Tôn Hồi nghe thấy đầu bên kia hỏi: "Chu Tùng Dật ở đâu?"
Giọng nói của Phù Hiểu Vi chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy.
Chỉ trong buổi sáng sớm ngày hôm qua, người đàn ông mà Phù Hiểu Vi đã tìm gần bốn năm nay đột nhiên xuất hiện tại lối rẽ vào con ngõ nhỏ kia.
Phù Hiểu Vi bám theo mà không dám tin. Cô bạn giữ một khoảng cách xa xa, trông thấy hắn gõ cửa, trông thấy hắn gọi điện thoại, trông thấy hắn lại quay ra. Còn mình trước sau luôn trốn trong góc.
Phù Hiểu Vi từng vô số lần ảo tưởng về tình cảnh gặp lại hắn, nổi cơn điên mà đánh mắng hắn, hoặc dứt khoát báo cảnh sát, nhưng chưa hề ngờ tới hóa ra mình bình tĩnh đến thế. Cô bạn sẽ không thừa nhận trong khoảng thời gian đó, tâm trí cứ luôn trống rỗng.
Sau đấy, hắn lái xe rời đi. Cuối cùng Phù Hiểu Vi choàng tỉnh, mau chóng chạy tới bên đường bắt taxi.
Sáng sớm ít xe, may mà vận khí của Phù Hiểu Vi rất tốt, chưa đến một phút thì Cô bạn đã vẫy được một chiếc xe, rồi chỉ hướng phía trước bảo tài xế bám theo. Xe của Chu Tùng Dật đã biến mất. Chạy một quãng, rốt cuộc để cô bạn tìm được chiếc xe ấy tại một ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Chu Tùng Dật lái xe với tốc độ cực nhanh, tài xế taxi rất nhiều lần không theo kịp, cả một đường bám theo ngắt quãng. Cuối cùng tới đường Bảo Đan, Phù Hiểu Vi nhìn thấy Chu Tùng Dật giữa con đường đã vây kín xe, còn bắt gặp một cô gái được Giang Binh ôm trong lòng. Nhìn từ xa hình như là Tôn Hồi.
Phù Hiểu Vi suýt nữa tưởng mình xuất hiện ảo giác. Mấy năm không gặp, Giang Binh vậy mà xuất hiện ở đây. Và Tôn Hồi một đêm không có tin tức lại có thể trong vòng tay của Giang Binh.
Một thoáng sững sờ này, đợi đến khi Phù Hiểu Vi phản ứng lại thì bốn chiếc xe trước
mặt đã cùng phóng đi như bay. Mà cảnh tượng lúc trước dường như thật sự là ảo giác của cô bạn. Giữa đường cái sạch bong.
Xe cũng mất dấu rồi, Phù Hiểu Vi liên tục gọi điện thoại cho Tôn Hồi, đương nhiên giống trước đó, vẫn không gọi được.
Thậm chí Phù Hiểu Vi cũng không trở về ký túc xá, cứ thế ngồi taxi bảo tài xế tiếp tục tìm loanh quanh gần đấy xem sao. Cô bạn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng có chút manh mối, chỉ biết Chu Tùng Dật bị người ta đẩy vào trong xe, còn Tôn Hồi cũng nằm trong chuyện này. Tôn Hồi quen biết Chu Tùng Dật. Phù Hiểu Vi càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mãi đến tận một phút trước, cuối cùng cô bạn gọi được điện thoại cho Tôn Hồi.
Tôn Hồi đưa mắt nhìn Hà Châu trong ngôi biệt thự. Bên ngoài sáng sủa, bên trong mờ tối, cô chỉ có thể thấy một cái bóng.
Xoay lưng lại, Tôn Hồi chậm rãi đi tới cạnh một gốc đại thụ rồi nói: "Tiểu Vi, mày..."
"Tao trông thấy rồi!" Phù Hiểu Vi cướp lời: "Tao đã nhìn thấy mày với hắn. Tao gọi điện cho mày mãi mà không được. Rốt cuộc bây giờ mày đang ở đâu, còn hắn đang ở đâu? Tao muốn nghe lời nói thật!"
Hà Châu luôn chú ý đến động tĩnh của Tôn Hồi, lông mày anh càng nhíu càng chặt, không biết Tôn Hồi đang gọi điện thoại với ai mà lén lén lút lút.
Anh đang định đứng dậy đi tới vườn hoa phía sau, lại thấy Tôn Hồi đã quay người, đi về phía biệt thự. Đàm Đông Niên cũng để ý thấy, anh ta không nói chuyện với Hà Châu nữa, xem qua thời gian và nghĩ người giúp việc có thể tới nhanh chóng không đây.
Chẳng mấy chốc thì một trận gió lạnh ùa vào, Hà Châu đứng lên. Tôn Hồi đi tới gần sô pha, liếc qua Đàm Đông Niên, bảo Hà Châu rằng: "Em có chuyện muốn nói với anh!"
Hà Châu thuận miệng lên tiếng: "Tổng giám đốc Đàm, tôi không tiễn!"
Đàm Đông Niên mỉm cười, nhìn Tôn Hồi. Bắt gặp dáng vẻ thờ ơ của cô, anh ta bỗng
dưng hơi buồn bực, cảm thấy rõ thật phí cả công.
Quẳng xuống một tấm danh thiếp, Đàm Đông Niên nói: "Nhận đi, đừng để Hồi Hồi ném mất!"
Dứt lời, rốt cuộc anh ta quay người rời đi.
Hà Châu cầm lấy tấm danh thiếp, bỏ vào trong túi, thật sự nhận lấy thứ này, cũng đề phòng Tôn Hồi không cho cô quẳng mất. Đổi lại bình thường, Tôn Hồi nhất định sẽ kinh ngạc, cằn nhằn với anh mãi không thôi. Tuy nhiên, giờ Tôn Hồi không có tâm tư để ý giữa Hà Châu và Đàm Đông Niên có bí mật gì. Cô hỏi: "Chu Phong đâu?"
Hà Châu thoáng khựng lại.
Trên người Tôn Hồi dính mùi vị thịt nướng, thơm nức. Cô vốn còn rất đói, nhưng lúc này đã chẳng còn khẩu vị, bỏ lại một đống đồ ăn ở vườn sau, mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống sô pha.
"Em vốn không muốn hỏi, anh xưa này không thích em hỏi những điều này, Có điều Phù Hiểu Vi đã biết rồi. Nó hỏi em Chu Phong ở đâu. Em không biết nói sao với nó, em nghe ra được nó đang nghi ngờ em." Tôn Hồi nhìn Hà Châu, đôi môi run run: "Em từng nghĩ sau khi chạy trốn sẽ báo cảnh sát. Kỳ thực, anh ta không làm hại gì em cả, giao cho cảnh sát là được. Nhưng có phải anh chưa báo cảnh sát đúng không. Anh ấy... anh ấy đâu?"
Sắc mặt hồng hào đã hơi hơi nhợt nhạt, trong đôi mắt của Tôn Hồi đều là sự hoảng hốt. Không phải cô không nhớ những người đàn ông mặc đồ đen mang vẻ mặt vô cảm trên bốn chiếc xe kia, cô sợ tình thế phát triển giống trong phim. Nơi này là xã hội pháp trị, không phải những bộ phim Cổ Hoặc Tử cô xem lúc nhỏ.
Hà Châu xoa xoa má Tôn Hồi. Song, chẳng thể xoa thành sắc hồng. Anh thở dài một hơi, ôm cô vào lòng: "Không phải anh không thích em hỏi những điều này, chỉ là anh mong em không phiền não thôi."
Tôn Hồi gục đầu, nhỏ giọng đáp: "Em biết..."
"Nhưng có vẻ không hiệu quả rồi. Ngay cả nghe lén em cũng đã học được!" Hà Châu giả vờ thoải mái, trêu chọc Tôn Hồi. Thấy cô không chột dạ, anh nghịch bàn tay nhỏ
bé của cô và nói: "Anh đã đưa Chu Phong tới một nơi an toàn. Em yên tâm, đây không phải đóng phim, sẽ không gây ra chết người đâu. Có điều, hắn không thể rời đi. Còn về Phù Hiểu Vi, nếu cho cô ấy biết chuyện của Chu Phong sẽ có rắc rối đấy."
Chẳng riêng gì Phù Hiểu Vi có rắc rối, Hà Châu cũng sẽ có rắc rối. Hiện tại Chu Phong mất tích, lỡ để Phù Hiểu Vi biết, liệu cô bạn có báo cảnh sát hay không?
Người mà bọn họ không muốn tiếp xúc nhất chính là hải quan và cảnh sát.
Tôn Hồi rối rắm: "Thế anh giúp em nghĩ cách đi, đừng coi Phù Hiểu Vi dễ gạt. Nó chẳng ngốc tí nào đâu, hơn nữa còn chưa mất hết hy vọng. Nếu không có lời nói rõ ràng, em cũng không dám trở lại trường ấy!"
Tôn Hồi phải nhượng bộ, không thể tóm mãi không buông chuyện của Chu Phong. Cô đã hiểu vị trí hiện tại của Hà Châu và phiền toái mà anh gây ra. Cô không thể giúp được bất cứ việc gì, việc duy nhất có thể làm chính là không để Hà Châu dính thêm phiền phức nữa.
Cuối cùng, cái cớ tìm được cũng không biết có thể qua cửa không. Tôn Hồi gọi điện thoại cho Phù Hiểu Vi: "Tao đúng là đã ngất xỉu, chẳng biết gì hết. Vừa nãy tao hỏi Hà Châu rồi, anh ấy bảo có lẽ Giang Binh quen biết người kia. Nhưng mà Giang Binh sớm đã đi mất, bọn tao cũng không biết anh ta đi đâu!"
Nói xong, cô liếc nhìn ra cửa, Giang Binh hẳn là đang ở bên ngoài, nói dối cần phải ăn khớp. Tôn Hồi cảm thấy áy náy.
Sinh nhật năm nay trôi quá thật kích thích, tâm trạng cứ như ngồi xe qua núi, phập phà phập phồng.
Tôn Hồi thu dọn quà tặng lại cùng một chỗ, thuận tiện lúc về bỏ thẳng vào túi mang đi. Hà Châu lặng lẽ nhìn, thầm hiểu cô không hề thích nơi đây. Chẳng qua cô quá hiểu chuyện, trước đến giờ đều sẽ không nói ra miệng.
Đêm đến nằm trên giường, Hà Châu vừa xoa cái bụng đã không còn đau nữa của Tôn Hồi, vừa nhỏ giọng xin lỗi: "Sinh nhật năm sau sẽ không như thế này."
Tôn Hồi chui vào lòng anh, tóm lỗ tai anh "hừm hừm". Trước khi thiếp đi, cô đột nhiên nhớ tới đã quên mất tấm thẻ kia của Đàm Đông Niên, cũng không biết tại sao Hà
Châu giữ lại.
Hà Châu ở bên Tôn Hồi cả một ngày, công việc phải sắp xếp lại.
Ngày hôm sau, năm giờ hơn, Hà Châu đã rời giường. Biệt thự cách trung tâm thành phố khá xa, chạy tới công ty ước chừng phải mất hơn một tiếng. Anh có rất nhiều việc cần làm, phải sớm hoàn thành mới có thể mau chóng trở về với cô.
Ai ngờ anh vừa đánh răng rửa mặt xong, mở cửa phòng vệ sinh ra liền thấy Tôn Hồi với cái đầu ổ gà, nhắm mắt há miệng dán vào vách tường hệt cô hồn dã quỷ. Sau khi nghe thấy tiếng động, cô cũng chẳng thèm mở mắt, lẩm bẩm: "Anh dùng xong chưa? Động tác của em nhanh lắm, anh đợi tí rồi đưa em đến trường học với!"
Tôn Hồi yêu cầu quay về trường học, cô muốn đi học đầy đủ, đạt tín chỉ cao. Cô phải cố gắng thi đua để được làm phụ đạo viên.
Hà Châu không khuyên nổi Tôn Hồi. Sắc Trời hãy còn màu xám, ngay cả bóng dáng của Mặt Trời còn chưa thấy. Tôn Hồi lảo đảo đánh răng rửa mặt, cuối cùng được Hà Châu hết cách, ôm ra ngoài.
Anh vừa thay quần áo cho cô vừa hỏi: "Mắt vẫn chưa mở, muốn đi học thật à?"
Tôn Hồi gật gật đầu: "Ngủ thêm năm phút là được ạ!" Ngủ chưa đủ giấc, hai mắt luôn cảm thấy cay xè. Cứ thế cả đường ngủ thẳng đến lúc lên xe, cuối cùng Tôn Hồi xốc tinh thần lên. Hà Châu mỉm cười nhéo tay cô, bảo tài xế trước tiên lái đến đại học Giang.
Tôn Hồi xin nghỉ hai ngày, các bạn học nhớ nhung không gì sánh bằng, đặc biệt là Tạ Kiều Kiều buông lời muốn cắt đứt quan hệ với cô, ngay lập tức kéo tay cô ân cần hỏi han: "Làm sao mà ốm hả? Còn ngất xỉu trên đường lớn nữa, gặp Giang Binh thật à? Sau đấy thế nào? Giang Binh không nối lại duyên xưa với mày chứ?"
Tôn Hồi cười gượng, vụng trộm liếc Phù Hiểu Vi đang chăm chú nghe bài giảng một cái, âm thầm chột dạ, cũng không dám nói nhiều.
May mà giờ cơm trưa, Phù Hiểu Vi gắp đi một miếng thịt trong đĩa của cô, xem ra hình như không có gì khác ngày thường. Tôn Hồi bấy giờ mới yên tâm. Phù Hiểu Vi còn khẽ bảo cô: "Tao không nhìn nhầm đâu, người đó đúng là Chu Tùng Dật đấy. Mày
thật sự không có số di động của Giang Binh sao?" Thấy Tôn Hồi lắc đầu, Phù Hiểu Vi nhíu mày: "Nếu lưu số lại thì tốt biết bao!"
Đối với sự cố chấp cửa Phù Hiểu Vi, Tôn Hồi sớm đã nhìn quen, chẳng qua bây giờ vô cùng nhức đầu.
Ngoài mặt, cô tiếp tục cười hi hi ha ha, suốt ngày là dáng vẻ không tim không phổi, nhưng rốt cuộc đã biết một số chuyện, luôn không tránh khỏi lo lắng, phải cái vẫn không thể bộc lộ trước mặt Hà Châu. Lúc đi học và tan học còn phải do tài xế chuyên trách đưa đón. Còn Giang Binh trước kia là bạn bè, cơ mà nay lại thành vệ sĩ. Tôn Hồi chậm chạp không thể thích ứng với sự thay đổi này, mỗi ngày gặp hắn, cô luôn cảm thấy ngại, đâu đâu trong biệt thự cũng lộ rõ vẻ kỳ lạ.
Hà Châu trở nên càng bận rộn hơn so với trước đây. Hàng ngày năm giờ sáng anh đã rời giường, đêm đến mãi tới khuya anh mới về. Người giúp việc mà Đàm Đông Niên mời tới ở tầng trệt có tay nghề nấu ăn rất ngon, khiến cho Tôn Hồi giảm bớt không ít gánh nặng. Ban đầu cô vốn không đồng ý, sau đấy thấy Hà Châu đi đi về về luôn được ăn những món nóng sốt, cô cũng không phản đối nữa.
Tôn Hồi vốn tưởng rằng ngày tháng cứ thế trôi qua. Hà Châu làm việc của anh, cô chỉ cần chuyên tâm học hành là được, đợi qua một thời gian thì giống như Hà Châu nói, họ có thể dọn về nhà. Và Tôn Hồi tiếp tục làm cô vợ bé bỏng của anh, giặt quần áo nấu cơm, nộp tiền điện nước, tiền gas, thi thoảng tán gẫu với mấy bác gái hàng xóm.
Tuy nhiên, rất nhiều chuyện đều không thể diễn ra theo đúng kịch bản, Tôn Hồi thôi miên bản thân thế nào đi nữa, không quan tâm, không lo lắng, nhưng thực tế từ đầu chí cuối không thể kiểm soát.
Hôm nay cô ngồi trên ghế sau, mang tấm thân mệt mỏi nói chuyện điện thoại với Hà Châu, báo cáo lịch trình của mình: "Em tan học rồi, sắp đến biệt thự ạ.
Xe đã qua sơn trang suối nước nóng, mau chóng chạy trên con đường nhỏ dẫn tới biệt thự.
Chính vào lúc hoàng hôn, cảnh sắc trên núi tươi đẹp. Trên đường vắng xe, rẽ ngoặt một cái, lái lên dốc, biệt thự gần ngay trước mắt. Chiếc xe từ từ biến mất trong ánh tà dương.
Mà phía sau xe không xa, trên một chiếc taxi đã đỗ lại, hành khách trong xe nói:
"Được rồi, đừng đi tiếp nữa."
Phù Hiểu Vi loáng thoáng trông thấy một góc tòa biệt thự sang trọng. Không biết đang nghĩ gì, hồi lâu cô bạn mới mở miệng: "Quay lại đi!"