CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Trong Lâu Nguyệt Cung, Bạch Linh phu nhân dùng ánh mắt đánh giá hướng về phía Lan Ly.

Cho dù bà ta đã quá tứ tuần, nhưng nhan sắc vẫn vô cùng kiều diễm.

Bà tay vươn tay nâng cằm của Lan Ly lên, cất giọng sắc bén:
- Ta khuyên cô nên thức thời, ngoan ngoãn uống đi sẽ chết dễ chịu hơn đó.
Lan Ly ánh mắt quật cường nhìn bà ta, cất giọng cương quyết.
- Lão yêu bà, muốn giết cứ giết đừng vòng vo.

Muốn ta uống thứ đó, đừng mơ…
Chát…
Bạch Linh phu nhân tát Lan Ly đến khóe môi bật máu, bà ta tàn nhẫn bóp cằm cô hung ác nói:
- Nha đầu, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.

Phụ thân cô đã giao cô cho ta rồi, lão ta sẽ không đến cứu cô đâu.
- Nói láo, bà đừng hòng lừa tôi.

Phụ thân tôi sao có thể mang tôi giao cho bà chứ?
Bạch Linh phu nhân bật cười, nhìn Lan Ly bằng ánh mắt thương hại.
- Hoá ra ngươi không cam tâm chịu chết, là vì vẫn ôm hi vọng lão già đó đến cứu ngươi ư? Nha đầu, ta nói thật với ngươi vậy.

Lão ta đồng ý nuôi dưỡng thương yêu ngươi, tất cả là vì để ngươi chết thay cho ta.

Nhiều năm qua, lão chỉ xem ngươi như một cái “bình thuốc” mà thôi.
Nước mắt Lan Ly ứa ra, nàng kịch liệt lắc đầu:
- Ta không tin, sao phụ thân lại đối với ta như vậy được.

Bạch Linh phu nhân vỗ nhẹ vào má nàng, cười nói:
- Được, ta sẽ khiến ngươi chết tâm.
Bà ta đẩy Lan Ly ra, quay đầu lớn tiếng gọi:
- Người đâu, đem nha đầu này đến mật thất trong phòng ta.
Rất nhanh đã có hai cô tỳ nữ tiến vào, họ dẫn Lan Ly vào một căn phòng nhỏ ẩn bên trong giá sách.

Cho dù là không gian kín, nàng vẫn nghe rõ nhất cử nhất động bên ngoài.
Bạch Linh phu nhân nằm nghiêng trên giường, cất tiếng căn dặn tỳ nữ:
- Ngươi đi mời Cốc Chủ đến đây cho ta, cứ nói là thân thể ta khó chịu.
Tỳ nữ đáp một câu liền ra ngoài.

Rất nhanh, Cốc chủ đã đến.

Nhìn Bạch Linh phu nhân không chút khí sắc nằm trên giường, ông ta liền đau lòng hỏi:
- Linh Nhi, nàng thấy sao rồi?
Bạch Linh phu nhân yếu ớt vươn tay về phía ông ta, cất giọng yếu ớt:
- Ta thấy rất mệt, có lẽ độc trong người đã nặng hơn trước rồi.

Ngũ Lang, có phải ta sẽ chết không?
Cốc chủ nghe thấy lời này của Bạch Linh phu nhân thì lập tức gạt đi:
- Đừng nghĩ linh tinh, ta đã dựa theo sách cổ để chữa trị cho nàng.

Chờ khi Lan Ly uống đủ thuốc, máu của nó nhất định sẽ giải được độc trên người nàng.
- Chàng nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy, thật sự nhẫn tâm nhìn nó chết sao?
Cốc chủ ôm lấy Bạch Linh phu nhân, vừa dịu dàng lại vừa sủng ái.
- Ta nuôi nó là để tương lai nó đến cứu mạng nàng.

Hơn nữa nếu để nó biết là ta đã hại chết song thân của nó ngồi lên vị trí Cốc Chủ này, nó cũng sẽ không tha cho ta.

Diệt cỏ tận gốc, đây chính là đạo lý.
- Chàng quả nhiên là kẻ vô tình, một chút luyến tiếc cũng không có.
Cốc Chủ nựng má Bạch Linh phu nhân, cười đáp:
- Ta chỉ hữu tình với mình nàng, như vậy còn không được sao?
- Được chứ, vậy nên ta mới thích chàng.
Lan Ly càng nghe, trong ánh mắt càng dâng đầy thống khổ và tuyệt vọng.

Thì ra bấy lâu nay nàng đã nhận giặc làm cha, còn bị ông ta xem như một vật hi sinh mà nuôi dưỡng.

Người phụ thân nhân từ bao dung trong ký ức của nàng lại có bộ mặt ác độc như vậy.

Đến giờ phút này, ngay đến bản thân nàng là ai nàng cũng không biết nữa.
Lan Ly cười trong nước mắt, nụ cười bi thương chua chát vô cùng.

Ơn dưỡng dục phải trả bằng mạng sống, nàng bây giờ đã cam tâm chịu chết rồi.

Vì dù có làm gì thì đã không còn ý nghĩa.
Ngay khi Lan Ly muốn bước ra đối mặt với hiện thực, một giọng nói hốt hoảng của ai đó lập tức cắt ngang hành động của cô.
- Cung chủ không hay rồi, có rất nhiều quân lính triều đình bao vây chỗ của chúng ta.

Bạch Linh phu nhân nhíu mày, liếc về phía Cốc Chủ sắc mặt cũng đã thay đổi bên cạnh:
- Có biết là ai đến không?
Tên thuộc hạ chấp tay, đáp:
- Hắn nói mình tên Thượng Lâm Uyên.
Bạch Linh phu nhân ném vỡ tách trà, tức giận nói:
- Xem chuyện tốt mà chàng đã làm đi.

Nếu hắn xông vào núi, tất cả người ở đây đều đừng mong sống sót.
- Nàng yên tâm, ta là người có ơn lớn với Tần Vương, hắn ta sẽ không nghi ngờ ta đâu.

Cứ để ta thuyết phục hắn, nàng nhanh chóng xuống tay với Lan Ly đi, tránh đêm dài lắm mộng.
Bạch Linh phu nhân khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh ngày thường, hừ lạnh:
- Thôi được, chàng đi kéo dài thời gian.

Đợi ta giải độc hồi phục võ công, ta sẽ khiến chúng sống còn khổ hơn là chết.
Cốc chủ đi ra bên ngoài, Bạch Linh phu nhân liền cho người kéo Lan Ly ra.

Thấy nàng nước mắt đầm đìa, bà ta không khỏi nhếch môi cười lạnh:
- Sao hả? Bây giờ ngươi đã tin lời ta chưa? Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn uống hết bát thuốc đó đi, đừng để ta phải nhọc lòng.
Lan Ly tiến đến bên bàn, vươn tay cầm lấy bát thuốc đã nguội lạnh từ lâu.

Nhưng nàng không uống mà ném về phía Bạch Linh phu nhân:
- Lão yêu bà, muốn chết tự bà chết đi.
Bạch Linh phu nhân tức giận, vươn tay định túm lấy Lan Ly nhưng nàng đã nghiêng người tránh thoát.

Lan Ly rút trâm cài đặt lên cổ mình, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía bà ta:
- Còn dám ra tay tôi sẽ tự vẫn.

Máu của tôi là giải dược duy nhất của bà, nếu nó mất đi công hiệu thì bà cũng chỉ có thể chờ chết.
Bạch Linh phu nhân thu tay, gằn giọng:
- Ngươi được lắm, nếu đã không biết ngoan ngoãn như thế thì đừng trách ta.
Bà ta nói dứt lời liền đem ngân châm giấu trong tay áo phóng ra phong bế huyệt đạo của Lan Ly.


Nàng không thể cử động, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Bạch Linh phu nhân ra lệnh cho thuộc hạ mang bát thuốc khác đến, sau đó trực tiếp rót vào miệng nàng.

Lan Ly cắn răng, quyết không mở miệng.
Bên ngoài vang lên tiếng nổ cực lớn, một tên thuộc hạ hoảng sợ chạy vào báo cáo:
- Cung chủ, lính triều đình đã bắt Cốc Chủ lại rồi.

Bọn họ nói nếu Cung Chủ không mau chóng thả người bọn họ sẽ đánh sập Lâu Nguyệt Cung.
Bạch Linh phu nhân đá văng tên thuộc hạ, phẫn nộ nói:
- Thứ vô dụng.

Dám đến chỗ ta làm loạn à? Người đâu, canh chừng nha đầu này cho ta.
Bạch Linh phu nhân nói xong thì phất áo đi ra bên ngoài, một biệt viện trên núi của bà ta vừa bị đại bát san bằng, đám giáo đồ của bà ta bị thương nằm la liệt khắp nơi.

Hoả lực triều đình đúng là lợi hại.
Lan Ly bị nhốt trong phòng của Bạch Linh phu nhân, bên cạnh nàng có hơn mười người canh gác.

Lúc Lan Ly còn đang bận tìm cách thoát ra ngoài, có hai người ăn mặc giống với giáo chúng trong Lâu Nguyệt Cung bất ngờ xuất hiện tấn công mười mấy người đang canh chừng nàng.
Võ công của hai kẻ kia rất lợi hại, chỉ mới đó mà đã hạ gục toàn bộ đám người kia.

Lan Ly còn đang kinh ngạc thì một người trong số đó đã giúp nàng giải huyệt đạo.
- Lan cô nương, mau thay y phục của bọn họ vào rồi đi theo chúng tôi.
Lan Ly không hỏi bọn họ là người của ai, vì sao vào được đây cứu nàng,… Nàng chỉ biết tình thế cấp bách, nên đã làm theo lời của họ mà không chút nghi ngờ.
Cả ba người theo lối cũ đi ra bên ngoài, hiện giờ Lâu Nguyệt Cung rất loạn, những kẻ có khả năng chiến đấu đều đã xuống núi, vậy nên bọn họ cứ thoải mái rời đi như chốn không người.
Vừa rồi khi ở trong mật thất Lan Ly đã thầm phát lời thề, nàng nhất định sẽ tự tay giết Bạch Linh phu nhân và Cốc Chủ để báo thù cho phụ mẫu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi