CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Hòa Điện không khí âm trầm.

Lúc Dạ Hiên dìu Thái Hậu đến đã thấy một đám người đang quỳ ở đó.

Hoàng Hậu thì có vẻ thất thần, im lặng ngồi trên ghế.

Thái Hậu thấy người trước mặt thật sự là hoàng đế thì kinh ngạc không thôi.
- Chuyện này...!là thế nào..?
Hoàng Đế liếc sang Khương Hậu, cười lạnh:
- Trẫm chẳng qua là âm thầm rời cung, không ngờ lại may mắn thoát chết.

Hoàng Hậu, nàng nói xem có phải không?
Khương Hậu bình tĩnh đứng dậy, tiến lên mấy bước quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế:
- Thần thiếp nhất thời sơ ý, không nhận ra kẻ đó là đồ giả mạo.

Xin bệ hạ trách phạt.
- Nói như ngươi thì ngay đến ai gia cũng hồ đồ rồi sao?
Thái Hậu phẫn nộ, khó mà tin được lại có chuyện hoang đường thế này.

Hoàng Đế để một kẻ mạo danh mình ở lại trong cung, còn bản thân thì đột nhiên biến mất.
Hoàng Đế nhếch môi, ánh mắt hướng về phía Khương Hậu trở nên sắc bén:
- Nếu trẫm không làm vậy, sao biết được lòng dạ của nàng và Thừa Tướng.
Khương Hậu ngẩng đầu, ngay thẳng đáp:
- Bệ hạ, oan uổng cho thần thiếp.

Là Quý Phi ra tay hạ độc rồi bỏ trốn.
Hoàng Đế mỉm cười, nói rất thản nhiên:
- Nàng vội gì kêu oan.

Cứ để trẫm nói hết đã.

Dẫn người vào đây.
Đại nội thị vệ áp giải Lương thái y đến, nét mặt âm trầm.
- Những gì ngươi đã nói với trẫm, lập lại một lần trước điện cho Thái Hậu và mọi người cùng nghe đi.
Lương thái y dập đầu, run run nói:
- Là Hoàng Hậu dùng tính mạng cả nhà thần ép thần cố tình báo sai về thời gian mang thai của Quý Phi, đổ cho nàng tội tư thông.


Sau đó lúc bắt mạch bình an đã lén bôi độc vào cổ tay nàng, đem thuốc giấu trong điện vu oan cho nàng mưu hại bệ hạ.

Lão thần tự biết tội không thể tha, chỉ xin bệ hạ khai ân tha cho gia tộc thần một con đường sống.
Khương Hậu mặt đỏ bừng, phẫn nộ chỉ tay vào Lương thái y:
- Ngươi dám vu cáo bổn cung.

Uổng cho ta luôn tin tưởng ngươi là kẻ ngay thẳng.
- Đủ rồi.
Hoàng Đế quát khẽ, lạnh lùng nhìn Khương Hậu:
- Nếu hắn chưa khiến nàng thỏa mãn, ta còn có cung nữ và thái giám bên cạnh nàng.

Tất cả bọn họ đều đã khai nhận.

Nàng có muốn nghe không?
Dạ Hiên lạnh toát sống lưng, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến phụ hoàng đáng sợ thế này.

Khương Hậu còn muốn biện minh, nhưng Dạ Hiên đã nhanh hơn một bước.

Hắn quỳ xuống, khẩn thiết dập đầu:
- Phụ hoàng xin hãy niệm tình phu thê mà tha cho mẫu hậu.

Người chỉ là nhất thời nghe Thừa Tướng sai khiến mới làm ra chuyện tày trời.
Thái Hậu thật không thể tin, cả giận mắng:
- Nữ nhân lòng dạ rắn rết.

Mưu hại hoàng đế có ý đồ đoạt vị.

Đúng là khó mà tha thứ.
Khương Hậu không ngờ ngay đến Dạ Hiên cũng bán đứng mình, đau lòng rơi lệ.
- Hiên Nhi, ngay đến con cũng muốn dồn ta vào chỗ chết sao? Đang yên đang lành, ta hại bệ hạ để làm gì chứ?
Dạ Huyền đứng ngoài cửa điện, nghe lời này của Khương Hậu thì cười trào phúng:
- Giả vờ cũng thật giống.

Vì lý do gì thì Hoàng Hậu và Thừa Tướng phải rõ nhất chứ?
Thái Hậu đưa mắt nhìn ra, thấy phía sau hắn còn có Vân Quý Phi, Tần Dao và Tiêu Ngọc Dung thì mừng rỡ.

Hoàng đế mặc kệ ánh mắt của mọi người, tiến lên nắm lấy tay Vân Quý Phi dịu dàng nói:
- Cực khổ cho nàng.
Vân Quý Phi nước mắt lưng tròng, vươn tay ôm lấy Hoàng Đế:
- Bệ hạ sao lại lừa thiếp, có biết thiếp sợ hãi thế nào không?
Hoàng đế vỗ vai trấn an nàng, Tần Dao nhìn cảnh đó cũng cảm động không thôi.

Chỉ có Thượng Lâm Uyên là không thuận mắt, hắng giọng nhắc nhở:
- Bệ hạ, quốc sự làm trọng.

Hiện tại cấm vệ quân đã theo ý ngài bao vây Tướng Phủ, tiếp theo nên làm gì?
Hoàng đế buông Vân Quý Phi ra, lạnh lùng đáp:
- Cứ nghe Huyền Nhi nói xong đã.
Sầm Phong nắm lấy Khương Mộ đi vào, hắn hiện tại đã tàn phế.

Nhìn đệ đệ toàn thân thương tích hai chân đã què, Khương Hậu hốt hoảng chạy đến đỡ lấy hắn:
- Nhị đệ, sao đệ lại ra nông nỗi này? Là ai đả thương đệ.
Khương Mộ nhếch môi, lạnh lùng nhìn tỷ tỷ.
- Còn không phải do tỷ và phụ thân sao?
Hắn thừa nhận bản thân đố kỵ công trạng của Lâm Thiếu Khanh.

Nhưng hắn không có gan để gây ra đại tội mất đầu.

Tất cả đều do Thừa Tướng sắp xếp, với ý định đưa Khương Hậu thượng vị nhầm củng cố quyền lực.

Từ khi Hoàng Đế giao Dạ Hiên cho nàng ta, họ đã âm thầm nuôi dưỡng dã tâm này.


Mà hắn, chẳng qua là con rối trong tay Thừa Tướng.

Cho dù Dạ Hiên đăng cơ, hắn cũng không có được lợi ích gì.

Vì Dạ Hiên vốn không hề để hắn vào trong mắt.
Khương Hậu sững sờ, buông tay khỏi vai đệ đệ:
- Đệ đang nói nhảm gì vậy?
Khương Mộ cười nhạt, cất giọng u ám:
- Không cần nói nữa, hôm nay không ai thoát nổi đâu.

Có chuyện này ta muốn nói nương nương nghe...
Hắn kề tai nói nhỏ gì đó, Khương Hậu càng nghe càng chết lặng.

Khương Mộ cười đắc ý, lớn giọng nói:
- Không cần hỏi, tất cả đều là do ta làm.

Năm xưa trong trận Cố Thành.

Là ta mượn tay Lâm Cố bỏ độc vào giếng nước, giết Sầm Phong trì hoãn cứu viện khiến Cố Thành thất thủ.

Cũng là ta thông đồng với tướng quân Tĩnh Quốc là Cao Hùng, ngụy tạo bằng chứng Lâm Gia thông địch.

Những gì ta làm ta đều đã nhận, muốn giết thế nào thì cứ việc.
Khương Hậu toàn thân lạnh toát ngã ngồi trên đất.

Lần này xem như xong thất rồi.

Tất cả mưu tính đều đổ sông đổ bể.
Thái Hậu càng nghe càng khó mà kiềm nén, giận dữ nói:
- Một đám loạn thần tán tận lương tâm.

Các ngươi đúng là không có nhân tính mà.
Bên ngoài, một thị vệ bất ngờ chạy vào quỳ xuống:
- Khởi bẩm bệ hạ, phía Bắc vừa gửi tin cấp báo.

Đêm qua đại quân Vu Đan bất ngờ tập kích chúng ta.

May mắn Tần Tướng Quân đã có chuẩn bị nên mới tránh được thương vong.

Hiện giờ biên cương đang rất loạn.
Hoàng Đế mặt lạnh như tiền, nói:
- Bảo Tần Diễn chuẩn bị nghênh chiến, trẫm sẽ lập tức phái quân chi viện.
- Thần tuân chỉ.
Thị vệ rời đi, trong điện lại trở về một mảng yên tĩnh.


Hoàng đế lười phải nói nhiều, trực tiếp hạ lệnh:
- Người đâu, niêm phong Tướng Phủ bắt toàn bộ vào đại lao.

Sau khi điều tra toàn bộ tội trạng thì lập tức báo lại.

Phế bỏ Khương Thị giáng làm thường dân giam vào lãnh cung chờ xét xử.
Ninh Phúc Hải quỳ nhận lệnh, lập tức sai người đến đem Khương Mộ và Hoàng Hậu đi.

Dạ Hiên nãy giờ vẫn đang quỳ, lúc này mới ngẩng đầu nói:
- Thần Nhi tự thấy vô năng, không thể gánh vác thay phụ hoàng.

Xin phụ hoàng thu hồi lại sắc lệnh lập trữ.
Hoàng đế thở dài, mệt mỏi đáp:
- Nếu là thỉnh cầu của Thái Tử, trẫm chuẩn tấu.

Tước danh hiệu Thái Tử, phong thành Hiền Vương.

Ban phủ đệ ngoài cung.
Dạ Hiên dập đầu, đáp:
- Thần nhi tạ ân điển phụ hoàng.
Hoàng Đế cho Dạ Hiên đứng dậy, tiếp tục nói:
- Giam Lâm Cố vào đại lao, sau thu xử trảm.

Phong Sầm Phong thành phó tướng, nhanh chóng nhận chức phò tá Nhị Hoàng Tử điểm quân chi viện biên cương.

Cả nhà Trấn Quốc Công trung dũng, phục hồi tước vị.

Phong Lâm Thiếu Khanh làm Định Bắc Hầu.

Phong Lâm Tĩnh Dung thành Tuệ Dung Hoàng Hậu.
Tất cả người trong điện lập tức quỳ xuống đồng thanh hô to:"Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Những kẻ có liên quan đều bị xử tử, oan khuất nhà họ Lâm cũng được hóa giải.

Ngày hôm sau, Dạ Huyền được phong thần Tấn Vương dẫn theo nhị lộ đại quân lên đường chi viện.
Dạ Hiên rời Đông Cung, suốt ba tháng đều không ra khỏi cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi