CHƠI ĐỘC

Tôn Hồi ngoẹo cổ sang trái một tẹo, lại sang phải một tẹo, đôi lông mày xoắn tít, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Tốc độ nhấn chuông của Mai Cẩn An thong thả, như thể chắc chắn trong nhà nhất định có người.

Tôn Hồi nghĩ một tẹo rồi lùi về sau một bước. Cô cảm thấy mình không cần một vị thần giữ cửa, cho nên cánh cửa này phải mở. Nhưng sau khi mở cửa, cô cần bày ra dáng vẻ chói lọi cơ bản, trang điểm chẳng hạn.

Chuông cửa vẫn chăm chỉ reo. Trước tiên, Tôn Hồi vào phòng vệ sinh, rửa mặt, rồi soi gương chải đầu, sau đó chạy nhanh vào phòng ngủ thay một chiếc váy dài phóng khoáng, cuối cùng lúc chạy ra ngoài còn tiện tay chỉnh chỉnh tóc. Cửa lớn vừa mở liền thấy bên ngoài là một gương mặt âm u giống A Phiêu. A Phiêu bay qua bay lại trong bộ phim kinh dị.

Tôn Hồi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cô... cô tìm ai?"

Mai Cẩn An nén giận, trên cổ có thể nhìn rõ cả xương lồi ra sau khi da thịt co rút. Cô ta chậm rãi buông cái tay vừa giơ lên đặt trên chuông cửa, thoáng quan sát Tôn Hồi.

Mái tóc dài, gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp thanh thuần, mặc chiếc váy dài đơn giản, không thoa son đánh phấn, sạch sẽ và thoải mái. Mai Cẩn An liếc xương quai xanh của Tôn Hồi, in dấu một vệt hồng nhạt. Cô ta nhướn mày, mỉm cười nói với Tôn Hồi: "Hình như Hà Châu không có nhà?"

"Cô tìm Hà Châu à?" Tôn Hồi chắn ở cửa, "Anh ấy ra ngoài rồi. Có việc gì... Này, này...!" Tôn Hồi còn chưa nói xong thì trên vai nhói đau. Mai Cẩn An đã đẩy mạnh cô ra, muốn xông vào nhà.

Tôn Hồi cạy bàn tay của Mai Cẩn An, giơ cánh tay chặn lại, đùn cô ta ra ngoài. Mai Cẩn An cũng đẩy lại. Hai người ngầm so đấu một lúc. Mai Cẩn An không ngờ Tôn Hồi nhỏ người mà sức lực lớn. Tôn Hồi căm Mai Cẩn An cao lớn mà bắt nạt cô gái yếu ớt. Cuối cùng, Tôn Hồi dồn toàn bộ sức vào cổ tay, hét to một tiếng, đẩy Mai Cẩn An xa cả mét. Mai Cẩn An loạng choạng đụng phải bức tường sau lưng. Sau khi đứng vững, cô ta nhìn Tôn Hồi với vẻ choáng váng, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng lên

xuống.

Tôn Hồi bình thản cười nói: "Xin lỗi nhé. Chị này, tôi vốn không quen biết chị. Chị đây là muốn tự tiện xông vào nhà dân hả?"

Song, Mai Cẩn An cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ bụi bặm không hề có trên tay, từ trên cao nhìn xuống, liếc xéo Tôn Hồi: "Hà Châu không bảo với cô căn hộ này là tôi tìm cho anh ấy sao?"

Tôn Hồi thoáng sửng sốt.

Hai người đứng giằng co ở cửa, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng đậm. Tôn Hồi sững sờ chốc lát thì hoàn hồn ngay: "Anh ấy chưa đưa cô tiền à?"

Mai Cẩn An ngây ra, nhất thời không hiểu. Qua một chốc thấy Tôn Hồi vẫn mở to đôi mắt nhìn mình, Mai Cẩn An mới biết "tiền" này là chỉ tiền thuê nhà. Một cục tức suýt nữa chẹn ngang cổ họng. Hồi lâu, cô ta mới cười đáp: "Giữa tôi và anh ấy không nói chuyện tiền bạc. Sao nào, Hà Châu chưa từng nhắc với cô về tôi?"

Tôn Hồi gật đầu. Mai Cẩn An mỉm cười: "Đây cũng chẳng phải lần đầu chúng ta gặp mặt. Cô chắc chắn mình không muốn mời tôi vào ngồi một lát, hay là cứ thế này đợi Hà Châu về, để anh ấy mời tôi vào nhà ngồi?"

Tôn Hồi nở nụ cười, kéo cánh cửa, trả lời: "Vậy thì nghe cô. Đợi anh ấy về rồi mời cô vào đi!" Nói xong, cô lùi về phía cửa một bước, tiếp đó đẩy cửa vào. Mai Cẩn An lao lên trước ngăn lại, lạnh lùng cất lời: "Ngay cả cửa cũng không dám để tôi bước qua. Cô sợ cái gì? Cô không danh không phận sống cùng Hà Châu thế này, có mưu đồ gì với anh ấy, không bằng nói cho tôi biết đi!"

Tôn Hồi không kịp khép cửa, còn nghe thấy lời nói ngứa tai của cô ta, nên không nhịn nổi mà dừng động tác. Mai Cẩn An không cho Tôn Hồi cơ hội mở miệng, xô mạnh cửa một cái, nhìn khắp phòng khách sáng chưng. Cô ta không hùng hổ xộc vào nữa, chỉ khoanh tay và bảo: "Cô bị bố mẹ mình bán cho Hà Châu, còn tính cứ sống tiếp thế này thật sao? Lúc đó, anh ấy mua cô hình như tiêu tốn không ít tiền đâu. Bố mẹ cô thì hưởng phúc rồi, giờ thậm chí cũng có thể bớt được học phí của con gái. Bán được cô là một công đôi việc đấy!"

Mặt Tôn Hồi trắng bệch, bàn tay buông bên hông xiết thành nắm đấm, cũng chẳng

còn khí thế của lúc đầu nữa. Từng câu từng chữ Mai Cẩn An nói ra khiến cô cảm thấy cả người lạnh lẽo như trong hầm băng, máu cũng đông lạnh ngừng chảy.

Mai Cẩn An vẫn mang nụ cười: "Chẳng lẽ cô không lấy làm lạ, lúc đầu anh ấy nghèo

như thế, tiền mua cô lấy ở đâu ra?" Cô ta tới sát Tôn Hồi: "Là tôi cho anh ấy đấy!" Dứt lời, cô ta lùi lại về chỗ cũ, giả bộ ngẫm nghĩ: "Ô, cho nên, có vẻ người mua cô là tôi nhỉ?"

Tôn Hồi biến thành kẻ câm, cô nhìn Mai Cẩn An bằng ánh mắt không dám tin, như thể vốn dĩ nghe không hiểu lời cô ta nói, cũng chẳng muốn nghĩ xem Mai Cẩn An làm thế nào mà biết được chuyện năm ấy, cũng chả buồn chất vấn tiền của Hà Châu vậy mà từ tay cô ta? Tôn Hồi cảm thấy những điều này căn bản chỉ là nói nhảm thôi. Và bản thân cô vốn không muốn thừa nhận trong tất cả thời gian cô được Hà Châu giấu kỹ dưới danh nghĩa "che chở", thì người phụ nữ trước mắt này đã sớm đứng bên cạnh anh, cùng anh làm việc, cùng tạo nên một Hà Châu hiện tại.

"Cô cam lòng cứ luôn chẳng hay biết gì à? Bị người nhà vứt bỏ, bị chị gái lãng quên, được Hà Châu giấu trong căn hộ mà tôi tìm cho anh ta này đây. Tóm lại là thật sự thích anh ấy hay vì cuộc sống?"

"Cô còn trẻ tuổi, nếu vì cuộc sống cũng khó tránh khỏi. Tôi có thể giúp cô. Nói sao thì cô cũng là tôi mua về. Nếu cô thích anh ấy, tôi có thể khuyên cô một câu, cô không xứng với anh ấy đâu. Cô chỉ có thể không ngừng mang tới phiền toái cho anh ấy thôi. Cô không nói không rằng đã chạy mất dạng, khiến Hà Châu dùng cả sức người sức của đi tìm cô, chỉ thiếu nước vén Trời. Có phải cô còn cảm thấy rất tự hào, cho rằng đang quay phim không?"

Mai Cẩn An cười lạnh: "Người phụ nữ đứng cạnh anh ấy, không phải ở lì trong nhà cố

ý không mở cửa, thấy khách đến thì thô bạo đẩy người ta, xảy ra chuyện chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy. Cô dựa vào cái gì mà sống trong căn nhà này? Đừng nhắc tới tình yêu gì gì đó, ấu trĩ, nực cười!"

Đôi mắt Tôn Hồi đỏ lên, sắc mặt nhợt nhạt. Cơ thể không chịu nổi mà run rẩy. Mai Cẩn An nói với giọng khinh thường: "Mới thế đã muốn khóc rồi? Cô gái nhỏ à, nơi này không dành cho cô đâu. Giờ cô nên cùng bạn học uống trà sữa buôn chuyện ngôi sao, cùng bạn học nam chơi mấy trò ái muội, chứ không phải ngáng hỏng chuyện ở đây. Cô có khả năng gì mà trói buộc Hà Châu? Loại trẻ tuổi xinh đẹp vốn liếng rẻ bèo này, bỏ tiền ra một cái là các cô gái nhỏ xếp hàng dài. Tới khi Hà Châu đã chán ngấy

thì cô làm thế nào?"

Tôn Hồi cảm thấy móng tay đã khảm vào trong da thịt, đau đớn kích thích cô dần dần nuốt lại nước mắt, cái lạnh buốt của hầm băng khiến cô thẳng sống lưng, bất khuất ngẩng cao đầu, cười lạnh đáp: "Chị Mai à, hiện tại chị dùng lập trường gì để nói chuyện với tôi thế, là chủ cho thuê nhà? Là cấp trên của Hà Châu? Hay là một người phụ nữ? Giả dụ là hai điều trước thì tôi chẳng bận tâm, chị đi tìm Hà Châu mà nói đâu. Nếu là điều cuối cùng, tôi chỉ lấy làm lạ, tôi không danh không phận, vậy danh phận của chị ở đâu?" Tôn Hồi cười đến là ung dung, trái tim luôn nặng nề, đứng chắn sáng, nhưng sống lưng không hề được mặt trời hong ấm.

"Thứ nhất, tôi không quen biết chị. Thứ hai, đây là xã hội pháp trị, mua bán người là phạm pháp. Tôi thấy chị cũng có dáng vẻ con người, học vấn chắc hẳn không thấp hơn tôi, xin chú ý dùng từ nhé!" Bàn tay giơ về phía thang máy, ý bảo: "Đi thong thả không tiễn, chớ mắc bệnh công chúa tưởng rằng ai cũng chào đón chị! Tôi trẻ tuổi ấu trĩ còn bà chị đúng là lớn tuổi rồi đấy!" Nói rồi, "rầm"một tiếng, cửa lớn đóng lại, cắt đứt tất cả ánh sáng. Mai Cẩn An trở tay không kịp trước hành động sập cửa đột ngột của Tôn Hồi, bất giác hơi sốc, cô ta không nén được giận dữ đứng đó hồi lâu mới cười lạnh một tiếng rời đi.

Bên trong cánh cửa, thoạt tiên Tôn Hồi đứng đờ ngay tại chỗ, bàn tay vẫn dán lên ván cửa lạnh băng, và nghĩ nó làm bằng chất liệu gì, tại sao lạnh thế này chứ.

Đang giữa mùa hè, tuy thành phố Hải Châu không có kiểu nắng nóng gay gắt như Nam Giang, nhưng cũng không đến mức rét mướt, có thể là vừa nãy mở cửa lâu quá, không khí lưu thông nên khiến khí lạnh trong máy điều hòa đều thổi cả tới đây, chắc chắn là vậy.

Tôn Hồi từ từ ngồi thụp xuống, dựa vào cánh cửa, cô ôm đầu gối và vùi đầu vào đó, hệt trốn tránh khỏi nắng gắt.

Phía bên kia, Hà Châu đi tuần tra kho bãi một lượt, xác định thời gian lô hàng tiếp theo tới, dặn dò cấp dưới mấy chi tiết rồi gọi người đến chuẩn bị tiếp ứng, bận rộn suốt hai tiếng mới nghỉ. Anh nhìn đồng hồ, đã chiều muộn. Hà Châu từ chối buổi tụ tập của các anh em, vội vàng lái xe đi.

Anh chạy xe rất nhanh, còn hay vượt lên, vượt kịp đèn xanh khiến mấy tài xế bị anh vượt xe không ngớt chửi bới. Anh cũng chẳng dừng lại, phóng như bay tới căn hộ.

Hà Châu mở cửa, anh đẩy một cái, phát hiện có lực cản, anh lại đẩy cái nữa. Hà Châu cảm giác vật cản này cựa quậy. Tầm mắt dọc theo khe cửa nhìn xuống, anh trông thấy vải quần áo. Hà Châu nở nụ cười, nhỏ giọng: "Hồi Hồi?" Miếng vải không cử động, dừng một tẹo, Hà Châu lại thử đẩy tiếp, cuối cùng phát hiện điều lạ thường, "Hồi Hồi, em đừng chặn cửa!" Anh vừa gọi cô vừa cẩn thận dè dặt đẩy vào trong. Tuy nhiên. anh không dám dùng sức vì sợ làm cô bị thương. Sau mấy phát đẩy căn bản không có hiệu quả, đang lúc lo lắng đột nhiên anh nghe thấy giọng nói lơ mơ: "Ờ, anh về rồi à?"

Tôn Hồi chậm rì rì bò dậy, cầm tay nắm cửa rồi từ từ kéo cửa ra. Có vẻ cô mới tỉnh ngủ, đôi mắt díp lại và hơi lảo đảo. Hà Châu nhanh nhẹn giơ tay đỡ Tôn Hồi, nhưng cô bỗng gạt tay anh, vẻ mặt không cảm xúc: "Anh tới đây, chúng ta nói chuyện chút đi!"

Sô pha vẫn là dáng vẻ ban đầu, điều khiển để lung tung, trên TV không biết chiếu chương trình gì.

Tôn Hồi tắt TV, chỉ vào ghế đơn và bảo: "Anh ngồi xuống!" Còn cô ngồi cái còn lại.

Hà Châu nhìn Tôn Hồi, lặng lẽ suy ngẫm.Trước khi đi, Tôn Hồi vẫn mặc quần áo ở nhà, tóc tai lộn xộn, nhưng giờ cô mặt chiếc váy dài đẹp nhất mà sau khi mua mới chỉ mặc qua có vài lần.

Hà Châu ngồi xuống chiếc sô pha đơn, nghe Tôn Hồi cất lời: "Hôm qua chúng ta chưa nói chuyện tử tế.Thực ra toàn là nghe một mình anh nói. Em thừa nhận em rất cảm động. Hai năm nay chúng ta sống cùng nhau, anh đối với em tốt lắm, tốt tới mức ngay cả một tí xíu va chạm nào em cũng không muốn nhận nữa, giống như sống giản dị mà chuyển sang xa hoa thì dễ, nhưng từ giàu có mà trở nên tiết kiệm thì khó. Em không biết em trở nên yếu ớt thế này từ khi nào. Có điều, em tin tưởng anh, cho nên em nguyện ý trốn sau lưng anh. Em không muốn hỏi những việc liên quan tới chuyện của anh nữa."

Trái tim Hà Châu chìm xuống, loại giọng điệu này anh chỉ mới nghe trong quãng thời gian Tôn Hồi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, nghiêm túc, suy sụp, trong thất vọng có chất chứa hy vọng, không có Mặt Trời chỉ có mây đen che phủ.

"Nhưng Hà Châu ạ..." Tôn Hồi nhìn anh, cau mày bảo: "Em không hỏi anh những cái khác, em chỉ hỏi về Mai Cẩn An. Anh có bằng lòng nói cho em biết về Mai Cẩn An

không?"

Hà Châu hơi ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới lời bàn tán trong công ty, trò đùa của các anh em, và cả... sự im lặng của bản thân anh. Hà Châu đáp: "Hồi Hồi..."

Tôn Hồi đưa tay ngăn lại: "Cô ta là con gái của chủ tịch các anh, phó tổng giám đốc của tập đoàn. Em đều biết, em còn biết anh và cô ta ít nhất đã quen nhau hai năm trước, cô ta bỏ tiền để anh mua em... Còn gì nữa?"

Hà Châu giật mình, bỗng nhào lên phía trước: "Hồi Hồi!"

Tôn Hồi mỉm cười: "Không sao đâu, anh nói với em đi! Em chỉ muốn biết về cô ta, tại sao những chuyện em không biết còn cô ta biết cả, tại sao anh bảo em nấp sau lưng anh, mà cô ta lại có thể đứng bên cạnh anh?" Một câu cuối cùng, cô nói đặc biệt đặc biệt nhẹ nhàng, "Sao anh có thể không công bằng như vậy chứ..."

Hà Châu xiết chặt nắm tay, nhìn cô đăm đăm: "Cô ta đã tới tìm em?" Thấy Tôn Hồi

không có phản ứng, anh lại hỏi: "Hôm nay?"

Rốt cuộc Tôn Hồi gật đầu, ánh mắt tùy tiện rơi vào hư không, "Em còn thắc mắc, tại sao bọn họ đều gọi cô ta là "chị Hà". Thế em là ai?"

Hà Châu khựng người, trái tim như bị mũi kim đâm một phát.

Bấy giờ, Mặt Trời ngả về phía Tây, Tôn hồi ngồi trước mắt anh, nghiêng đầu, chiếc cằm ngày càng gầy đi có độ cong xinh đẹp, làn da trắng nhợt không huyết sắc, song đôi môi thì đỏ dị thường. Cặp mắt hàm chứa ý cười kia đang đong đầy lệ, nhưng giống như Trời sinh đã long lanh, căn bản không rơi xuống, cô sẽ không định khóc.

Hà Châu mở miệng, tuy nhiên không phát ra âm thanh. Sau mấy lần cố gắng, anh bỗng đứng dậy, quay người đi vào phòng mình. Lúc đi ra trên tay anh hình như đang cầm cái gì đó. Đứng trước mặt Tôn Hồi, anh nói: "Anh và Mai Cẩn An không có bất kỳ quan hệ nào, chỉ có một thỏa thuận." Anh đưa thứ trong tay cho Tôn Hồi, là một tấm ảnh chụp. Nói chính xác là một bức ảnh chụp kiểu Hàn Quốc, dán trên một cái USB. Một nửa hướng lên trên, một nửa bên dưới USB. Ảnh chụp mặc dù dơ nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra một người trong số hai người trên bức ảnh.

Một đầu khác của thành phố Hải Châu, nước biển bị nhuộm thành màu đỏ kim, ánh

hoàng hôn phía chân trời hệt một cái miệng lớn sắp nuốt gọn bầu Trời này không chừa một mảnh xương cốt, vị mặn mòi của nước biển trộn lẫn trong cơn gió mạnh, khiến người ta buồn nôn.

Đứng trên ban công của biệt thự bên bờ biển, Mai Cẩn An nhìn xuống cảnh biển bao la nơi xa. Cô ta nhấp một ngụm rượu đỏ, nhàn nhã khẽ hừ một tiếng, sóng tóc màu hạt dẻ tung bay theo gió.

Trên tay kia, cô ta cầm một chiếc chìa khóa, trên chìa khóa là một tấm ảnh chụp kiểu Hàn Quốc, đã mài mòn đến nỗi tựa như một đám vết bẩn, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra thân hình của hai con người, cùng một gương mặt góc cạnh rõ nét tựa Hà Châu.

Tôn Hồi nhận cái USB Hà Châu đưa cho, sửng sốt nhìn bức ảnh, sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: "Đây là... anh trai anh?"

Hà Huy của năm, sáu năm trước, tinh phần phơi phới, có khuôn mặt cực kỳ giống với Hà Châu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi