CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Phó Kỷ Hàn theo đúng lời hẹn với Dạ Huyền, ba ngày sau thật sự đã đợi dưới núi Dữ Phượng.

Cùng đi với hắn còn có Thượng Quan Túc Phong và Nam Cung Mặc
Lúc Dạ Huyền đến, trong ngoài năm dặm đều là binh lính của Vu Đan.

Núi Dữ Phượng địa hình hiểm trở còn nằm giữa ranh giới hai nước, vì sợ Dạ Huyền giở trò nên Nam Cung Mặc đã đặt mai phục khắp nơi.

Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, Dạ Huyền lại chỉ dẫn theo hai tùy tùng là A Lục và Lưu Phi.
Thượng Quan Túc Phong nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của A Lục thì nhất thời chột dạ.

Hắn lúc nhìn trời lúc nhìn đất, duy có gương mặt có phần thanh tú kia của A Lục thì lại không dám nhìn.
A Lục trừng mắt, dùng khẩu hình miệng mắng một câu "Hèn hạ".

Lưu Phi đứng bên cạnh vội đẩy hắn, nhíu mày lắc đầu.

Thượng Quan Túc Phong nhìn cử chỉ có phần thân mật của hai người đối diện, cảm thấy trong lòng thật chua.
Dạ Huyền chậm rãi xuống ngựa, đi về phía bọn họ.
- Đây chắc là quốc sư Vu Đan, hân hạnh.
Thượng Quan Túc Phong sờ mũi, không nghĩ đến Dạ Huyền vừa tới đã chỉ mặt điểm tên.

Phó Kỷ Hàn liếc qua hắn, mỉm cười:
- Điện hạ thật đúng hẹn, bây giờ có thể đi được chưa?
Dạ Huyền gật đầu, hắn cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.
Phó Kỷ Hàn đưa bản đồ cho Dạ Huyền, bên trên là vị trí bảo tàng cùng các cơ quan mật.

Dạ Huyền nhận lấy, hắn dẫn đầu đi vào trong núi.

Theo phía sau là Lưu Phi và A Lục, Thượng Quan Túc Phong là người đi cuối cùng.
Ải đầu tiên mà họ phải vượt qua là một rừng trúc.

Người thiết kế ra nơi này là một kỳ tài tin thông thuật kỳ môn độn giáp.

Dạ Huyền xé một mảnh vải áo cột vào thân trúc, sau đó mới dẫn bọn họ đi vào.

Mỗi khi đi một đoạn, Dạ Huyền lại cột một mảnh vải.

Nam Cung Mặc thấy lạ, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là muốn làm gì?
Dạ Huyền không quay đầu, đáp rất từ tốn.
- Trận này biến ảo khôn lường, đường vào và đường ra khác nhau.


Nếu không đánh dấu lại, e là cho dù lấy được bảo tàng cũng không ra được.
- Ý là gì?
Phó Kỷ Hàn cũng tò mò.

Dạ Huyền cười nhạt, lần này là A Lục giải thích.
- Nói đơn giản là mấy cái cây này có thể tự chuyển động.

Nó xuất hiện ở đâu thì đó là đường ra.
Phó Kỷ Hàn trợn tròn mắt, cảm thấy thật kỳ diệu.

Bọn họ đi một lúc lâu, cuối cùng cũng ra khỏi rừng trúc.
Trước mặt là một hang đá lớn, bên trong bay ra một mùi thơm thanh khiết ngọt ngào.

Dạ Huyền nhíu mày, cất giọng vô cảm:
- Đừng ngửi, mùi hương này sẽ làm cho tứ chi mềm nhũn.

Mau, lùi lại.
Mọi người làm theo lời Dạ Huyền, dùng tay bịt mũi lùi đến rìa của rừng trúc.

Dạ Huyền thấp một cây đuốc quăng thẳng vào trong hang động.

Ngọn lửa nhanh chóng bốc cao, hàng trăm con rắn độc rơi từ trên trần của cửa hang xuống chôn thân trong biển lửa.

Phó Kỷ Hàn nhìn đám rắn đủ màu sắc kia mà bất giác rùng mình:
- Thật thâm độc.

Trước dùng hương hoa làm cho người ta không có sức chạy, sau đó bầy rắn xuất hiện cắn chết đối phương.
Lúc này, trong hang lại xuất hiện mùi tử khí rất nồng, Thượng Quan Túc Phong nhíu mày, cất giọng ghét bỏ:
- Hừ, bên trong chắc chắn không ít thi thể.

Chẳng qua hương hoa lấn át nên không bị phát hiện.

Chả trách ngọn núi lớn vậy đến một con vật nhỏ cũng nhìn không thấy.
Dạ Huyền im lặng, đợi cho ngọn lửa tắt hẳn rồi mới bước qua.
Bọn họ đi đến một rừng đào, bên trong còn nghe tiếng suối chảy róc rách.

Khung cảnh thơ mộng như lọt vào cõi thần tiên.

Nhìn sương trắng mờ ảo xung quanh, Thượng Quan Túc Phong khẽ nói:
- Trời chính ngọ mà sương vẫn chưa tan? Chắc chắn có vấn đề.
- Quốc sư quả nhiên rất tinh tường.

Dạ Huyền cất tiếng khen ngợi, sau đó lại hỏi hắn:
- Nếu vừa rồi ngài may mắn chạy khỏi đàn rắn, việc đầu tiên ngài làm khi đến đây sẽ là gì?
Thượng Quan Túc Phong đáp không chút do dự:
- Đi bộ qua rừng trúc, còn tháo chạy trong tình trạng toàn thân mất sức.

Vậy khi thấy nước chắc chắn sẽ uống, nếu không thì cũng sẽ rửa mặt nghỉ ngơi một lát rồi mới đi tiếp được.
- Đúng vậy, người thiết kế bẫy này nắm bắt tâm lý rất tốt.

Rừng trúc mà chúng ta đi là trận pháp.

Nếu không có chỉ dẫn thì sẽ mất rất nhiều thời gian mới đi qua được.

Cho dù mang theo lương thực và nước cũng chắc chắn sẽ hết rất nhanh.

May mắn được hai lần, lần thứ ba cũng không còn may mắn nữa.
Thượng Quan Túc Phong hiểu ra, cười cười:
- Nước suối có độc, hoa đào cũng có độc.

Con đường này phải đi thế nào đây?
Dạ Huyền chỉ vào những khóm hoa màu tím mọc rải rác dưới thân đào, đáp:
- Mỗi người lấy một ít ăn, sau đó thì đi qua là được.

Loại thuốc này chỉ có tác dụng nửa canh giờ thôi.
Tất cả nhìn nhau, chỉ có A Lục và Lưu Phi là chậm rãi đi đến hái hoa.

Bọn họ bỏ vài bông vào miệng nhai nuốt, phần còn lại đưa cho Dạ Huyền.
Bọn người Phó Kỷ Hàn lúc này mới yên tâm, cũng nhanh chóng làm theo.
Bọn họ ra khỏi rừng đào, phía trước chính là cửa vào bảo tàng.

Dạ Huyền mở cửa, bên trong là một địa cung nguy nga dác vàng.
Phó Kỷ Hàn và Nam Cung Mặc bước vào.

Nhìn thấy từng thùng châu báu nằm rải rác khắp mặt đất mà kinh ngạc.

Số lượng ở đây có khi còn gấp trăm lần quốc khố Vu Đan.
Dạ Huyền đứng bên ngoài nhìn bọn họ, cất giọng vô cảm:
- Bảo tàng ta đã giúp các người lấy, bây giờ có thể giao thuốc giải rồi chứ?
Phó Kỷ Hàn nhướng mày, nói:

- Biểu ca, ta rất tiếc phải nói với huynh.

Độc của Tần Dao vốn không có thuốc giải.
A Lục và Lưu Phi rút kiếm chĩa về phía Phó Kỷ Hàn.

Sắc mặt Dạ Huyền âm trầm, hơi thở dần lạnh lẽo:
- Ý ngươi là gì?
Ánh mắt Phó Kỷ Hàn chợt lạnh, đanh giọng:
- Nghĩa là hôm nay các ngươi sẽ phải chôn thây ở đây.
Một đám ám vệ bất ngờ xuất hiện, thì ra từ lâu Phó Kỷ Hàn đã sai khiến thuộc hạ âm thầm bám theo.

Dạ Huyền nhìn vẻ mặt đắc ý của Phó Kỷ Hàn, cười lạnh:
- Ngươi không nên gạt ta.

Ngôn Tình Cổ Đại
Phó Kỷ Hàn nhếch môi, nói bằng giọng điệu áy náy:
- Biểu ca, đắc tội rồi.
Hắn vừa dứt lời, đám ám vệ lập tức xông lên.

Nhưng lưỡi kiếm còn chưa đụng đến vạt áo của Dạ Huyền đã đồng loạt thổ huyết.

Phó Kỷ Hàn cả kinh, quát lớn:
- Dạ Huyền, ngươi đã làm gì?
Ánh mắt Dạ Huyền rét lạnh dù cho hắn đang cười:
- Ta quên nói với ngươi, khi đi qua rừng đào.

Trong một canh giờ nếu vận nội công sẽ đứt hết kinh mạch mà chết.
Phó Kỷ Hàn sắc mặt tái xanh, sao hắn có thể quên Dạ Huyền là loại người gì? Nham hiểm ác độc, tàn nhẫn vô tình là những lời đánh giá dành cho hắn.

Nam Cung Mặc nhíu mày, đem chim ưng trong tay thả lên trời:
- Quân lính của ta đã vây núi, ngươi muốn chạy cũng chạy không thoát.
Dạ Huyền chỉnh lại tay áo, không mặn không nhạt nói:
- Sao ta phải chạy?
Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Túc Phong đã khởi động cơ quan bên cạnh.

Vị trí bọn họ đang đứng bất ngờ rung chuyển.

Một cái lồng sắt khổng lồ rơi xuống nhốt Phó Kỷ Hàn và Nam Cung Mặc vào trong.

Sau đó, mặt đất dưới chân bọn họ bắt đầu chìm xuống.

Dạ Huyền nhìn Phó Kỷ Hàn hoảng loạn, từ tốn nói:
- Phía dưới là nước từ trong suối chảy vào, nếu ta không dừng cơ quan các ngươi không trúng độc cũng sẽ bị dìm chết.
Phó Kỷ Hàn nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu:
- Ngươi cấu kết với Thượng Quan Túc Phong lừa bọn ta đến đây?
Dạ Huyền mỉm cười, cất giọng khen ngợi:
- Ngươi cũng không tính là quá ngốc.


Nếu ta đột nhiên đưa bản đồ cho ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ nghi ngờ.

Vậy nên ta đã nhờ quốc sư giúp đỡ.
Phó Kỷ Hàn bị tính kế, nhất thời giận đến khuôn mặt biến dạng.

Nam Cung Mặc đứng bên cạnh ngược lại rất bình tĩnh, hắn nhìn về phía Dạ Huyền nói bằng giọng lãnh đạm:
- Ngươi muốn thế nào?
Dạ Huyền nhướng mày, đáp:
- Nói ra cách giải trùng độc, sau đó trao trả lại đất đai của Bắc Tần cho Thượng Quan Túc Phong.
- Nếu ta không đồng ý.

Ngươi nên nhớ dù giết ta thì Vu Đan vẫn không đổ.

Ngược lại Tần Dao cũng sẽ chết theo ta.
Dạ Huyền lắc đầu, nhìn Nam Cung Mặc bằng ánh mắt thương hại:
- Ta không phải đang cùng ngươi thương lượng.

Lúc chúng ta đứng đây, đại quân của ta và Tĩnh Quốc đã liên thủ đánh đến doanh trại của ngươi rồi.
- Ngươi tưởng ta ngốc sao? Cao Hùng sao có thể cùng các ngươi liên thủ?
Dạ Huyền bật cười, liếc về phía Phó Kỷ Hàn:
- May mắn biểu đệ tốt của ta vì để lấy bảo tàng mà đã đem Cao Hùng giao vào tay Phụng Chi Lan.

Vậy nên hoàng thúc ta mới có thể dễ dàng thương lượng với Tĩnh Quốc.
- Dạ Tích, sao ta lại quên mất tên này?
Phó Kỷ Hàn rít lên.

Hắn cho rằng Dạ Huyền vốn dĩ không có thời gian tìm đồng minh, Hoàng Đế lại không thể rời kinh.

Muốn mượn binh e là rất khó.

Lại quên mất tên vương gia ăn không ngồi rồi ở đất phong là Dạ Tích.

Hắn thua, thua rất thảm.
Sắc mặt Nam Cung Mặc cũng rất không tốt.

nhưng tình hình bây giờ thì có vùng vẫy cũng vô ích.
- Được, ta chấp nhận.
Dạ Huyền lấy ra một tờ hiệp ước đưa cho Nam Cung Mặc:
- Đóng dấu vào, sau đó lệnh cho binh sĩ của ngươi rút quân.

Chờ khi ra ngoài, ta sẽ đích thân hộ tống ngươi trở về.
Nam Cung Mặc đọc nội dung trong hiệp ước, sau đó cay đắng đóng con dấu lên trên.

Đời này hắn coi như là mất hết mặt mũi.

Có thoát ra cũng không thể ngẩng cao đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi