CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Cẩm Tú Phường đón khách không mời, Phụng Chi Lan cũng không mấy niềm nở.

Bởi kẻ đến lần này là một đại phiền phức.
Thượng Quan Túc Phong nhìn một vòng nơi ở của Phụng Chi Lan, cất tiếng nhận xét:
- Công chúa giờ đây thay đổi nhiều, kể cả thói quen cũng không giữ lại.

Chả trách nhiều năm như vậy ta tìm không ra.
Phụng Chi Lan nhếch môi, nhàn nhạt nói:
- Ta ở hoàng thất Vu Đan không đến nửa năm, Quốc Sư làm sao biết ta ưa thích thứ gì?
Thượng Quan Túc Phong thong thả uống trà, cười đáp:
- Không phải công chúa thích đồ mỹ nghệ sao, còn có tranh chữ nữa.
Khi Thượng Quan Túc Phong nói lời này, bàn tay đặt trên thư án của Phụng Chi Lan khẽ động.

Nàng nhíu mày, thẳng thắn nói:
- Ngài đến là muốn ôn chuyện cũ với ta sao?
Thượng Quan Túc Phong lắc đầu, hắn nào có rảnh rỗi đến vậy chứ? Nhưng bản chất là người phong nhã, gặp cố nhân đương nhiên phải xã giao vài lời.

Nhưng Phụng Chi Lan không phải người đủ kiên nhẫn để lắng nghe, chưa gì đã bắt đầu nổi nóng.

Thượng Quan Túc Phong hết cả hứng tán gẫu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mấu chốt của chuyến ghé thăm.
- Ta đến để lấy thứ năm đó công chúa đã tiện tay mang đi khỏi hoàng thất Vu Đan.
Phụng Chi Lan đoán không sai, nhưng vẫn thản nhiên đáp:
- Ta không hiểu quốc sư đang nói gì? Năm đó ta đi, đến cả một con ngựa cũng chưa từng lấy của các ngươi.
Thượng Quan Túc Phong nhếch môi, cười đáp:
- Nếu không có thứ đó, cô lấy gì ra điều kiện với Hoàng Đế Đại Ấn.

Để hắn vừa thay cô báo thù cha con Thừa Tướng, vừa giúp cô che giấu thân phận nhiều năm? Công chúa điện hạ, chuyện đến nước này ta khuyên cô vẫn nên thành thật thì hơn.
Phụng Chi Lan ánh mắt chợt lạnh, nàng rút thanh kiếm dưới cây đàn hướng về phía Thượng Quan Túc Phong.

Hắn khẽ động thân, lưỡi kiếm của Phụng Chi Lan đã đâm thẳng vào đáy của tách trà trên tay hắn.


Thượng Quan Túc Phong mỉm cười,
trở tay ném một cái tách khác vào Phụng Chi Lan.

Nàng vừa né tránh, chưởng ấn của hắn đã đánh thẳng vào vai nàng.

Phụng Chi Lan nhíu mày, lùi lại mấy bước.

Tách trà sượt qua người nàng, va vào cột trụ bên cạnh vỡ tan tành.
Phụng Chi Lan biết rõ thân thủ của mình không bằng hắn, cuối cùng chỉ có thể nói thật:
- Ta mang thứ đó để ở mật thất trong cung, ngươi có bản lĩnh thì tự vào mà lấy.
Thượng Quan Túc Phong phủi phủi tay áo, nét mặt không hề thay đổi.
- Được rồi, ta không phải đến tính nợ cũ.

Tình hình hiện tại cô chắc cũng biết rồi.

Nếu ngày nào tấm bản đồ bảo tàng đó còn chưa xuất hiện, Nam Cung Mặc sẽ không dừng tay đâu.

Hiện tại ta không thể trở về, đành nhờ công chúa chiếu cố một thời gian.
Phụng Chi Lan liếc hắn, hừ khẽ:
- Hoàng thất Bắc Tần chắc tự hào vì có hậu duệ như ngươi lắm đấy.

Đến ăn nhờ ở đậu còn ra vẻ với ta.
Thượng Quan Túc Phong chẳng hề cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, bình thản đáp:
- Ta nào đến tay không.

Đạo lý nhờ vả phải mang theo lễ vật ta rất hiểu đấy.
- Ngươi mang thứ gì đến?
Thượng Quan Túc Phong nháy mắt, cười ẩn ý:
- Bí mật.
Sức chịu đựng của Phụng Chi Lan cuối cùng đã đến cực hạn, lớn tiếng nói:
- Người đâu, tiễn khách.
Thượng Quan Túc Phong vươn tay, bình tĩnh đáp:
- Chẳng lẽ cô không muốn biết ai đã bắt tay với Nam Cung Mặc sao? Đợi ta đi Quan Ngọc Tự tìm được cao nhân, sẽ về nói cho cô biết.
- Chỉ sợ cao nhân mà ngươi muốn tìm có tìm cả đời cũng không thấy.
Thượng Quan Túc Phong thu lại ý cười, nhíu mày hỏi:
- Là ý gì?
Phụng Chi Lan cũng không nghĩ che giấu, thành thật đáp:
- Vô Danh đã viên tịch.
Thượng Quan Túc Phong sững sờ, hắn đến chính là muốn tìm lại ân nhân đã cứu mình, kết quả người đã viên tịch.

Vậy những gì hắn muốn biết, ai sẽ thay hắn trả lời đây.

Phụng Chi Lan nhìn bộ dạng thất vọng của Thượng Quan Túc Phong, thở dài.
- Ta nghĩ có người sẽ giúp được ngươi.
Tiễn được ôn thần, Phụng Chi Lan cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Bên ngoài có một tỳ nữ đi vào, hướng nàng báo cáo:
- Chủ nhân, người do thám của chúng ta đã quay về rồi.
Phụng Chi Lan sửa lại y phục xốc xếch của mình, cất tiếng hỏi:
- Hắn nói thế nào?
Tỳ nữ kia cúi đầu, cung kính đáp:
- Có kẻ lén đưa bản đồ phòng thủ biên cảnh của Đại Ấn cho Vu Đan.


May mắn trước đó nhị điện hạ sau khi biết âm mưu của Thừa Tướng, vì đề phòng Tĩnh Quốc đánh úp nên sai người báo tin với Tần Tướng Quân mới tránh được thương vong.

Nếu không...!e là...
Thượng Quan Túc Phong quả nhiên nói thật, sâu mọt của Đại Ấn vẫn còn rất nhiều.

Việc Dạ Hiên chủ động từ bỏ vị trí Thái Tử cũng rất bất ngờ, không biết hắn còn đang định giở trò gì nữa đây?
Thượng Quan Túc Phong trở về Hầu Phủ, đã thấy A Lục ngồi trên giường đợi mình.

Sắc mặt hắn âm trầm, sát khí tỏa ra khiến người ta bất giác lùi lại.

Vừa thấy Thượng Quan Túc Phong tiến vào, hắn đã không nói lời nào mà trực tiếp động thủ.
Tiểu tử này nhìn nhỏ nhắn vậy thôi, nhưng sức lực và thân thủ thì không phải dạng vừa.

Thượng Quan Túc Phong trên người có vết thương, mới tiếp mười mấy chiêu mồ hôi đã rịn ra không ít.

Hắn chật vật giữa tay A Lục, vừa thở gấp vừa nói:
- Tiểu huynh đệ, có gì từ từ nói.

Đừng động thủ như vậy chứ?
A Lục nghiến răng, đẩy mạnh hắn ra.
- Sao ta phải nói với ngươi? Ngươi là quốc sư Đại Ấn, uổng công ta có lòng tốt cứu ngươi.
Thượng Quan Túc Phong há hốc mồm.

Không nghĩ đến bản thân bị theo dõi mà không hề phát hiện.

Đủ thấy khinh công của A Lục lợi hại thế nào.

Đại Ấn quả nhiên "ngoạ hổ tàn long", đến một thị vệ nhỏ nhoi cũng bản lĩnh hơn người.

A Lục không muốn cùng hắn nói nhảm, lại bắt đầu ra tay.
Thượng Quan Túc Phong bị "bạo hành" gần nửa nén nhang Tần Dao mới xuất hiện giải cứu hắn.

A Lục thấy cô đến, vội vàng hét lên:
- Quận chúa, hắn là gian tế.
Tần Dao giữ lấy tay A Lục, khẽ lắc đầu:
- Đừng, hắn không phải.


Ngươi buông hắn ra trước, để ta nói chuyện với hắn.
Trong khoảnh khắc, Thượng Quan Túc Phong dường như nhìn thấy Tần Dao tỏa ra kim quang lấp lánh, thật là bồ tát chuyển sinh.

A Lục tuy không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời thả tay ra.

Thượng Quan Túc Phong cuối cùng cũng được giải thoát, nhanh nhẹn cách xa A Lục.

Tần Dao thấy hắn như vậy chỉ biết câm nín.

Lâu sau mới nói:
- Phụng tỷ tỷ đã nói ta biết thân phận của ngài, ta đến là để dẫn ngài đi gặp Thượng Lâm Uyên.
Thượng Quan Túc Phong gật đầu, Tần Dao lại hướng A Lục phân phó:
- Ngươi đưa y phục thị vệ trong phủ cho hắn mặc vào, sau đó dẫn hắn đến đình viện ngoại thành đợi ta.
A Lục đáp một câu rồi đi ra ngoài tìm y phục.

Thượng Quan Túc Phong nhìn theo bóng lưng hắn, cất tiếng hỏi:
- Tiểu tử đó bao nhiêu tuổi rồi?
Nhìn ánh mắt không giấu nổi hứng thú của hắn, Tần Dao khẽ hắng giọng.
- Thượng Quan công tử, ta khuyên ngài đừng có đánh chủ ý lên thị vệ của ta.

Nếu không...
Tần Dao liếc hắn, ánh mắt như dao găm khiến hắn lạnh gáy.

Được rồi, không nhìn thì không nhìn.

Cũng có gì đẹp để nhìn đâu chứ? Nói vậy thôi, nhưng hắn vẫn thấy A Lục khi đánh nhau thật sự rất đáng yêu.
Tần Dao thở dài nhìn trời, chắc không phải như cô nghĩ đâu nhỉ? Sao cô cứ cảm thấy cái tên trước mặt mình đây là một kẻ có máu M.

Hình tượng ban đầu và bây giờ đã hoàn toàn khác hẳn, đúng là không nên đánh giá ai qua vẻ bề ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi