CHÓI MẮT

Nói đến trại Đông, có ba việc mà bọn họ không thể ngờ tới, việc thứ nhất, nghe thầy Chu Phẫn nói trong hai lần lãnh đạo của trường An Trung chạy tới chạy lui lên phòng Giáo dục, thì từ năm sau David Cup sẽ thay đổi nơi đăng cai từ trường Kim Long sang trường An Trung. Vì vậy quá trình ra đề thi sẽ tuân theo quy tắc công bằng và minh bạch, cả hai trường đều được tham gia và giám sát lẫn nhau.

Tuy rằng việc này không liên quan gì đến học sinh cuối cấp, nhưng khi nghe nói vậy, bọn họ vẫn cảm thấy hưng phấn. Theo như lời Hổ Mập thì bọn họ đã dùng máu thịt của mình để xây dựng nên Vạn Lý Trường Thành cho người khác, tuy rằng câu nói ấy khiến người nghe phải nổi da gà, nhưng quả thực là có chút tạo phúc cho các em khoá dưới. Có thể để cuộc thi Toán học trở về đúng với bản chất của nó, Tình Dã cảm thấy tám mươi tệ cũng coi như xứng đáng.

Việc thứ hai đã khiến Tình Dã và Hình Võ được mở mang tầm mắt, Tôn Quảng Quyền nghe ngóng qua nhiều nguồn rồi tìm đến Hình Võ, và nói trong điện thoại rằng ông ta nghi ngờ vấn đề an toàn mạng tại trường mình trong học kỳ này, nên muốn mời Hình Võ đến trường Kim Long kiểm tra và sửa chữa.

Tình Dã mỉm cười hỏi Hình Võ có đi không? Anh rất nhẹ nhàng nói sẽ đi, có chỗ kiếm tiền tội gì mà không đi?

Anh đã rất nghiêm túc chạy đến trường Kim Long để khắc phục lỗi máy chủ cho họ, còn vô cùng có trách nhiệm nói với trường Kim Long rằng máy chủ cần được nâng cấp và bảo trì thường xuyên. Các giáo viên ở đây rất khiêm tốn khi được chỉ bảo, người nào người nấy đều lấy số điện thoại của Hình Võ, nói có vấn đề gì sẽ liên lạc lại với anh.

Vì vậy anh đi nửa ngày và nhàn nhã kiếm được một nghìn tệ về nhà, Tình Dã phát hiện, một trăm sáu mươi tệ cô và anh đóng cho trại Đông đã có lời rồi, việc này không thiệt chút nào.

Tình Dã cố ý hỏi Hình Võ anh có lấp lỗ hổng máy chủ cho họ không? Hình Võ gật đầu. Cô lại hỏi xem anh có chừa ra kẽ hở nào để đề phòng không? Hình Võ chỉ nhìn cô chằm chằm với vẻ khinh thường, nói rằng anh phải làm sao cho xứng đáng với nghề nghiệp của mình.

Tình Dã rất muốn hỏi xem ngành nghề của anh là gì? Thợ sửa chữa vạn năng? Là kiểu phá được cũng sửa được?

Điều thứ ba khiến họ ngạc nhiên đó là nhóm học thêm sau khi tan học của bọn họ vốn dĩ có sáu người, nhưng chỉ vỏn vẹn chưa đến mười ngày, trước khi đến kỳ thi cuối kỳ đã có tới mười mấy người rồi, hầu như những bạn có chút ý tứ muốn học tiếp trong lớp A2 đều đến.

Ông chủ xấu xa kia lại rất có tâm, trông thấy một nhóm học sinh chăm chỉ vất vả, nên đã chuyển chiếc bàn tròn ngoài sân vào trong phòng nhà xưởng rồi dọn dẹp sạch sẽ cho bọn họ dùng.

Sau khi kết quả thi cuối kỳ được công bố, Phương Lôi đã vừa nhìn điểm số vừa khóc một trận, lần này tổng điểm của cô ta chỉ nhiều hơn so với mọi lần là hai mươi điểm, còn chưa đến 350, con đường tới đại học Hạ Môn quả thực nằm ngoài tầm với của cô ta.

Sử Mẫn đã có chút tiến bộ, lần thi trước xếp thứ nhất từ dưới lên, nhưng lần này đã đạt được hơn ba trăm điểm rồi, việc này đối với cô ấy mà nói quả là chẳng mấy dễ dàng.

Người tiến bộ nhất chính là Hổ Mập, tuy rằng bình thường Hổ Mập nói năng không lưu loát, nhưng thực ra anh ta khá thông minh, thuộc kiểu chỉ cần gợi ý một chút là hiểu. Lần này, tổng điểm vọt thẳng lên 400, nếu cứ đà này, cố gắng thêm nửa năm nữa chắc chắn có thể thi được vào Cao đẳng, nhưng khi càng tiến gần hơn được với mục tiêu thì con người ta lại càng muốn có được nhiều hơn.

Sau khi có kết quả thi, Hổ Mập đã nghĩ ngợi cả tối, rồi nhắn tin hỏi Tình Dã xem mình có hy vọng thi được vào các trường đại học top 2 hay không?

Tình Dã nhanh chóng đáp lại: “Chắc chắn được.”

Về cơ bản là cô không cần phải cân nhắc, dựa theo thông tin xét tuyển trong Tỉnh của năm trước, thì cô cảm thấy nửa năm nữa, Hổ Mập tăng thêm 50 điểm hoàn toàn không thành vấn đề.

Tình Dã trả lời tin nhắn xong bèn đi ngủ mà không hề hay biết rằng, Hổ Mập đã ôm dòng tin nhắn ấy rồi lệ nóng lưng tròng, sau đó lập tức mặc quần áo, như được bơm tiết gà để bắt đầu cuộc chiến học bài đêm.

Điều khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc đó là tổng điểm thi cuối kỳ lần này của Tình Dã được 702 điểm, trực tiếp phá vỡ kỷ lục, là điểm số cao nhất từ trước tới giờ tại Huyện An tử. Cũng không biết lãnh đạo nhà trường nghĩ thế nào, mà lấy ảnh đại diện của Tình Dã để làm một tấm áp phích màu đỏ rồi dán lên cửa sổ, tấm áp phích đó chẳng hiểu do ai thiết kế làm hiệu ứng thêm màu sắc ánh vàng xung quanh khuôn mặt cô, khiến cô trông như thể đang thăng thiên vậy.

Tình Dã chỉ liếc nhìn một cái và hận không thể cầm côn sắc đập vỡ khung cửa sổ, dán áp phích thì cứ dán, tại sao lại còn viết thêm dòng chữ “Ngôi sao hy vọng” trên đầu cô thế kia, như muốn biến cô thành hộ gia đình nghèo luôn rồi.

Vì vậy, trước sự phản đối mạnh mẽ của Tình Dã, nhà trường đã treo nó trong một tuần rồi gỡ bỏ. Vì vợ sẽ gây ra gánh nặng tâm lý cho cô, Hiệu trường Chung còn đích thân an ủi cô, bảo cô không đừng để bị áp lực tâm lý.

Áp cái mẹ gì mà lực, cô chỉ đơn giản là thấy tấm áp phích đó xấu đau xấu đớn, lần tới nếu muốn treo ảnh của cô thì có thể làm ơn thương lượng trước với cô được không, rồi kiếm tấm ảnh nào đó đẹp một chút. Tuy cô cho rằng bản thân 360 độ đẹp không góc chết, cơ bản là chẳng tìm nổi tấm ảnh nào xấu, nhưng cũng nên đổi cách trang trí đi chứ, lại đi dùng cái hiệu ứng năm xu miễn phí này.

Trong thời gian này, sau khi tan học, Tình Dã đều đến nhà xưởng để học thêm cùng nhóm bạn, mà Hình Võ cũng rất bận, hầu như mỗi ngày đến tối vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Thỉnh thoảng bên cô xong xuôi anh mới phóng xe máy đến đón cô.

Tình Dã hỏi anh gần đây bận việc gì, Hình Võ nói đi học thi bằng lái với Tóc Vàng Hoe, cô cảm thấy rất kỳ lạ, học thi bằng lái sao lại học buổi tối? Hình Võ chỉ nói với cô rằng, do buổi sáng đến trường, không có thời gian, nên anh đã đăng ký lớp muộn, vì vậy mới tập lái xe vào buổi tối.

Quả đúng là như vậy, khi mà họ bận bịu chiến đấu với kỳ thi cuối kỳ, thì Hình Võ và Tóc Vàng Hoe vừa tan học đã chạy đi tập lái xe, cũng bận đến chẳng thấy người đâu.

Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc là đến kỳ nghỉ Đông mà mọi nhà mong đợi, nói ra thì thời gian trôi qua cũng thật nhanh, bất giác Tình Dã đã ở đây từ nghỉ Hè cho tới nghỉ Đông. Tuy rằng chỉ mới nửa năm, nhưng cô lại cảm thấy mình đã ở đây rất lâu rồi, quen biết được bao nhiêu bạn bè, dường như cũng phát sinh những việc mà cô cho rằng cả đời mình sẽ chẳng gặp phải, ví dụ như có bạn trai trước khi thi đại học.

Thời điểm Tình Dã gọi lại lần nữa cho chú Tôn để hỏi thăm tình hình của ba mình, chú Tôn đã mang đến cho cô một tin vui. Đã liên hệ dược với nhân chứng, nhưng vì Tết Nguyên Đán đang tới gần nên vụ kiện cần phải hoãn lại đến sang năm. Nếu thuận lợi, thì qua Tết ông ấy sẽ đích thân đón nhân chứng về nước.

Tuy là tin vui, nhưng trong lòng Tình Dã vẫn cảm thấy hụt hẫng khi nghĩ đến cảnh ba mình phải đón Tết tại nơi đó. Đây là năm đầu tiên cô phải đón năm mới mỗi người mỗi ngả, một mình tha hương. Bình thường bận rộn luôn tay nên không cảm thấy gì, nhưng cùng với kỳ nghỉ Đông đang đến, mọi người xung quanh đều tất bật chuẩn bị đón Tết, đến Lý Lam Phương mấy ngày nay cũng đang làm đồ Tết, thì cô mới cảm thấy có chút cô đơn.

Vì vậy, điều duy nhất mà cô có thể làm đó là hễ có thời gian rảnh rỗi sẽ giảng bài cho nhóm Hổ Mập. Về vấn đề thi đại học mà nói, thì bao nhiêu năm nay cô chưa từng lơ là học tập, đến thời điểm này những thứ có thể nâng cao trình độ đều có hạn cả rồi, nên cô có thể bỏ ra chút thời gian để chuẩn bị về mặt ngôn ngữ cùng các kỹ năng mềm khi đi du học.

Sau kỳ thi cuối kỳ, Phương Lôi luôn vô cùng chán nản, nên nhóm Tình Dã không gọi cô ta, chỉ có điều việc khiến Tình Dã không thể ngờ tới đó là, ngày thứ hai trong kỳ nghỉ, cô tưởng rằng sẽ chẳng có ai đến, kết quả lại không thiếu một người, ngay cả Phương Lôi cũng đã lấy lại tinh thần, bắt đầu lại từ đầu.

Năng lượng của bọn họ đã ảnh hưởng đến Tình Dã, vì vậy mỗi ngày cô đều ra khỏi Huyễn Đảo từ sáng sớm, đến tối muộn mới về. Cô có cả một ngày để giúp bọn họ sắp xếp những kiến thức cơ bản, và theo kinh nghiệm giải đề trong nhiều năm của bản thân, cô cũng lọc ra được những dạng đề trọng điểm. Đến lúc này đây, mỗi một ngày trôi qua đều như đang cướp điểm, chẳng ai biết được rằng thiếu một điểm thì vận mệnh của mình sẽ trôi dạt đến đâu?

Một hôm, Nhóc Nhanh Nhẹn nói rằng, lớp A1 có người biết tin cũng muốn đến học, nên hỏi Tình Dã có được hay không? Tình Dã không có ý kiến, vì vậy, trong một tuần nghỉ lễ, sĩ số đang từ mười mấy người tăng lên thành gần hai mươi người, mà càng đông thì cô giảng bài lại càng mất sức, những thứ viết ra trên giấy cần phải có thời gian luân chuyển, hiệu quả cũng theo đó giảm đi.

Tuy nhiên, sắp tới Tết Nguyên Đán rồi, ông chủ cũng cần đóng của nhà xưởng để về quê ăn Tết, vì vậy cả nhóm chỉ đành giải tán, còn về việc khi nào quay lại, ông ta cũng không cho bọn họ một lời hẹn chắc chắn.

Ngày hôm sau, Tình Dã chỉ đành ở nhà làm bài tập một mình, cô xem tài liệu và theo dõi một số thông tin về du học trên mạng. Buổi tối, Hình Võ về nhà trước giờ cơm, có lẽ do thời tiết lạnh, nên gần đây bà nội của anh chán ăn, thường xuyên tỏ ra bực bội, không chịu ăn cơm, vì vậy mấy ngày nay Hình Võ đều cố gắng về trước giờ cơm.

Tình Dã thường xuyên thấy anh phải kiên nhẫn và không ngừng làm trò trêu chọc bà nội, thì bà mới ngừng phát ra những âm thanh kỳ lạ, mặc dù cô không biết bà nội có nghe hiểu những gì anh nói hay không.

Nhiều khi, bà nội không chịu ăn, Hình Võ lo lắng đến toát mồ hôi hột, đến Lý Lam Phương cũng phải bực tức chửi một câu: “Đói chết mẹ đi cho xong, bà già sống dai.” Nhưng Hình Võ vẫn kiên nhẫn đút bằng được cơm cho bà.

Đôi lúc, Tình Dã cũng không thể chịu nổi, cô cảm thấy cứ như vậy ngày này qua tháng nọ, phải đối mặt với một bà cụ khó hầu hạ, nếu đổi là cô thì đã suy sụp từ lâu rồi. Khi mới đến đây, Tình Dã cảm thấy Lý Lam Phương quá hung dữ với bà, nhưng qua thời gian dài như vậy, cô đã dần dần hiểu được sự cáu kỉnh của Lý Lam Phương.

Đối mặt với một bà cụ không có quan hệ huyết thống, dăm bữa nửa tháng lại xảy ra chuyện, đến đi vệ sinh, tắm rửa cũng phải hầu hạ, thì sau một thời gian dài, cho dù có kiên nhẫn đến mấy cũng sẽ bị mài nhẵn.

Thỉnh thoảng thấy Hình Võ quá mệt mỏi, cô muốn đỡ đần một chút, nhưng anh lại không chịu để cô đụng tay, bao nhiêu năm trôi qua, anh đã sớm quen với phần trách nhiệm này rồi.

Sau bữa tối, Tình Dã lên phòng, cô không muốn tiếp tục nhìn dáng vẻ ấy của bà nội nữa, tuy nhiên cô cũng không biết đến bao giờ mới thoát khỏi những ngày tháng như vậy.

Một lúc sau, Hình Võ cũng lên lầu, Tình Dã quay lại hỏi anh: “Bà nội có chịu ăn không?”

Hình Võ có chút mệt mỏi, anh cởi áo khoác, kéo ghế ngồi xuống bên cửa sổ: “Ăn một ít, về phòng ngủ rồi.”

Tình Dã thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Gần đây sao bà nội luôn như vậy thế?”

Dường như Hình Võ đã quen với việc đó, anh cúi đầu xoay chiếc bật lửa trên tay: “Chuyện thường xuyên, bác sĩ nói là do bệnh mạch máu não.”

Những việc mà Tình Dã cảm thấy vô cùng mệt mỏi thì Hình Võ lại chỉ nhẹ nhàng mà làm, cô nhìn về phía anh, đột nhiên hỏi: “Mệt không?”

Hình Võ vẫn cụp mắt xoay xoay bật lửa và nhàn nhạt đáp: “Khi còn nhỏ, anh rất nghịch ngợm, chẳng bao giờ chịu ngồi ăn cơm đàng hoàng tử tế, lúc nào cũng chạy quanh, mà bà nội cũng đút cho anh như vậy, em nói xem bà có mệt không?”

Tình Dã im lặng không lên tiếng, cô thấy anh không có ý định rời đi, bèn đặt bút xuống, nhìn anh: “Tối nay anh không cần đi tập lái xe à?”

“Không đi, trường dạy lái nghỉ lễ rồi.”

“Anh tập thế nào rồi?”

Hình Võ nhướng mày, khẽ mỉm cười, nói: “Con người anh chẳng có mấy khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất chính là không thầy mà nên.”

Cuối cùng, Tình Dã cũng nở nụ cười, Hình Võ nắm lấy tay cô, nhìn những ngón tay thon thả, sạch sẽ ấy, rồi nói: “Ngày mai anh đưa em lên Thị trấn mua quần áo mới, ở chỗ bọn anh, mỗi dịp Tết đến là trẻ con đều sẽ mặc quần áo mới.”

Khoé miệng Tình Dã dần cong lên: “Em đâu phải trẻ con.”

Những ngón tay thô ráp của Hình Võ chậm rãi vuốt v3 mu bàn tay cô, đồng thời mỉm cười: “Bé con, sắp tới sinh nhật em rồi.”

“Em trai, cũng sắp tới sinh nhật của em rồi.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, nhưng đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói: “Võ Tử, ngày mai con lên Thị trấn mua ít câu đối về dán nhé, nhân tiện…”

Lý Lam Phương sững sờ đứng ở cửa phòng nhìn tay hai người đang đặt trên bàn, sau đó chuyển chủ đề: “Hai đứa đang làm gì thế?”

Tình Dã lập tức tái mặt vì sợ hãi, nhưng Hình Võ lại thản nhiên xoay xoay lòng bàn tay cô, bình tĩnh đáp: “Xem bói tay cho cô ấy.”

“… Xem cái mẹ gì mà xem, suốt ngày ăn nói nhảm nhí, ra ngoài cho mẹ, bớt làm phiền Tình Dã đi.”

Hình Võ chậm rãi buông tay Tình Dã rồi đứng dậy, vừa đến cửa liền quay lại bĩu môi với cô, chỉ để lại một mình Tình Dã đang tim đập loạn xạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi