CHƠI ĐỘC

Kết thúc lễ cưới tổ chức trên đảo, mọi người tiếp tục hưởng thụ mấy ngày ăn ở miễn phí. Hoạt động rút thăm trúng thưởng vào ngày cuối cùng, Lợi Mẫn rút được giải thưởng miễn phí lớn nhất, Tạ Kiều Kiều phản đối có mờ ám, bị Thái Nhân Duy nhét vào miệng một quả anh đào. Hôm sau, mọi người bắt đầu lục tục về tổ. Chẳng qua, Tôn Hồi vẫn thoi thóp nằm trên giường, vệt hồng bắt mặt ở mấy chỗ trên làn da, cô co rúm lại giống một đống thịt, thật sự có thể nói lạnh lẽo, thảm thương, khổ sở.

Tuy nhiên Tôn Hồi vẫn nhớ đến hai bé con của mình. Lúc Hà Châu dỗ Tôn Hồi ăn, cô run run hỏi: "Bọn nhóc đâu anh?"

Hà Châu đáp: "Chị dâu đang trông, em yên tâm!"

"Không được đâu, bọn nhỏ phải uống sữa rồi!"

Mấy tối nay, hai bé con đói chỉ có thể uống sữa bột. Trong lòng Tôn Hồi khá bứt rứt, trách Hà Châu làm bố không phúc hậu, vậy mà tàn hại thân thể của mẹ bọn trẻ thế này. Hà Châu lại chỉ trích: "Tụi nó đã tàn hại anh năm tháng! Suốt năm tháng đấy! Anh được thỏa mãn lúc nào chứ!"

Tôn Hồi nghe xong, tự cảm thấy có lỗi lại bảo: "Oan oan tương báo tới bao giờ!"

Đáng tiếc Hà Châu đói kinh khủng, nghĩ đến phải bồi thường cho năm tháng ấy trong mấy ngày ngắn ngủi, quả thực không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Vì vậy, trong vòng một tháng kết thúc hôn lễ của họ, Tôn Hồi cũng mất cả nhân quyền. Dùng lời của Hà Châu mà nói, anh đã xin nghỉ một tháng này, muốn bù đắp tử tế kỳ trăng mật cho Tôn Hồi.

Và kỳ trăng mật này, không có gì hơn chính là đổi địa điểm hải đảo đến Las Vegas, lại từ Las Vegas đến kinh đô thời trang. Sau đấy, lại từ kinh đô thời trang đến Smecta, cuối cùng lại từ Smecta đến hòn ngọc phương Đông. Mỗi nơi đều ở lại một tuần. Chị dâu đã về nhà nên chỉ có dì giúp việc theo giờ cùng đi theo chăm sóc hai em bé cả hành trình.

Dì ấy tạm coi như là đến du lịch mua sắm, hai nhóc nằm trong xe nôi, ngoan ngoãn ngậm ti giả, đi tới đâu cũng đều tỏa ra ánh sáng đáng yêu, chiếm được hàng ngàn trái tim của các bà các chị. Dì giúp việc đẩy hai nhóc đi loanh quanh, ngôn ngữ bất đồng cũng chẳng mảy may lo lắng, lấy từ điển phiên dịch bảo bối mà Hà Châu cài đặt cho dì ấy trên di động ra, cả đường thông suốt, không bị cản trở.

Hà Châu làm vậy, mục đích quá rõ ràng. Ban ngày anh cùng Tôn Hồi sống trong thế giới của hai người, ban đêm anh cùng cô sống trong thế giới trên giường. Tôn Hồi có lời mà khó nói, có khổ mà khó có thể kêu than, ôm trái tim kiên cường hát khúc ca "Nông nô vùng lên". Bấy giờ mới ngậm nước mắt gắng gượng đến tận khi đáp máy bay về thành phố Nam Giang, cô cảm động rơi lệ, ôm Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều: "Nhà này ai cũng sống không dễ dàng, các con phải biết mami của các con là vĩ đại nhất đấy!"

Hai nhóc ở trước ngực Tôn Hồi, giơ bàn tay bé xíu túm túm vị trí căng phồng đầy mùi sữa. Cả hai cùng hành động, chảy nước dãi kêu "A, A", há miệng liền muốn cắn. Cách lớp vải áo, Tôn Hồi cảm nhận được động tĩnh, sắc mặt cô phút chốc biến đổi, rầu rĩ bảo: "Các con với ba các con đúng là cùng một đức hạnh mà...."

Hà Châu ở bên đã thờ ơ quan sát hồi lâu, sau khi nghe thấy, rốt cuộc anh đẩy hai cái đầu nhỏ trước ngực Tôn Hồi ra, thành thực nói: "Không, mục đích khác nhau!"

Tôn Hồi tuyệt vọng thở dài.

Một số sự kiện lớn trong cuộc đời, học tập, công việc, kết hôn, sinh con, Tôn Hồi đã hoàn thành được hai mục. Mặc dù cô tụt hậu so với người khác mấy mục, nhưng cũng không ngăn cản cô muốn ngoan cường làm xong những việc khác.

Tôn Hồi thương lượng với Hà Châu: "Nghỉ học cũng có thời hạn, em thu xếp thủ tục nghỉ học ba lần rồi. Tháng Chín sang năm em nhất định phải trở lại trường. Đến lúc đó các con cũng không cần cho ăn sữa cả ngày nữa!"

Hà Châu không bằng lòng lắm. Anh mong Tôn Hồi có thể ở bên anh mỗi phút giây, cùng anh đến công ty làm việc, cùng anh ăn cơm và nghỉ ngơi hơn. Nhưng anh càng hiểu rõ tất cả sự hy sinh của cô. Dẫu thế nào anh cũng không thể phản đối.

Tôn Hồi và Hà Châu ký hiệp ước ba chương: không thể tiếp xúc nhiều với bạn học nam, mỗi ngày tan học đều phải về nhà đúng giờ, phải để người khác biết hiện thực cô

đã kết hôn.

Tôn Hồi đồng ý hết, vui vẻ chuẩn bị kế hoạch học lại vào năm sau. Trước tiên phải nuôi tốt hai nhóc con chỉ biết ăn này đã, còn phải nhồi nhét một khóa học chuyên nghiệp, đồng thời cũng không thể "ngó lơ" Hà Châu.

Thời gian một năm trôi qua trong nháy mắt, chờ Tôn Hồi đeo ba lô quay lại trường, Hà Đại Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu đã có thể ôm ti giả đứng ở cửa, nhọc nhằn ngỏng cổ hét lên với mẹ "Tẹm bịt". Tôn Hồi tỏ ý hai nhóc còn phải sửa cách phát âm của mình đấy.

Tôn Hồi đã thi lấy bằng lái xe, cô lái một chiếc xe nhỏ màu trắng đi đi về về. Rời xa trường học ba năm, hôm nay đúng là cảnh vật vẫn như xưa mà người đã thay đổi. Người đẹp phụ đạo viên năm đó đã thi vào làm giảng viên tiếng Anh của đại học Nam. Còn phụ đạo viên hiện giờ chính là bạn học cùng khóa của Tôn Hồi, đối thủ mạnh mẽ cạnh tranh vị trí phụ đạo viên năm đó-Sư Tuấn.

Nhớ hồi ấy hai người bọn họ cũng xem như có chút quen biết, thường xuyên có thể gặp mặt trong phòng làm việc của phụ đạo viên. Sư Tuấn học khoa hóa, nay đang học nghiên cứu sinh. Sau khi tốt nghiệp biết đâu anh ta có thể được giữ lại trường làm công tác giảng dạy. Đến lúc đó biết đâu để lại cương vị phụ đạo viên nữa ấy chứ.

Tôn Hồi có năng lực tiên tri. Thời gian đầu, cô tạo mối quan hệ tốt với Sư Tuấn, bình thường cung kính gọi vị phụ đạo viên bằng tuổi này là thầy, hay giúp anh ta xử lý công việc của khoa. Thành tích trên lớp của cô cũng dẫn đầu khá xa, lại là học trò quen thuộc của giáo viên những môn khác. Trước khi lên lớp, sau khi tan lớp cô luôn có thể chuyện gẫu với họ mười lăm, hai mười phút. Tin tức vụn vặt liên tục không ngớt, bạn học trong lớp luôn được lợi, coi cô là một ngôi sao may mắn. Hai tháng ngắn ngủi, Tôn Hồi đã hoàn toàn hòa nhập với bạn học, trở thành một "lão đại" nhỏ trong lớp, uy phong thắng cả lớp trưởng và bí thư. Cô còn có bản lĩnh khiến lớp trưởng và bí thư cũng coi mình là một người chị em tốt mà chẳng có một lời phàn nàn của cán bộ lớp dành cho cô.

Một bạn học có quan hệ khá tốt với Sư Tuấn, một lần Sư Tuấn nói xong việc của lớp bị bạn học đó lén kéo lại và hỏi: "Thầy Sư ơi, Tôn Hồi đúng là có gia đình rồi ạ?"

Sư Tuấn hơi sửng sốt: "Ừ!"

Bạn ấy không tin: "Thật chẳng giống đã có gia đình. Kết hôn rồi, tiếc quá!"

Tôn Hồi không tính là xinh đẹp nhất đại học Giang, nhưng cũng xem như ở trong top đầu. Đặc biệt là lần này trở lại trường cơ thể thay đổi cực kỳ lớn, giống dậy thì lần thứ hai, mặc áo T shirt và quần sooc đơn giản cũng có thể phác họa nên đường cong của cô, đạt điểm cao về vóc dáng, tính cách của cô càng thoái mái phóng khoáng, không có bụng dạ gì. Ngay cả những nữ sinh cũng thích, chưa nói đến những chàng trai này.

Sư Tuấn nhìn về phía Tôn Hồi đang cười to tán gẫu chẳng để ý tới hình tượng, trái tim không khỏi nhảy lên hai cái.

Tôn Hồi đã kết hôn, thật trăm phần trăm. Thậm chí Sư Tuấn từng hỏi thăm bạn học cũng khóa đều nói ban đầu cô xin nghỉ học dưỡng bệnh đã quen ông xã hiện tại trong thời gian dưỡng bệnh, mãi đến năm nay mới quay lại trường.

Sư Tuấn cũng xem như một người giáo viên, bảo với bản thân mình rằng ngưỡng mộ từ xa là được rồi, tuy nhiên rất nhiều khi không thể chống lại số phận. Đi đến căn tin anh ta cũng có thể bắt gặp Tôn đang thảo luận với bà dì làm việc ở đó về con ruồi trong đồ ăn. Anh ta đi tới sân bóng rổ cũng gặp được Tôn Hồi mặc bộ đồ thể thao "bồi dưỡng" tình cảm với trái bóng rổ. Anh ta đi tới siêu thị mini cũng có thể bắt gặp Tôn Hồi đang ngồm ngoàm ăn kem, kem dính cả bên mép cũng không quên lễ phép mà chào anh ta: "Chào thầy Sư ạ!"

Thậm chí buổi tối anh ta lang thang bên bờ sông gần trường học, lúc đứng trên kè, cảm nhận khí thế hào hùng cũng có thể đụng trúng Tôn Hồi đang ngâm thơ đối lại: "Aaa, Tổ Quốc à, nhân dân à, mẹ à...."

Sư Tuấn nghe ra tình cảm sâu sắc trong thơ của cô, vô cùng rung động lòng người, nhìn chung quanh, đêm khuya vắng lặng, gió thổi vi vu, anh ta từ tốn quay đầu rảo bước đi về phía con đường lúc mình đi tới.

Tôn Hồi ngâm thơ xong, ho một tiếng, tiếp tục mở miệng: "Cho nên, mẹ cũng vĩ đại như mẹ hiền tổ quốc!"

Đầu bên kia điện thoại, tiếng gào khóc dần dần ngừng lại. Hà Tiểu Kiều nức nở: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"

"Ây, bé ơi, con đừng khóc nữa! Đây là mẹ đang chiến đấu vì tổ quốc, cho nên hôm

nay mẹ mới không ở bên con một ngày đấy! Ba đã đến đâu rồi?"

Hà Châu đang lái xe, anh mở loa ngoài của di động: "Còn ba phút nữa thì ba tới nơi! Mẹ đứng nguyên tại chỗ đừng chạy lung tung!"

Tôn Hồi cảm động, nói: "Tuyệt đối không chạy lung tung!" Đèn đóm tối om, cô cũng chẳng có chỗ mà chạy.

Sau khi tiết học cuối cùng của ngày hôm nay kết thúc, Tôn Hồi tham gia một bữa tiệc sinh nhật. Ban nãy lái xe đến bờ kè này muốn đi đường tắt về nhà, ai biết đến đây xe chết máy. May thay Hà Châu mang hai anh em đi thăm Lợi Mẫn đang mang thai, trên đường trở về nhận được điện thoại của Tôn Hồi và có thể đón cô trong mười mấy phút. Cuối cũng cũng kết thúc âm thanh "chói tai" được rồi.

"Hà Tiểu Kiểu đã khóc cả một ngày, chỉ đòi tìm em. Hà Đại Đao còn đỡ, cứ nhìn em gái khóc, còn đem ti giả nhét vào miệng em. Phải cái, hôm nay Hà Tiểu Kiều ngay đến ti giả cũng chẳng thèm! Xem ra có chút nghiêm trọng!"

Con bé thật sự nhớ mẹ. Lỗ mũi Tôn Hồi cay cay, lại nói vào di động dỗ dành con bé mấy câu. Thời gian ba phút đã đến, xa xa có ánh đèn xe chiếu về phía này. Chiếc xe đỗ cách cô mười mét. Cửa xe mở ra, Hà Châu dẫn đầu bước xuống. Sau khi mở cửa xe, anh ôm Hà Tiểu Kiều ra, lại ôm Hà Đại Đao ra, vừa vòng qua eo Hà Đại Đao thì nghe thấy tiếng gọi chất chứa vô số những tình cảm nhớ nhung và phức tạp, trộn lẫn với đầy miệng nước miếng với cả tí nước mũi, xúc động lòng người: "Mẹ...ơi...!

Tôn Hồi tao nhã quay đầu lại, gió bên sông thổi tung mái tóc dài phóng khoáng của cô. Cô giang đôi tay, dạt dào tình mẹ: "Hà-Tiểu-Kiều ơi!"

"Bịch."

Hà Châu buông Hà Đại Đao đang nghiêm mặt xuống, hai cha con cùng ngoảnh đầu, chỉ thấy Hà Tiểu Kiều bé nhỏ ngã nhào, dán mặt xuống đất trước bánh xe, chân trái run lên một cái, chân phải lại run lên một cái, nắm tay thành nắm đấm con con, xiết chặt cánh tay, nhấc mông lên, ngẩng đầu, lảo đảo bò về phía trước. So với lúc hai chân con nhóc đi trên đường, dáng vẻ anh dũng càng nhanh nhẹn hơn, động tác lanh lẹ đến mức không thua kém những loại động vật nuôi bằng sữa mẹ khác, vừa đi vừa nhểu nước miếng và nước mũi, trong miệng chỉ gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!"

Tôn Hồi quá xúc động, cô "Ơi" một tiếng lao ngay về phía con nhóc. Hà Châu cũng cấp tốc tiến lên trước bế Hà Tiểu Kiểu từ trên đất dậy, đè đôi bàn tay bàn chân ngắn ngủn của con gái đang không ngừng cố gắng di chuyển. Hà Đại Đao loạng choạng nhảy về phía trước. Dáng vẻ khác nhau của bốn người này có hình ảnh méo mó thế đấy...

Sư Tuấn đứng dưới gốc cây to, tay cầm hai cốc trà sữa nóng hôi hổi, ngước đầu nhìn Vầng Trăng, đau lòng xoay người đi!

Chẳng ai biết, tối nay, Tôn Hồi đã làm tổn thương trái tim một chàng thanh niên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi