CHÓI MẮT

Thậm chí Tóc Vàng Hoe còn cho rằng mình bị ảo giác, nếu Hình Võ hôn bất cứ ai thì anh ta sẽ không bị sốc, không sợ đến mất kiểm soát, thế nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Tình Dã, thì cơ bản là đầu óc anh ta đã hoàn toàn tê liệt, cứ thế sững sờ, việc này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của anh ta rồi.

Sắc mặt Tình Dã nhất thời tái mét, cô cứng đờ người dựa vào tường, con ngõ vắng lặng bỗng tĩnh mịch lạ lùng, cuối cùng Hình Võ đã phá vỡ cục diện bế tắc này trước, anh kéo Tình Dã dậy, giúp cô phủi phủi bụi sau lưng, nói: “Em về trước đi, anh nói chuyện với Tóc Vàng Hoe một chút.”

Tóc Vàng Hoe vẫn đang trong tình trạng hóa đá, mà mặt Tình Dã thì đã đỏ bừng, thật sự muốn nhảy luôn xuống giếng cho rồi, cô xấu hổ đến mức như sắp nổ tung, Hình Võ kéo kéo cô: “Không sao đâu, đi đi.”

Tình Dã thấp thỏm bước ra khỏi ngõ, khi đi ngang qua Tóc Vàng Hoe còn ngại không dám nhìn anh ta. Ra đến ngoài rồi mà tim Tình Dã vẫn đập loạn xạ, mãi đến lúc này cô mới ý thức được rằng mình và Hình Võ đúng là điên rồi, giữa ban ngày ban mặt mà lại đứng trong ngõ diễn cảnh hôn hít, cũng may người chạy đến là Tóc Vàng Hoe, ngộ nhỡ là Lý Lam Phương thì sao? Còn cả Chủ nhiệm Cố nữa? Như vậy chẳng mấy người họ đã bị dọa sợ đến nỗi phải điên cuồng ấn huyệt nhân trung một trăm lần rồi sao? 

Cô luống cuống vỗ vỗ lên đầu, ảo não, thấp thỏm bất an, đi được một đoạn mới nhớ ra mình quên chưa nói với Hình Võ việc chiều nay có hẹn đến nhà máy mà mẹ Đỗ Kỳ Yến làm việc, nên đành vòng ngược lại.

Tuy nhiên, vừa đến đầu ngõ thì nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Tóc Vàng Hoe: “Chết tiệt, lòng và lòng vòng cuối cùng anh và Tình Dã thực sự không phải là họ hàng sao?”

Tình Dã dừng chân ngoài đầu ngõ, cảm thấy đây không phải thời điểm thích hợp về đi vào, cô nghĩ vậy bèn đứng dựa vào tường nghe hai người họ nói chuyện.

Tóc Vàng Hoe thất kinh nói: “Vậy tại sao cô ấy lại gọi mẹ anh là dì? Em hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc mẹ anh và mẹ cô ấy là mối quan hệ thế nào?”

Hình Võ đưa cho anh ta một điếu thuốc, rồi cúi đầu châm thuốc của mình, sau khi hút một hơi mới nói: “Gia đình ông ngoại của cô ấy làm ăn buôn bán tại thành phố Xương, điều kiện khá giả, chỉ có điều sức khỏe của mẹ Tình Dã không tốt, thường xuyên đau ốm, đến bệnh viện khám cũng không ăn thua.”

“Khi ấy có người đề nghị với ông ngoại của cô ấy rằng, đi xem tử vi rồi tìm một người hợp mệnh để kéo dài tuổi thọ hay gì gì đó, vì vậy bọn họ đã nhờ người về quê và tìm đến mẹ tôi. Trên mẹ tôi có một anh trai, bên dưới là năm anh chị em, ở nông thôn trọng nam khinh nữ, chỉ ước được tặng luôn mẹ tôi cho người ta, huống hồ khi ấy bọn họ còn bỏ ra một ít tiền.”

“Sau đó, mẹ tôi đã theo ông ngoại của Tình Dã lên thành phố Xương và gọi ông bà ngoại của cô ấy là ba mẹ, gọi mẹ cô ấy là chị. Cả gia đình cô ấy đối xử với mẹ tôi rất tốt, đặc biệt là khi mẹ tôi đến đó ở hai năm thì sức khoẻ của mẹ Tình Dã cũng đã có chuyển biến tốt.”

“Cậu biết mẹ tôi rồi đấy, lòng hư vinh lớn lại còn hay so đo, luôn cảm thấy người ta đối xử với con gái mình tốt hơn với bà ấy, sau đó đã trở nên nổi loạn, đến năm mười chín tuổi thì thường xuyên gây sự, bỏ nhà ra đi, mối quan hệ với mọi người trong nhà cũng có chút bế tắc. Gia đình ông bà ngoại của Tình Dã lại có tiếng tăm, trọng thể diện, sau khi mẹ tôi vác cái bụng bự về nhà vào năm mười chín tuổi thì bọn họ đã hoàn toàn không nhận bà ấy nữa.”

Tình Dã dựa sát người vào tường, đôi mắt to tròn khẽ run, dường như tiếng thở của cô cũng đang dần thay đổi, chỉ biết yên lặng lắng nghe tất cả những điều này.

Tóc Vàng Hoe hút một hơi thuốc: “Vậy mẹ anh mười chín tuổi đã theo ba anh rồi à? Cứ thế là cưới nhau sao?”

Tình Dã lặng im, cô không nghe thấy Hình Võ trả lời Tóc Vàng Hoe, mà chỉ nói một câu mơ mơ hồ hồ: “Tóm lại là sau khi rời khỏi thành phố Xương thì bà ấy đã chạy tới đây, bao nhiêu năm qua cũng chẳng liên lạc gì với gia đình bên kia.”

Hai bàn tay của Tình Dã dần nắm chặt thành nắm đấm, không đúng, Hình Võ đã bỏ qua một thông tin quan trọng, tuy Tóc Vàng Hoe hoàn toàn không để ý đến nhưng Tình Dã có thể xâu chuỗi những phỏng đoán trước đó của mình, dường như cô có thể khẳng định rằng Hình Võ đang cố ý che giấu một vấn đề. Nguyên nhân Lý Lam Phương thường xuyên bỏ nhà đi vào năm mười chín tuổi, mà đằng sau nguyên nhân đó, nếu Tình Dã đoán không nhầm thì anh đã cố tình bỏ qua một người, một người anh rất khó mở miệng nói ra.

Hàng lông mày của Tình Dã nhíu lại thật chặt, cô từ từ ngồi xuống ôm lấy cánh tay, lặng lẽ nhìn xuống mặt đất.

Tóc Vàng Hoe thở dài, nói: “Người anh em, anh để em từ từ, phải thật từ từ, thật đó, em luôn tưởng rằng… Haizz, thôi không nói nữa, em cảm thấy mẹ anh đối xử với Tình Dã cũng không tệ, nói ra thì nhà người ta cũng không nhận bà ấy nữa, vậy mà hiện tại bà ấy lại sẵn sàng giữ Tình Dã lại. Tình Dã có biết chuyện giữa nhà cô ấy với mẹ anh không?”

“Có lẽ là không biết.”

Hình Võ hút một hơi thuốc dài, rồi nhàn nhạt nói: “Nếu cậu biết việc năm đó gia đình mình đuổi người ta ra khỏi nhà, bao nhiêu năm cũng không buồn nhận, mà hiện tại lại phải nhờ vào người đó, thì trong lòng cậu có thấy thoải mái không?”

Tóc Vàng Hoe đột nhiên hiểu ra, tính cách Tình Dã kiêu ngạo như vậy, nếu biết chuyện năm đó mẹ và ông ngoại mình không cho Lý Lam Phương về nhà và cắt đứt toàn bộ với bà ấy, thì có lẽ hôm nay Tình Dã chắc chắn sẽ không muốn làm phiền bọn họ. Tóc Vàng Hoe ngước lên nhìn Hình Võ, chợt nhân nhận ra rằng Hình Võ luôn đặt mình vào tình thế của Tình Dã để suy nghĩ, bất luận là về mặt cảm nhận của cô hay là mặt tình cảm của cô cũng đều như vậy.

Trước đây, anh ta luôn cho rằng Hình Võ là họ hàng của Tình Dã, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nên tất cả những điều anh làm đều là lẽ đương nhiên, không có gì sai cả. Tuy nhiên, hôm nay sau khi biết được mối quan hệ thực sự của hai người họ, thì Tóc Vàng Hoe mới cảm thấy hổ thẹn, so với sự quan tâm cũng như chăm sóc của Hình Võ dành cho Tình Dã, thì lòng yêu mến của anh ta dành cho cô có là gì chứ, đột nhiên anh ta cười khổ một tiếng.

Mà Tình Dã lúc này thì đang bó gối, thất thần nhìn xuống cái bóng của mình. Trong lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, thì vừa hay có một vài học sinh của trường An Trung mới tham gia xong cuộc thi chạy marathon và đang trên đường về nhà, khi đi qua đầu ngõ, bèn lên tiếng gọi: “Tình Dã, cậu vẫn chưa về à?”

Hình Võ và Tóc Vàng Hoe đều đồng loạt giật mình, bọn họ nhìn nhau rồi sải bước ra khỏi ngõ, còn chưa ra đến nơi thì Tình Dã đã xuất hiện ngay trước mặt hai người. Cô nhìn Hình Võ với ánh mắt vô cùng phức tạp, rồi khẽ mỉm cười có chút chua xót.

Hình Võ cau mày, nghiến chặt hàm răng, Tình Dã từng bước đi tới và nhìn thẳng vào mắt anh. Tóc Vàng Hoe giẫm lên đầu thuốc lá, rồi nhặt chiếc cúp, nói với hai người họ: “Em chạy mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi chút đây, thứ hai gặp nhé.”

Anh ta quay người vẫy tay với bọn họ rồi biến mất khỏi ngõ.

Con ngõ dài lại trở nên im lặng, Hình Võ rũ mi nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Nghe thấy cả rồi sao?”

Tình Dã thành thật “ừm” một tiếng.

Hình Võ hơi cụp mắt, ánh mắt có chút nghiêm nghị, rất lâu sau mới thở dài một hơi, nói: “Nghe thì nghe vậy, em chỉ cần nhớ rằng, hiện tại em ở trong nhà anh không chỉ vì mối quan hệ với mẹ anh, mà còn là vì em là bạn gái của anh nữa.”

Tâm trạng vốn dĩ đang u ám của Tình Dã bỗng trở nên thoải mái vì câu nói của Hình Võ, nói thật là cô không thích nợ ân tình của người khác. Nếu từ đầu biết được việc gia đình mình cắt đứt quan hệ với Lý Lam Phương đúng thời điểm mà bà ấy thảm hại nhất, thì cô sẽ không mặt dày đến nhờ vả bà ấy, hoặc có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên khi đó mẹ cô mới không nói cho cô mọi chuyện.

Sau đó, cô có chút buồn bã kéo áo Hình Võ: “Anh nói xem tại sao ông bà ngoại em lại nhẫn tâm vậy chứ, mẹ anh còn đang mang thai mà lại đuổi bà ấy đi?”

Hình Võ cúi đầu nhìn cô một lúc, rồi nói: “Thực ra cũng không phải là không cho bà ấy con đường sống, khi đó, ý của ông ngoại em là nếu mẹ anh chịu bỏ đứa bé đi, thì bọn họ vẫn sẽ nhận bà ấy. Đây là lựa chọn của mẹ anh, không liên quan gì đến người khác.”

Tình Dã thả góc áo của Hình Võ ra, vài giây sau mới sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy là… Đứa bé năm đó ông ngoại em bắt mẹ anh bỏ đi là… Anh sao?”

Hình Võ không nói, chỉ ôm cô vào lòng, anh biết Tình Dã rất khó chịu sau khi biết được sự thật, nếu không vì hôm nay xảy ra chuyện ngoại ý muốn thì anh hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhắc tới chuyện này trước mặt cô.

Thực tế mà nói, Tình Dã không mấy gần gũi với ông bà ngoại của cô, sau khi lấy chồng ở Bắc Kinh thì cùng lắm một năm mẹ cô chỉ về nhà một lần. Khi Tình Dã còn nhỏ, bọn họ không muốn tha lôi cô đi lại, nên số lần về quê có thể đếm trên đầu ngón tay, ông ngoại cô qua đời khi cô đang học mẫu giáo, nên cơ bản là cô không có nhiều ấn tượng.

Điều duy nhất Tình Dã nhớ đó là, ba năm sau khi ông ngoại mất, thì bà ngoại cũng qua đời, ba mẹ đưa cô về quê tham gia tang lễ, trên đường đi ba cô luôn nói với cô rằng, lát nữa nếu mẹ khóc thì con nhớ an ủi mẹ, nhưng Tình Dã hoàn toàn không hiểu tại sao ba lại dự đoán được rằng mẹ sắp khóc. Đến khi thấy tất cả mọi người khóc lớn trong đám tang, cô còn hoang mang không hiểu tại sao mấy người này lại vừa khóc vừa hát?

Sau đó, ba cô bảo cô khóc, vốn dĩ Tình Dã bé nhỏ cũng muốn nặn ra hai hàng nước mắt để hợp với hoàn cảnh, nhưng quả thực ông ngoại và bà ngoại là hai góc quá xa lạ trong cuộc đời cô. Cô biết sau này sẽ không được nhìn thấy bà ngoại nữa, chỉ có điều cô vẫn chẳng khóc nổi.

Vậy nên, thực ra cô hoàn toàn không có ấn tượng gì sâu sắc với ông bà ngoại, cô luôn nghĩ rằng ông bà chỉ có một người con là mẹ mình, trước giờ mẹ cô cũng chưa từng nhắc đến sự tồn tại của Lý Lam Phương, hoặc có lẽ mọi người đều đang cố xóa đi đoạn quá khứ mà họ cảm thấy xấu hổ này.

Mà điều khiến họ cảm thấy hổ thẹn chính là đứa trẻ không rõ nguồn gốc trong bụng của Lý Lam Phương. Lúc này, tâm trạng Tình Dã đang không ngừng bị xáo trộn, nếu cô không đến đình Trát Trát, không quen biết Hình Võ, không có cuộc gặp gỡ này, thì có lẽ cô cũng sẽ như ông bà ngoại mình, cảm thấy hành vi của Lý Lam Phương không đáng được thương hại. Nhưng hiện tại đột nhiên cô chỉ cảm thấy khó chịu với quyết định của gia đình mẹ mình, bởi vì đứa trẻ trong bụng Lý Lam Phương khiến họ xấu hổ chính là Hình Võ.

Đó là chàng trai đã mang lại cho cô sự an ủi khi cô rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, chàng trai đã khiến cô mỉm cười trở lại vào thời điểm cô chán nản, cô đơn và là chàng trai có thể cùng cô sưởi ấm trong bóng tối. Giả dụ, nếu khi mới đến đình Trát Trát không phải do Hình Võ suốt ngày kiếm chuyện, đấu võ mồm với cô để giúp cô dần thích nghi với cuộc sống nơi đây, thì có lẽ cô đã chẳng trụ nổi quá một tháng.

Nhưng gia đình cô lại suýt chút nữa đòi lấy mạng anh, cô túm chặt gấu áo của Hình Võ, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.

Hình Võ xoa xoa sau đầu cô, mỉm cười nói: “Về nhà sẽ cho em ôm thoải mái, không thấy đói sao?”

Tình Dã buông anh ra, ngẩng đầu lên nói với anh: “Chúng ta ăn ở ngoài đi, ăn xong chiều nay anh đi cùng em đến một nơi.”

Hình Võ và Tình Dã không quay lại trường, bọn họ đến một hàng ăn tương đối tử tế gọi một bàn thịt, hơn nữa Tình Dã còn nhất quyết đòi thanh toán, tại sao chứ? Vì cô đột nhiên nảy sinh lòng tốt nhỉ?

Tuy nhiên, sau khi ăn xong, bọn họ vẫn về nhà thay quần áo, Tình Dã không thể mặc bộ đồng phục này thêm một phút nào nữa, trông nó như bộ đồ được thuê tại cửa hàng rẻ tiền nào đó vậy. Hơn nữa, mặc đồng phục đến gặp người ta để bàn việc hợp tác làm ăn có phải ngốc rồi không? Có lẽ người ta sẽ xem bọn họ là trẻ con rồi đuổi ra ngoài mất.

Vì vậy, Tình Dã muốn chú ý về mặt chiến lược với đối phương, muốn áp đảo người ta về mặt khí chất, một khi tâm lý đã lấn át được đối phương thì sẽ nắm được ưu thế trong cuộc đàm phán. Vì để bản thân trông trưởng thành hơn, cô còn cố tình trang điểm, Hình Võ đã thay xong chiếc áo da, ngồi đợi ngoài phòng khách từ lâu, vậy mà cả buổi cô mới chuẩn bị xong.

Khi Tình Dã mặc chiếc áo khoác dáng dài, xỏ đôi bốt cao đến mắt cá chân xuất hiện trước mặt Hình Võ, anh đã phải sững sờ mất một lúc, sau đó đứng dậy nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới: “Em… Trang điểm sao?”

Tình Dã vuốt vuốt mái tóc xoăn buông xõa của mình, hé mở đôi môi căng bóng hỏi anh: “Thế nào?”

Hình Võ nhìn cô, khẽ nhoẻn miệng cười.

Lúc cả hai người xuống lầu, Lý Lam Phương còn chạy từ sân sau đến trước mặt Tình Dã, kinh ngạc nói: “Đang nghĩ là cô gái xinh đẹp nào đến mà trông bóng dáng lại quen thế này, Tình Dã dì suýt chút nữa là không nhận ra con rồi đó.”

Đường nét khuôn mặt Tình Dã xinh đẹp, thường ngày không trang điểm trông rất trong sáng, mềm mại, chỉ cần kẻ mắt, tô son một chút là trở nên vô cùng thanh tú, còn mang đến cảm giác là một thiên kim của gia đình giàu có nữa. Ngay cả Lưu Niên cũng vây đến, Hình Võ đứng châm thuốc ngoài cửa tiệm Huyễn Đảo, đuôi mắt cong cong nhìn về phía bọn họ.

Tình Dã không mang nhiều quần áo mùa đông đến đây và đây là chiếc “chiến bào” duy nhất mà cô có thể mặc đi. Sau khi gọi Đỗ Kỳ Yến, thì cả ba người cùng đến nhà máy, nơi mẹ Đỗ Kỳ Yến làm việc, nói ra thì cũng không xa, nó nằm ở khu số bốn của trường bắn.

Nào ngờ, buổi sáng mặt trời còn đang chói chang, lúc này vừa mới ra khỏi cửa thì trời nổi gió, chiếc áo váy dáng dài của Tình Dã bị gió thổi tung, cô còn kỳ lạ nói một câu: “Sao thời tiết nói đổi cái là đổi ngay thế này?”

Đỗ Kỳ Yến nói: “Chập tối nay có bão cát.”

Tình Dã thầm nghĩ, vậy thì phải đi sớm về sớm vậy.

Trên đường đi, Hình Võ tinh nghịch hỏi Tình Dã: “Không phải em định đầu cơ vào khoai lang sấy thật đấy chứ?”

Hình Võ cảm thấy vô cùng bối rối về hành vi trang điểm long trọng như vậy để đi đàm phán buôn bán khoai lang sấy của cô, nhưng Tình Dã lại không mấy để ý, nói: “Anh có thể không dùng hai chữ đầu cơ được không, làm như em tính đầu cơ trục lợi không bằng, đây là em đang đi đàm phán mở tổng đại lý toàn quốc.”

“Tổng cái gì cơ?” Hình Võ lập tức mỉm cười, xoa đầu cô: “Đã có ai từng nói với em rằng dáng vẻ mỗi khi nghiêm túc của em trông có hơi ngốc chưa?”

Tình Dã vuốt vuốt mái tóc dài: “Không được làm hỏng kiểu tóc.”

Đỗ Kỳ Yến khẽ liếc nhìn bọn họ, cô ta luôn cảm thấy gần đây mối quan hệ của Hình Võ và Tình Dã hình như rất tốt, nhưng lại không dám nghĩ ngợi lung tung.

Thiên: Đã được 50 chương, từ chương 51 sẽ chỉ đăng khi đủ lượt thích và bình luận của những chương trước nhé ^^

Còn bạn nào thắc mắc thì vui lòng đọc lại Lưu ý!

Chương trình quảng cáo cho tuần sau: Ở một diễn biến nào đó…

Tình Dã khẽ chớp mắt, quay đầu lại, khi nhìn rõ thứ mà Hình Võ đang cầm trên tay, thì những cảm xúc vương vấn vừa rồi đã lập tức biến mất không còn tăm tích. Cô ngồi bật dậy, nhảy ra khỏi giường vồ lấy hộp Durex không biết bị rơi ra từ lúc nào, lúng túng giật giật khóe mắt: “Cái đó… Nếu em nói là của người khác thì anh có tin không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi