta thật sự muốn xem, Lâm Khả Lan này không còn đứa bé nữa muốn lấy gì để vào nhà họ Cố.
Lương Bảo Nhi vui mừng không che giấu sự hưng phấn trên mặt, xoay người đỡ cô ba Cố Vọng Bội, giả bộ ngây thơ dốt nát “Cô Cố, chuyện này là thế nào? Chị Khả Lan là cháu dâu nhà họ Cố mà.”
Cố Vọng Bội nghe Lương Bảo Nhi hỏi, liếc mắt nhìn Lương Bảo Nhi, khuôn mặt biểu lộ nụ cười nói: “Tất cả đều là ý của tiểu Viêm, cho tới bây giờ nhà họ Cố không có thừa nhận.”
Cố Vọng Bội trả lời khiến Lương Bảo Nhi càng cảm thấy vui hơn.
Cô ta nhất định phải về nói với mẹ chuyện này để cho mẹ biết bây giờ Lâm Bảo Lan thảm như thế nào.
Người đàn ông kia không thương cô lại còn mất đứa bé.