Hai mươi phút sau, cả nhóm bắt đầu ầm ầm điên cuồng hò hét khi tấm bạt chống thấm được phủ lên, một chiếc lều quân sự có sức chứa tám người đã được hoàn thành. Chắc chắn, ngay ngắn, tốc độ đáng kinh ngạc, khiến tất cả đều phải nhìn sang, cả nhóm bọn họ cùng nhau nhảy lên, chỉ có mình Hình Võ là đứng ở một góc xắn ống tay áo và uống nước suối.
Người của trường An Trung lập tức hăng tiết gà, còn người bên trường Kim Long thì bắt đầu gào thét nhau tăng nhanh tốc độ.
Bởi vì cả nhóm đều không dám đến gần Hình Võ, nên lúc này đang nhảy nhót xung quanh Tình Dã. Hình Võ ngửa đầu uống cạn sạch chai nước, chứng kiến cảnh tưởng như vầng trăng đang được các ngôi sao vây quanh ấy, bèn nhoẻn miệng cười nhìn cô chằm chằm, đúng là thực sự có ý đón nhận sự tôn sùng của mọi người mà.
Sau đó liếc mắt, lại bắt gặp cặp mông to đùng đang vểnh lên của Hổ Mập, anh ta nghệt mặt ôm chiếc khung cố định. Hình Võ cứ thế ném thẳng chai nước về phía anh ta, quát: “Đồ đần, đấy là giá đỡ dưới đất, lồng vào đi.”
Hổ Mập lập tức bắt đầu di chuyển như vừa được thức tỉnh, vì quy định của cuộc thi nên Hình Võ không thể đích thân xông lên, vì thế anh đã ngồi xổm cách nhóm Hổ Mập một đoạn, thỉnh thoảng lại nói vài ba âm tiết. Dù sao thì cũng đã là anh em nhiều năm với Hổ Mập, nên ít nhiều cũng có chút ăn ý, anh khẽ nhắc nhở một chút, là Hổ Mập có thể nhanh chóng hiểu ý, rồi hướng dẫn đội viên của mình hành động.
Nhóm của họ có sáu người con trai, là nhóm được ba giáo viên đặt nhiều hy vọng nhất, hiệu quả chiến đấu của cả nhóm vẫn ổn, chỉ có điều do trước đó không có đội trưởng, ai làm việc người nấy, không theo quy tắc nào cả, nhưng lúc này đột nhiên đã lần tìm được đường đi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, phía sau lại vang lên tiếng hò reo hoan hô, Hình Võ quay đầu lại nhìn, bên trường Kim Long đã dựng xong một cái, mất bốn mươi mốt phút đồng hồ. Thời khắc lo lắng nhất đã đến, giữa mùa Đông mà nhóm Hổ Mập đổ mồ hôi đầy đầu, rõ ràng là đang bắt đầu hoảng loạn.
Hình Võ quay lại, ánh mắt bình tĩnh hét về phía bọn họ: “Ổn định.”
Nào ngờ cả sáu chàng trai đểu đồng thời ngẩng lên đáp lại anh một câu: “Chúng ta có thể giành chiến thắng.”
Khóe miệng Hình Võ khẽ cong, anh đứng dậy khoanh tay trước ngực, vững vàng lên tiếng.
“Còn thiếu một trong sáu chiếc dầm nghiêng, tìm đi.”
“Đó là cột cửa, không phải thanh ngang, độ dài như nhau, đ!t mẹ, mù hết cả rồi hả?”
“Mập, lên trên buộc dây.”
“Cọc đinh ném cho Tần Vĩ.”
Hình Võ đá thẳng chiếc búa dưới chân cho anh ta.
Cuối cùng, nhóm Hổ Mập dùng hết năm mươi ba phút đồng hồ, chỉ nhanh hơn nhóm thứ hai hoàn thành bên trường Kim Long có hai phút đồng hồ và thành công lọt vào top 3.
Thắng bại đã được định đoạt, nhóm thiếu niên nghịch ngợm của trường An Trung lần lượt giơ ngón tay cái hướng về phía trường Kim Long, sau đó đồng loạt la ó. Nhóc Nhanh Nhẹn đắc ý, vênh váo chạy đến đường phân cách giữa hai trường, sau đó nhảy bật lên, đưa lưng, vểnh mông lắc lắc về phía trường Kim Long, dáng vẻ đó đúng là mất nết, đến Tình Dã nhìn thôi cũng muốn cho anh ta ăn đập.
Kết quả là, một vài nữ sinh bên trường Kim Long đã tức đến bật khóc, dù sao thì mình cũng là chủ nhà. Mọi năm trường bọn họ đều cho trường An Trung ăn hành, vậy mà trại Đông năm nay, trường An Trung với nhược điểm là ít người hơn, lại giành được chiến thắng trong trận thi đấu đầu tiên, điều này đã khiến tâm trạng của học sinh trường Kim Long sụp đổ. Cộng thêm việc trường An Trung thắng thì thắng lại còn đổi cách để kích thích bọn họ, làm cho hàng loạt lãnh đạo bên trường Kim Long đều xị mặt, khiến bọn họ càng thêm khó khăn.
Các nhóm phía sau về cơ bản là đều hoàn thành sau hơn một tiếng đồng hồ, sau khi dựng trại xong xuôi, nam sinh và nữ sinh chọn lều riêng rồi cùng sắp xếp đồ đạc mà mình mang theo vào trong.
Lần này, lớp A2 có năm nữ sinh, nên ngủ chung trong một chiếc lều, bọn họ chọn chiếc lều mà nhóm Hình Võ dựng, lý do rất đơn giản, vì chiếc lều này chắc chắn, của những nhóm khác cái thì siêu cái thì vẹo, quả thực là sợ nửa đêm đang ngủ thì sập.
Thầy Đổng cầm loa hò hét bên ngoài: “Cất đồ xong thì mau chóng tập hợp, đến nhà ăn phía trước.”
Mọi người đều vội vàng bước ra, chỉ mình Phương Lôi là kéo Tình Dã lại, cô ta căng thẳng nhìn ra ngoài, rồi hỏi: “Có mang đồ đi không?”
Mẹ nó, đây giống như cuộc giao dịch trái phép nào đó vậy, Tình Dã lấy đồ trong ba lô ra đưa cho cô ta, cô có chút không yên tâm, căn dặn: “Tốt nhất là cậu từ từ thôi, ngày tháng con dài, cậu ta có đẹp trai không?”
Gương mặt Phương Lôi không biết là đang lo lắng hay phấn khích nữa, cô ta nói với Tình Dã: “Đợi lát nữa đi ăn cơm, tôi sẽ chỉ cho cậu.”
Cả hai ra khỏi lều sau cùng, hầu hết mọi người đều đã đi đến nhà ăn, còn nhóm Hổ Mập đang ngồi nói chuyện bên sân vận động, khi hai người cô đi tới, thì bọn họ mới chậm rãi đứng dậy.
Tình Dã đến bên cạnh Hình Võ, vừa cười vừa nói: “Đợi em à?”
“Làm gì thế? Mãi mới thấy ra?”
“Thì… Có chút việc.”
Hình Võ liếc nhìn dáng vẻ cắn dứt lương tâm của cô, bèn cong môi, không hỏi nữa.
Thế nhưng, khi đến căng tin thì cả đám đã phải ngẩn người, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng ở đây đã có sẵn đồ ăn, Hổ Mập chưa ăn sáng, cả đường đi liên tục gào thét kêu đói, kết quả là vừa vào mới phát hiện, nào đâu có sẵn đồ mà ăn.
Mười người chia thành một bàn, trên bàn có một túi bột mì to, một cái thớt, dao, thịt và một cây bắp cải, sau đó thì chẳng còn sau đó nữa.
Tình Dã sững sờ nhìn chằm chằm vào mấy thứ đó: “Thế này là sao? Bảo chúng ta ăn bột bị khô, nhai thịt sống hả?”
Hình Võ nheo mắt nhìn cô: “Em nuốt trôi được à?”
Tình Dã thực sự nuốt một ngụm nước miếng, biểu thị rằng thần thiếp làm không được à nha!
Hổ Mập lập tức vui mừng: “Chúng ta gói sủi cảo đi.”
Hai mắt Tình Dã tối sầm, đây nào có phải cắm trại Đông, mà là trại huấn luyện thì có. Đến bữa trưa cũng phải tự túc nữa hả? Vậy nên, tại sao cô lại phải đến đây để trải nghiệm nỗi thống khổ của nhân gian chứ?
Sau khi xếp hàng rửa tay, Hổ Mập lập tức khởi động chế độ thái thịt, chưa kể đến là tư thế thái thịt của anh ta thực sự nghiêm túc như những người bán thịt ngoài chợ vậy.
Tình Dã lập tức nghĩ đến Tóc Vàng Hoe: “Lần này, đáng tiếc là Tóc Vàng Hoe không được đi, anh ta có thể nhào bột.”
Hình Võ từ tốn xắn tay áo lên, để lộ ra cẳng tay săn chắc, mịn màng. Anh đổ bột mì, vừa nhào bột vừa điều chỉnh tỷ lệ nước, trông tư thế vô cùng quen thuộc, Tình Dã đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay chọc một cái, hỏi: “Được chưa?”
“Chưa được.”
“Có thể gói sủi cảo chưa?”
“Chưa được.”
“Sắp được rồi nhỉ?”
“Chưa được.”
Cuối cùng, Hình Võ không thể chịu được nữa, bèn chấm bột mì lên chóp mũi cô, nói: “Im ngay.”
Cả nhóm đứng ở đối diện đều phải bật cười trước khuôn mặt đáng yêu với chóp mũi trắng toát của Tình Dã. Tình Dã tức giận, nhúng một ít bột mì rồi kiễng chân lên muốn quệt vào Hình Võ, anh hơi nghiêng đầu, về cơ bản là Tình Dã không thể với tới, cô gấp gáp kéo áo anh rồi bôi loạn bột mì lên cằm anh.
Hình Võ cúi đầu liếc nhìn chiếc áo hoodie đã bị cô kéo đến vai của mình, để lộ ra đường xương quai xanh rõ ràng, thấy các cô gái ở đối diện cùng đỏ mặt, anh tinh nghịch nhếch khóe miệng, ánh mắt mê hoặc, nói: “Cởi, tiếp tục cởi đi, cởi sạch ra được không?”
Tình Dã vội vàng rụt tay lại, đúng lúc này, cuối cùng cũng có người nói ra câu: “Tình cảm chị em hai người tốt thật đấy.”
Hình Võ và Tình Dã sửng sốt, Hổ Mập đang thái thịt bên cạnh còn đâm thêm một nhát dao: “Con, còn phải nói.”
“…”
Hình Võ và Tình Dã tự giác kéo giãn khoảng cách, cũng không làm ồn nữa, thậm chí Tình Dã còn vô cùng chột dạ, dịch dịch sang phía đối diện Hình Võ, để đứng cạnh Sử Mẫn. Cô đã lau sạch bột mì trên chóp mũi mình, nhưng đến khi nhìn thấy lớp bột trắng trắng dưới cằm Hình Võ thì lại muốn cười, mái tóc ba phân kết hợp với gương mặt lạnh lùng, cộng thêm chút bột mì trắng dưới cằm, thế mà lại đẹp trai là sao?
Hình Võ hơi ngước lên nhìn cô một cái, tuy rằng anh không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng Tình Dã vẫn muốn cười.
Sau khi nhào bột, Sử Mẫn phụ trách cán vỏ bánh, Tình Dã tự giác giam gia vào nhóm gói sủi cảo. Gói sủi cảo, cô đã từng làm khi theo mẹ về quê đón Tết, hồi còn nhỏ thì không được tính là gói sủi cảo, chỉ nghịch nghịch vỏ bánh mà thôi, nên kỹ năng này với cô mà nói vẫn có thể cho qua.
Để khuyết điểm của bản thân không phi vạch trần, cô đã nghiêm túc cầm một miếng vỏ bánh lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Phương Lôi để học lỏm. Khổ nỗi Phương Lôi cũng là một tay gà mờ, chiếc sủi cảo ngói xong trông lại như đang ngủ vậy, còn người đang đứng học lỏm bên cạnh là Tình Dã lại có thể gói thành hình là sao?
Khi cô đặt chiếc sủi cảo xuống, tất cả mọi người đều thò đầu ra nhìn: “Cái gì thế này?”
Xung quanh bàn lập tức bật cười, ngay cả lão Chu nghe thấy tiếng cười cũng phải mò đến: “Tình Dã, em gói Tiểu Long Bao đấy hả?”
Tình Dã đỏ mặt nhìn lên Hình Võ, anh vẫy tay với cô một cái, Tình Dã bèn rút lui khỏi đám đông rồi lại vòng sang đứng bên cạnh anh. Anh đưa cho cô một miếng vỏ bánh, sau khi Hình Võ gói xong một cái sủi cảo, thì dường như Tình Dã cảm thấy mắt mình mù luôn rồi. Về cơ bản là cô không thể nhìn ra anh đã gói nó thế nào, chỉ thấy nắm tay một cái là một chiếc sủi cảo hoàn hảo đã thành hình.
Cô mở miệng, kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Có phải anh có bí quyết độc quyền không?”
Hình Võ nghiêm túc gật đầu: “Anh chỉ truyền cho con gái, không truyền cho con trai, nhìn kỹ nhé.”
Sau đó, anh bắt đầu dạy cô từ hình dáng, trước giờ Tình Dã học hành rất nhanh nhẹn, nhưng chủ yếu là do có một người thầy đáng tin cậy nữa, vì dụ như thầy Thư đứng bên cạnh cô lúc này đây. Anh kiên nhẫn, cụp mắt để chỉ cho cô phải dùng ngón tay nào để ấn cho lớp vỏ bánh thành hình, suýt chút nữa đã nắm luôn lấy tay cô để chỉ đạo cách “ra trận” rồi.
Nhưng đưa tay ra giữa chừng, dường như anh lại ý thức được cái tình chị em chết tiệt này, vì vậy chỉ đành rút lại ở mức trao đổi kỹ thuật. Tình Dã thử hai cái, rất nhanh đã học được cách gói cho ra gói, đến Hổ Mập cũng tấm tắc: “Tình Tình Dã, em học nhanh thật đó, thông, thông minh.”
“Cảm ơn nhé, Phạm Phạm Thống.”
Mọi người cùng nhau làm, rất nhanh món sủi cảo nhân bắp cải đã được hoàn thành, Hổ Mập cùng một bạn nam khác xếp bánh thành hàng để chờ bỏ vào nồi.
Cả căng tin có hơn chục chiếc bàn, lúc này đang vô cùng lộn xộn, Tình Dã quan sát một lượt, tuy rằng học sinh của trường An Trung làm gì cũng không nên thân, nhưng khi làm đồ ăn lại rất gì và này nọ. Có khi nào là do con em trong gia đình nghèo khó sẽ sớm đảm việc nhà hơn?
Ở những bàn khác, có người làm bánh bao, có người làm mì sợi, rõ ràng là giỏi hơn học sinh của trường Kim Long. Tình Dã rất ngạc nhiên khi thấy mọi người đều làm rất tốt, giỏi thực sự.
Thấy cô nhìn ngó xung quanh, Hình Võ hỏi: “Đói rồi à?”
Tình Dã không lên tiếng mà đưa tay lên sờ bụng, Hình Võ đột nhiên lấy trong túi ra một thanh sôcôla đưa cho cô, hai mắt Tình Dã lập tức sáng ngời: “Anh làm phép sao? Lấy ở đâu ra thế?”
“Sợ em đói, nên chuẩn bị từ trước.”
Tình Dã bóc thanh socola ra, bẻ một miếng đút vào miệng, ngọt đến cong cong khoé miệng. Phương Lôi đói mốc đói meo từ nãy, hai mắt đăm đăm khi trông thấy thanh socola, Tình Dã bẻ lại một miếng rồi chia cả cho mọi người, nhân lúc mọi người đang chia nhau, cô quay lại, nghiêng đầu đưa miếng sôcôla đến miệng Hình Võ.
Anh khẽ há miệng ngậm lấy miếng sôcôla, môi anh như có như không mơn trớn đầu ngón tay cô, cảm giác rung động kỳ diệu trong môi trường hỗn loạn này khiến Tình Dã đỏ mặt, tim đập loạn xạ. Cô cúi đầu, không dám nhìn ai nữa, nhưng Hình Võ ở bên cạnh lại cong môi mỉm cười, nhìn cô chằm chằm.