CHÓI MẮT

Thực ra, từ khi vừa nhìn thấy ba của Hình Võ vào buổi tối thì Tình Dã đã luôn suy nghĩ đến một vấn đề rất sâu sắc, rốt cuộc là Lý Lam Phương thích điểm nào ở một người đàn ông không bình thường như vậy?

Đẹp đẽ không, cao ráo không, trí tuệ, cảm xúc về cơ bản đều tiêu cực, mấu chốt là không có tiền, tổ chức từ thiện cũng chẳng dám nhòm tới người như ông ta, vậy mà Lý Lam Phương lại bị mê hoặc? Cứ thế cho đến thời điểm này, cuối cùng thì Tình Dã cũng đã được giác ngộ, hoá ra là vì ông ta mạnh mẽ hơn người ở phương diện nào đó.

Vốn dĩ cô còn tưởng hai người cũng đã có tuổi, chắc mười mấy phút sẽ kết thúc thôi nhỉ? Kết quả là hơn hai mươi phút rồi vẫn chưa thấy xong, có lẽ là do thấy Tình Dã tắt đèn, nên tưởng bọn cô đã ngủ, vì vậy mới to gan táo tợn như vậy. Lầu hai của căn nhà đã chẳng chắc chắn gì cho cam, tiếng động của bọn họ lại lớn, khiến người khác chẳng tài nào ngủ nổi.

Như vậy cũng đã đủ xấu hổ lắm rồi, quan trọng hơn nữa là lúc này cô và Hình Võ lại đang ở trong cùng một không gian, cùng nhau nghe những âm thanh thật khó diễn tả kia, nên sự việc kỳ quái đến mức nào thì khỏi cần phải nói nữa rồi.

Cả đời này, Tình Dã chưa từng gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, nhưng do dì và chú bắn đại bác tám đời không đến này của cô lâu ngày không được gặp nhau, vậy mà cô lại ngăn cản bọn họ ân ái thì quá thiếu đạo đức, vì vậy đã dứt khoát không lên tiếng.

Cuối cùng, cô đã vô cùng chậm rãi và cực kỳ lặng lẽ lật người, sau đó lén lút nhìn về phía Hình Võ, mà từ sau khi tiếng động này phát ra, cũng chẳng thấy Hình Võ lên tiếng, lúc này anh đang nhắm mắt nằm im bất động trên giường. Nhưng Tình Dã chắc chắn rằng anh vẫn tỉnh, giữa những âm thanh này mà anh còn có thể ngủ được thì cô sẽ cung kính phong anh làm đại trượng phu.

Một lúc sau, Tình Dã thấy tiếng động vẫn không có dấu hiệu dừng lại, bèn dứt khoát lên tiếng: “Anh… Đã từng làm chưa?”

Đúng như dự đoán của Tình Dã, Hình Võ vẫn chưa ngủ, anh hơi hé mở mắt, nhìn về phía cô: “Làm gì?”

“Tình.”

Tất cả chợt đông cứng, bất kể là vẻ mặt của bọn họ hay là bầu không khí xung quanh đều nhất thời ngưng trệ.

Một lúc sau, Hình Võ mới rời mắt, đáp: “Chưa.”

“Chị Thư?”

“Chưa.”

Hình Võ vẫn đáp lại dứt khoát, sau đó lại nhướng mắt nhìn cô một cái: “Trông tôi giống kiểu người tuỳ tiện vậy hả?”

Tình Dã nở nụ cười: “Cái này thì có sao, trong lớp trước đây của tôi cũng có vài bạn đã từng làm, trường bọn tôi là trường quốc tế, có rất nhiều người nước ngoài, nên… Khá cởi mở, không ít học sinh hẹn hò từ năm cấp hai, giáo viên lại chẳng mấy nghiêm khắc về vấn đề yêu sớm, nhiều khi trong lớp có cặp đôi nào thì giáo viên còn trêu đùa bọn họ nữa kìa.”

“Chỗ bọn cô là thành phố lớn quốc tế hoá, nên tư tưởng đều rất cởi mở.”

“Cũng không hẳn là như vậy, giáo viên không khuyến khích, tuy nhiên sẽ thường xuyên phổ biến kiến thức giáo dục giới tính một cách chính xác. Giáo viên chủ nhiệm cũ của tôi còn nói rằng đây là một giai đoạn cần thiết trong cuộc đời của mỗi con người, nên thay vì cấm đoán, không bằng hướng dẫn đúng đắn sẽ tốt hơn.”

Hình Võ không lên tiếng, anh chỉ cảm thấy có chút thần kỳ, lần đầu tiên nghe thấy giáo viên lại thảo luận về vấn đề này với học sinh, nếu ở trường anh, thì chắc chắn sẽ nổ tung luôn rồi.

Tình Dã tiếp tục kiếm chuyện để nói: “Nghe một bạn người Mỹ ở lớp tôi nói, chuyện này sẽ gây nghiện, nhưng rốt cuộc là đàn ông nghiện, phụ nữ nghiện, hay là cả hai đều nghiện đây?”

Đột nhiên Hình Võ cảm thấy trong phòng như có luồng khí nóng. Anh nhướng mày: “Mấy học sinh giỏi các cô sao lại nói đến vấn đề này chứ?”

“Tham khảo học thật mà, một học bá thực thụ đương nhiên là muốn đào sâu và dự trữ kiến thức khác nhau một cách toàn diện đồng thời thực hiện triệt để tinh thần muốn biết thì phải hỏi, vậy nếu không biết gì khác ngoài kiến thức trên sách vở thì có khác nào là mọt sách đâu? Sau này bước chân ra ngoài xã hội, có khi bị người ta bán đi rồi vẫn chẳng hiểu lý do tại sao mình lại bị bán.”

Hình Võ không đáp lại, rất lâu sau, anh đột ngột gọi cô: “Tình Dã.”

Tình Dã không hiểu: “Hứ?” 

“Cô chắc chắn muốn thảo luận vấn đề này với tôi trong tình huống hiện tại à?”

Dứt lời, anh quay đầu sang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ấy giống như con sói trong đêm, mang theo tính công kích hung hãn, khiến Tình Dã phải giật mình, cô hoảng hốt vội vàng quay đi và nói: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ đây.”

Tình Dã chỉ nghĩ rằng dù sao cũng xấu hổ vậy rồi, chi bằng mang nó ra làm chủ đề nói chuyện, lấy độc trị độc thì sẽ không còn quá ngượng ngùng nữa. Nhưng với Hình Võ, thì nửa đêm nghe thấy tiếng ba mẹ mình làm chuyện đó đã đủ bức bối lắm rồi, vậy mà cô gái bên cạnh lại còn thảo luận sâu xa với anh về việc này, khiến anh lại càng bức bối hơn. Đối với anh, cô gái này chính là lực hấp dẫn trí mạng.

Một lúc sau, Tình Dã đã ngủ say, dù sao thì sáng hôm sau cô cũng phải dậy sớm, tuy nhiên cái đánh thức cô dậy không phải là chuông báo thức, mà là tiếng cãi nhau dưới lầu đã làm cô giật mình nhảy khỏi giường. Sau đó, nghe thấy tiếng gào thét của Hình Võ, thành thật mà nói, cô quen biết anh lâu vậy rồi, tuy rằng tính tình anh không mấy tốt, nhưng chưa từng thấy anh cáu giận như vậy, đến Tình Dã cũng thấy sợ. Cô vừa chuẩn bị lao xuống lầu xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại nghe thấy tiếng xe máy bên ngoài, Hình Võ cứ thế xông ra cửa, ngồi lên xe máy rồi phóng đi.

Vốn dĩ, Tình Dã tưởng rằng Hình Võ cãi nhau với ba, cứ thế cho đến khi cô đi xuống cầu thang và nhìn thấy Lý Lam Phương đang khóc, mới biết khi nãy là anh đang quát bà ấy.

Tình Dã vội vàng chạy tới hỏi Lý Lam Phương xem có chuyện gì xảy ra, tiếp đến, Lý Lam Phương bắt đầu lớn tiếng chửi bới, nói rằng tối qua lão Hình nói với bà ấy rằng đang làm một phi vụ làm ăn lớn bên ngoài, cần tiền, nên bà ấy đã đưa thẻ của mình cho ông ta. Kết quả là sáng nay mới biết ông ta đã tiện tay lấy sạch cả tiền ở quầy thu ngân, càng tệ hơn nữa là, chiều qua Đỗ Kỳ Yến đưa tiền nhờ Lý Lam Phương gửi lại cho Hình Võ, Lý Lam Phương còn chưa kịp đưa cho anh thì đã bị ba anh lấy đi cả rồi.

Nhất thời Tình Dã chưa kịp phản ứng lại, bèn hỏi: “Vậy ba Hình Võ đâu?”

Lý Lam Phương vừa khóc vừa gào thét: “Đi rồi.”

Trên đường đi học, cơ bản là Tình Dã luôn trong trạng thái choáng váng, cô không hiểu, tối qua Lý Lam Phương và đồng chí Hình Quốc Đống còn đang tình nồng đắm say đến tận nửa đêm, vậy mà sáng sớm hôm nay, ông ta đã ôm tiền chạy mất rồi? Đây rốt cuộc là trò quái gở gì thế này?

Chẳng trách Hình Võ luôn vô cảm nói rằng ba anh “đã chết”, hành vi đó của ông ta quả thật chẳng thà chết đi cho xong, quan trọng nữa là bỏ mặc cả mẹ già, cả vợ lẫn con trai ở đó không quan tâm. Đi là đi? Hành vi này rõ ràng là lừa tiền, lừa sắc mà!

Cả ngày hôm đó, Hình Võ đã không đến trường, thỉnh thoảng Tình Dã lại ngoái nhìn ra sau, cô có chút lo lắng cho anh. Sau khi tan học, Tình Dã gặp Tóc vàng hoe ngoài cổng trường, cô đã hỏi anh ta Hình Võ đang ở đâu?

Tóc vàng hoe nói: “Lúc trưa gọi điện thì anh Võ nói anh ấy đang ở Thuận Dịch.”

Vốn dĩ Tình Dã đang đi về nhà, kết quả là cô lại đến Thuận Dịch.

Thuận Dịch chưa đóng cửa, hơn nữa lúc này đang có không ít người đứng bên ngoài, có vài người Tình Dã không quen, tuy nhiên cô có biết Xăm hoa, khi cô đi đến thì Xăm hoa đã nhìn thấy cô rồi, bèn hỏi: “Tìm anh Võ sao?” 

Tình Dã gật đầu, anh ta gọi với vào trong một tiếng: “Răng nanh.”

Răng nanh từ trong cửa tiệm bước ra, lần này gặp Răng nanh, Tình Dã cảm thấy có hơi khó xử, dù sao thì anh ta cũng là em trai của Thư Hàn, tuy rằng không biết buổi tối hôm đó mấy người họ đã nói chuyện ra sao, nhưng Tình Dã biết rằng có lẽ sẽ liên quan đến cô.

Sau khi ra ngoài, Răng nanh nói với Tình Dã: “Anh Võ đang làm việc, khi anh ấy làm sẽ không cho ai vào trong.”

“Ừm…” Tình Dã thò đầu ngó một cái, thấy cánh cửa gỗ nơi tấm rèm đóng chặt.

Răng nanh nhìn cô, hỏi: “Đã ăn gì chưa?”

“Chưa, tôi từ trường đến thẳng đây.”

Răng nanh cứ thế đi về phía cô: “Qua bên này ăn bát mì đi, anh ấy phải một lúc nữa mới xong.”

Thế là Tình Dã đi theo Răng nanh sang tiệm mì bên cạnh, anh ta hỏi cô ăn gì? Tình Dã gọi một bát mì tươi hải sản, cửa hàng có diện tích không lớn, hầu hết là nam công nhân làm việc tại phố Điện tử tới ăn. Trong lúc đợi mì, có một anh trai muốn kéo ghế đến ngồi kế bên Tình Dã, thấy vậy Răng nanh lạnh lùng ném ra một câu “tránh ra bên kia”, đối phương thấy Răng nanh thì không đáp lại, lập tức chuyển ghế sang bàn khác.

Về những người bạn xung quanh Hình Võ, thì Tình Dã cảm thấy Răng nanh là ổn định nhất, tuy rằng trong ấn tượng đầu tiên của cô thì anh ta là một người khá hiền lành, khác với mấy người Đại Hắc hay là Xăm hoa. Nhưng từ hôm nhìn thấy anh ta ném chiếc ghế về phía Đại Tào thì cô đã biết con người anh ta không như vẻ bề ngoài, có những người trông thì rất khù khờ nhưng thực chất lại chẳng dễ dây vào và Răng nanh thuộc kiểu người đó.

Mì đã được mang lên, lượng mì rất nhiều, Tình Dã ăn một nửa là chẳng thể ăn được nữa.

Răng nanh đã ăn xong nhưng hoàn toàn không có ý định đứng dậy, thấy vậy, Tình Dã bèn lên tiếng hỏi: “Hình Võ sửa chữa đồ tại sao lại không cho ai vào? Sợ người khác học lỏm kỹ thuật à?”

Đầu tiên là Răng nanh nhướng mày, sau đó đột nhiên bật cười: “Sửa chữa đồ? Không phải anh ấy đang sửa chữa đồ.”

“Vậy thì anh ấy làm việc gì?”

“Giúp người ta thi đấu.”

“Giúp người ta? Ý anh là tay bắn súng ấy hả?”

Răng nanh chỉ liếc nhìn cô một cái, nhưng không lên tiếng.

Tình Dã cau mày hỏi ngược lại: “Với kỹ năng của anh ấy, tại sao không tự tham gia thi đấu mà lại đánh thay người khác?”

Răng nanh nhàn nhạt nói: “Kiếm tiền nhanh, bớt rách việc, tự do.”

“Nhưng vĩnh viễn chỉ ở dưới lòng đất, có thi đấu giỏi đến mấy cũng chẳng ai biết đến anh ấy, vốn dĩ thành công luôn cần đòi hỏi nỗ lực mà.”

“Thành công?” Răng nanh như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, anh ta xoay xoay chiếc zippo trong tay, sau đó nói đùa: “Nếu anh ấy lựa chọn thành công thì hai năm trước đã ở đỉnh cao của giải thi đấu chuyên nghiệp rồi. Không phải ai cũng sẽ chẳng đắn đo khi chọn lấy thành công như cô đâu, cô không hiểu được việc một người khi lựa chọn thành công sẽ phải bỏ ra cái giá lớn thế nào, chẳng ai lại muốn mang sự ô uế của mình phơi bày ra trước mặt người khác.”

Tình Dã ngơ ngác nhìn Răng nanh, trái tim cô phập phồng lên xuống như đột nhiên có một tầng sương mù che chắn, rất nhiều sự việc đều không thể nhìn rõ.

Cô hỏi thẳng vào vấn đề: “Nếu tôi không xuất hiện ở đây, thì có phải tối hôm đó Hình Võ đã đồng ý với đề nghị của Mã Bân (Xăm hoa) rồi không?”

“Đúng thế.” Răng nanh trả lời chắc như đinh đóng cột.

Hai hàng lông mi của Tình Dã khẽ run, Răng nanh bật lửa châm một điếu thuốc: “Nếu anh ấy không tình cờ gặp cô, thì anh ấy sẽ không có bất cứ chuyện gì không cam lòng, cũng chẳng có bất cứ hy vọng nào khác, với bản lĩnh của Võ tử, kể cả có ở lại đình Trát Trát cũng sẽ dựa vào chính mình để kiếm ra tiền và không đến mức để cuộc sống quá tồi tệ.”

“Anh ấy không phải là người tham lam, luôn biết hài lòng với những gì mình đang có, đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba, hoặc thêm vài năm nữa anh ấy sẽ cho Thư Hàn một lời hứa hẹn. Dù sao thì chúng tôi cũng lớn lên cùng nhau, tình cảm đặt cả tại nơi đây, cuộc sống của anh ấy cũng sẽ yên ổn giống đại đa số những người khác.”

“Nhưng vì sự xuất hiện của cô mà anh ấy bắt đầu tham lam và khát vọng nhiều hơn, con người một khi đã có lòng tham thì sẽ rơi vào đau khổ vô bờ. Cũng có thể lời nói này có hơi tàn nhẫn, tuy nhiên tôi không ủng hộ hai người, anh ấy và cô là hai người đi trên hai con đường khác nhau.”

Tình Dã cúi đầu bỏ thêm một thìa dầu ớt vào bát, cô uống một ngụm canh, nhất thời cảm thấy miệng cay như lửa, đến trái tim cũng thấy bỏng rát, cô ngước mắt lên nhìn Răng nanh chằm chằm: “Tôi sẽ kéo anh ấy tới một con đường khác.”

Răng nanh thản nhiên dập tắt điếu thuốc, thành thật nói: “Chúng ta có thể đánh cược, cô không thể kéo anh ấy đi.” 

Sự kiên quyết của anh ta khiến trong lòng Tình Dã dâng lên cảm giác hoảng sợ. Cô ưỡn thẳng lưng, cứ thế cứng rắn nhìn thẳng về phía Răng nanh, sau đó khẽ nở nụ cười: “Để rồi xem.” Dứt lời bèn đứng dậy, sải bước ra khỏi tiệm mì.

Trước khi đến Thuận Dịch, thì Hình Võ gọi điện tới, anh vừa bấm gọi lại nhìn thấy cô nên dập máy, nói: “Ăn gì thế? Miệng đỏ cả lên thế kia?”

“Ăn ớt.”

“… Không ăn được cay mà còn ăn.”

Hình Võ liếc nhìn về phía Răng nanh ở phía sau Tình Dã, Răng nanh lại làm như vô tội hỏi: “Thế nào?”

Xăm hoa ở bên cạnh nói: “Anh Võ xuất quân, nhẹ nhàng kiếm được năm nghìn tệ về tay.”

Hình Võ nói với bọn họ: “Về trước đây.”

Anh ngồi lên xe, Tình Dã đi tới ngồi phía sau, cô xỏ hai tay vào túi áo anh, lúc này cô chỉ cảm thấy lạnh, như thể cái lạnh khắc nghiệt của mùa Đông đang tràn về, lạnh đến thấu xương.

Nhóm Xăm hoa mỉm cười đầy ẩn ý với hai người họ, Hình Võ cúi xuống nhìn rồi không lên tiếng. Tình Dã không chút biểu cảm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Răng nanh, mà Răng nanh lại chỉ khoanh tay trước ngực đứng bên đường khẽ mỉm cười, như thể giữa cô và anh ta chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi