*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tình Dã lớn thế này rồi nhưng chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như vậy, rất nhiều người, có quen, có không đang cầm bình nước cùng chậu rửa mặt không ngừng hất nước vào trong. Nhưng tất thảy chỉ như muối bỏ biển, ngọn lửa nhảy nhót trong gió lạnh thấu xương, chỉ nháy mắt đã vọt lên cao, ánh lửa xông lên tận trời.
Rất nhiều người bỏ chạy tán loạn, tiếng xe cứu hoả vang lên, gạch đá xung quanh kêu răng rắc, như vô số bàn tay đang đập xuống đất, thế lương mà chói tai.
Hình Võ cứ thế hất xe máy ra, Tình Dã nhìn anh lao vào cùng lực lượng cứu hoả bất kể sự ngăn cản.
Đúng lúc này, Tình Dã cảm thấy đất trời quay cuồng, cô chỉ đứng đó, điên cuồng hét với theo Hình võ, gọi tên anh, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy, hoặc đến bản thân cô cũng chẳng còn nghe được giọng của mình nữa. Xung quanh là tiếng kêu cứu, gào thét, khóc lóc không ngừng, những âm thanh không tiếng động liên tục tấn công từ mọi hướng, đánh thẳng vào linh hồn Tình Dã.
Bà nội vẫn đang ở bên trong, Hình Võ sẽ không bỏ rơi bà, cũng như vô số lần bà không bỏ mặc anh khi anh làm loạn.
Tim Tình Dã đập loạn xạ, hơi thở khó khăn, cả thế giới quay cuồng trước mắt, cô nhìn thấy Lý Lam Phương tóc tai rối bù đang ngồi khóc lóc thảm thiết trước cửa tiệm Huyễn Đảo, xung quanh là bạn bài của bà ấy, đang không ngừng lôi bà dậy khỏi mặt đất. Lý Lam Phương vừa khóc vừa gọi: “Võ tử, con đừng vào trong, Võ tử, cả nhà chúng ta phải làm sao bây giờ…”
Bên tai Tình Dã chỉ toàn tiếng khóc lóc đau khổ của Lý Lam Phương, lúc này cô cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hai hàm răng lạnh ngắt đánh vào nhau. Cô máy móc đi về phía ngọn lửa, nhưng bị đội cứu hoả ngăn lại, bảo cô lùi lại bên kia đường, vì ngôi nhà này sẽ sập bất cứ lúc nào.
Làn khói dày đặc cứ thế từ bên trong tràn ra đường, phả vào mặt, khiến Tình Dã ngày càng cảm thấy khó thở, nỗi sợ hãi khi trông thấy mẹ bị phủ tấm vải trắng lên người một lần nữa ập đến. Cô tuyệt vọng đứng đối diện với ngọn lửa và gào thét tên Hình Võ, nước mắt như đập nước chẳng thể ngừng, cứ thế tuôn ra khỏi hốc mắt.
Tình Dã không biết mình phải làm gì, phải làm thế nào, cả linh hồn đều đang run rẩy, mọi thứ xung quanh cô trở nên mơ hồ, hư ảo, không chân thực.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đột nhiên cô bị lính cứu hoả đẩy ra, người lính cứu hoả đó gầm lên với cô: “Mau qua bên đường đối diện, xà ngang đổ rồi.”
Cô vừa chạy ra sau vừa ngoái lại nhìn, vừa rồi khi Hình Võ xông vào trong thì có mấy nhân viên cứu hoả đã chạy ra ngoài, nhưng cô không nhìn thấy anh đâu.
Trên mái nhà có một lỗ thủng lớn, khói dày đặc từ đó bốc lên tận trời, cuối cùng thì sợi dây trong lòng Tình Dã cũng đứt, cô vội vàng chạy tới túm lấy một người lính cứu hoả, hỏi: “Người vừa xông vào trong cùng các anh đâu? Anh ấy đâu rồi?”
“Vẫn chưa ra ngoài!”
Tình Dã loạng choạng, một lính cứu hoả bên cạnh hỏi cô: “Cô là thế nào với cậu ấy?”
“Người nhà.”
“Chúng tôi đang chuẩn bị đợt giải cứu thứ hai, hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Tình Dã ngây người nhìn những người lính cứu hoả trước mặt, cứ thế cho đến khi bị bọn họ ép buộc lôi đi.
Cô chỉ biết đứng bên kia đường nhìn ngọn lửa rực cháy, cả người như rơi vào động băng, âm thanh xung quanh đều đã biến mất, ngọn lửa trước mặt lúc này biến thành một địa ngục kinh hoàng đang từng chút kéo Hình Võ ra xa khỏi người cô. Đột nhiên cơ thể Tình Dã phát ra một nguồn sức lực vô cùng mạnh mẽ và cố gắng gọi: “Hình Võ, anh ra đây, Hình Võ, em sợ lắm, anh mau ra đây đi, cầu xin anh đó! Anh ra ngoài có được không…”
“Rầm” một tiếng, lầu hai đã sập, không còn nữa, nhà của họ mất rồi, căn phòng cô sống trong nửa năm nay đã mất. Cùng với tiếng nổ khổng lồ ấy, chút sức lực cuối cùng trên người Tình Dã cũng như bị trút hết, cả người trượt xuống mặt đất, cô gọi Hình Võ nhưng chẳng thể phát ra âm thanh: “Hình Võ… Em không thể không có anh…”
Trước giờ Tình Dã chưa từng nhận thức rõ ràng vấn đề này, rằng từ lâu anh đã âm thầm cắm rễ vào thế giới của cô, nếu anh rời đi, thì thế giới ấy sẽ lập tức sụp đổ.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói xuất hiện bên kia đường, hét lên với cô: “Tình Dã!”
Cô quay đầu lại với đôi mắt ngấn lệ, thật thần kỳ khi thấy Hình Võ vòng qua con hẻm bên cạnh cửa hàng, chật vật cõng theo bà nội chạy về phía này.
Tình Dã loạng choạng đứng dậy lao về phía anh, rồi dừng lại trước mặt anh, nhìn anh với vẻ vô cùng khó tin: “Anh ra ngoài bằng cách nào thế?”
“Từ cửa sau nhà dì Triệu, máy tính của em này, cầm lấy, anh sắp không ôm nổi nữa rồi.”
Tình Dã đón lấy chiếc máy tính xách tay anh đang kẹp ở nách, rồi vươn tay ôm anh khóc lớn: “Em sắp bị anh dọa chết rồi đây này!”
Lý Lam Phương cũng chạy tới, ba người ôm nhau, như vừa được trở về từ cổng địa ngục. Hình Võ đang cõng bà nội, cổ lại bị hai người phụ nữ ghì chặt muốn tắc thở đến nơi, bèn bất lực nói: “Mau thả ra đi, để con đặt bà xuống.”
Hình Võ để bà nội ngồi bên vệ đường, anh nói lửa bên trong vẫn chưa cháy lan tới phòng bếp, trong bếp còn có bình gas, sợ không khống chế được ngọn lửa, nên không cho Tình Dã và Lý Lam Phương lại gần Huyễn Đảo, bao gồm cả những người xung quanh Huyễn Đảo cũng phải di tản.
Hình Võ vừa đặt bà xuống liền chạy đến báo với đội cứu hoả về tình hình sân sau, may mắn là sau bữa tối bọn họ đã ra ngoài, Lý Lam Phương cũng sang bên cạnh đánh mạt chược nên không ở nhà, mà phòng của bà nội lại ở một mặt phía sân sau. Khi Hình Võ lao vào, phòng của bà vẫn chưa bị lửa bén đến, vì vậy anh đã xông lên lầu hai lấy máy tính rồi cõng bà thoát ra từ nhà dì Triệu.
Tình Dã đứng ở ngã tư đường, toàn thân run rẩy nhìn về phía cửa tiệm Huyễn Đảo lúc này đã khó có thể nhận ra, đến cả cột đèn ba màu quen thuộc ngoài cửa cũng đã sớm bị vỡ. Cô không biết trận hỏa hoạn này xuất phát từ đâu, nhưng tất cả mọi thứ đều khiến cô nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Vụ hoả hoạn không gây thương vong, nhưng toàn bộ lầu hai của Huyễn Đảo đều đã tan hoang. Sau khi được Hình Võ đón ra ngoài, bà nội ngồi bên đường lại không ngừng lắc qua lắc lại, trong miệng lẩm bẩm âm thanh kỳ quái, nghe như câu ca dao cổ, khiến Tình Dã vô cùng áp lực.
Tình Dã không phải là người yếu đuối, sau khi biết Hình Võ đã bình an vô sự, thì cũng đã ngừng khóc, nhất là khi Lý Lam Phương vẫn đang không ngừng khóc lóc. Cô thực sự không muốn tạo gánh nặng tâm lý cho Hình Võ, để anh phải một mình đối diện với ba người phụ nữ đang trên bờ vực sụp đổ.
Cô cởi chiếc áo khoác nhung màu trắng của mình ra khoác lên người bà nội, rồi chạy đến cửa hàng đối diện mua hai chai nước, đưa cho Lý Lam Phương một chai, sau đó đút cho bà nội chút nước. Chiếc áo khoác trên người bà không ngừng tuột xuống, nên Tình Dã đã dứt khoát túm chặt lấy nó.
Gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng ngọn lửa lớn cũng được dập tắt, lực lượng cứu hoả xác nhận lại một lần nữa rồi mới rời đi, lúc này đã là gần mười hai giờ đêm, hàng xóm xung quanh cũng dần dần giải tán hết.
Bên kia đường vắng tanh, Hình Võ quay người nhìn bọn họ, Tình Dã không biết lúc này anh đang nghĩ gì, liệu có đang nghĩ rằng cuộc đời mình thật tồi tệ hay không, bây giờ nhà thì đã mất lại còn phải kéo theo ba người phụ nữ nữa.
Nhưng anh chỉ dừng lại một chút như vậy rồi sải bước nhanh về phía họ, không chút do dự, cũng chẳng thấy bất cứ biểu hiện cảm xúc nào, như thể đã nhiều năm như vậy, anh đã quen với việc che giấu, ít ra thì Tình Dã không thể nhìn ra bất cứ sơ hở nào. Nhưng cô biết rõ, đây là nhà anh, là nơi anh sống từ nhỏ tới lớn, nên trong lòng anh không thể không dao động.
Tuy nhiên, dù có biến động lớn đến đâu, thì hiện tại Hình Võ cũng chẳng thể để ý nổi, đêm đã khuya, anh buộc phải sắp xếp ổn thoả cho bọn họ.
Anh nói với Lý Lam Phương và Tình Dã: “Con vừa xem rồi, phòng của bà vẫn ổn, chúng ta đưa bà vào trong trước đã.”
Bà nội vẫn ngồi dưới đất, trên người là chiếc áo khoác của Tình Dã, tinh thần uể oải, Tình Dã có chút khó xử, nói: “Bà nội, ị đùn ra quần rồi…”
Vừa rồi cô đã ngửi thấy mùi, nhưng không biết phải làm thế nào, trước giờ cũng chưa từng gặp phải tình huống khốn đốn như vậy, nên chỉ đành lấy áo quấn quanh người bà.
Lúc này, Hình Võ mới kéo chiếc áo ra liếc nhìn, bà nội ngồi trên một đống ướt sũng dưới mặt đất, Lý Lam Phương thì vừa khóc vừa chửi: “Bà già sống dai, lúc nào cũng vẽ ra việc, đúng là xui tám đời mới vớ phải bà già chết tiệt như bà…”
“Đủ rồi!” Hình Võ hung dữ quay lại gầm lên với Lý Lam Phương một câu, trước giờ Tình Dã chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, bèn ngây người nhìn anh chằm chằm.
Hình Võ bế bà nội ra sân sau, Lý Lam Phương vừa hùng hổ chửi vừa đỡ bà cụ cùng Hình Võ, còn Tình Dã thì im lặng đi theo bọn họ.
Khi vào trong tiệm Huyễn Đảo, vài ngày trước cô vẫn còn lau gương, chiếc ghế đẩu quen thuộc, chiếc sofa rách nát, quầy thu ngân, giường gội đầu, bàn mạt chược, tất cả đều đã chẳng thể nhận ra. Tình Dã đứng yên giữa tiệm Huyễn Đảo, ngửa đầu nhìn lên, nực cười ở chỗ bây giờ có thể trông thấy bầu trời đêm qua mái nhà. Khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra rằng nơi che mưa chắn gió cuối cùng của mình cũng đã biến mất theo ngọn lửa lớn mất rồi.
Đồng thời cô cũng không biết bản thân đang cảm thấy thế nào vào lúc này, tuyệt vọng? Bối rối? Sụp đổ? Khó chịu? Những thứ đó đều đã trở nên tầm thường, cô chỉ cảm thấy như đang mơ, mọi thứ trước mặt là hư ảo, cô chẳng còn là cô, càng ngày càng mơ hồ.
Tình Dã dời mắt nhìn về phía trước tối om, cô đi vài bước ra sân sau, cửa sau chẳng còn nữa, chiếc bàn gỗ thường ngày họ ăn cơm cũng không may mắn thoát được. Bức tường bên ngoài phòng bếp đen kịt, cửa kính đều đã bị vỡ, cô nhìn qua cửa sổ vào bên trong, xung quanh bồn rửa là một mớ ngổn ngang, cũng may là bình gas không cháy.
Tình Dã quay người đi về phía phòng bà nội ở đầu bên kia, đột nhiên cô cảm thấy thật may mắn rằng phòng của bà nằm riêng ở một góc sân sau, nếu không cô không dám tưởng tượng rằng khi trận hỏa hoạn ấy qua đi, nó sẽ đem lại sự đả kích huỷ diệt thế nào cho Hình Võ.
Cô đi nhanh đến cửa phòng, Lý Lam Phương cầm chậu nước lướt qua, vừa khóc vừa mắng: “Bà già chết bằm, chết đến nơi rồi mà vẫn không để người ta bớt mệt…”
Tình Dã chưa từng thấy Lý Lam Phương như vậy, tuy bình thường bà ấy vẫn oang oang mắng chửi, tuy nhiên lúc nào cũng là kiểu phồng mồm trợn mắt, chứ không yếu ớt, lung lay như hiện tại.
Cô bước vào phòng bà nội, thấy bà được đặt trên giường, trong phòng bốc mùi hôi thối, Hình Võ đang tìm quần áo sạch để thay cho bà, dưới đất có đặt một chiếc chậu lớn, có lẽ để chuẩn bị tắm rửa qua cho bà cụ.
Lý Lam Phương đã quay lại, mang theo nước nóng đổ vào chậu, Tình Dã cũng xắn ống tay áo lên: “Để con làm cho.”
Hình Võ bỗng ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, anh đột ngột đứng dậy đi về phía cửa, kéo Tình Dã ra khỏi phòng bà rồi đóng cửa lại.
Mây mù dày đặc che khuất ánh trăng, màn đêm tĩnh mịch dường như bao trùm hoàn toàn bóng tối, không thể nhìn thấy một chút ánh sáng, trong giây phút cánh cửa đóng lại, Tình Dã đã nhìn ra một tia xấu hổ trên gương mặt Hình Võ.
Anh nói với cô: “Em… Hay là vào bếp đợi một chút, bên ngoài lạnh lắm, anh lo xong cho bà rồi đưa em đi tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Chiếc cằm góc cạnh của anh dính màu đen xám, những đường cong căng chặt, đôi mắt sâu lộ vẻ mệt mỏi, đồng thời lảng tránh cái nhìn chăm chú của Tình Dã.
Tình Dã hiểu rằng anh không thể chịu được, không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, không muốn bày ra sự chật vật này trước mặt cô.
Khoảnh khắc đó, Tình Dã chỉ muốn khóc, nhưng cô biết mình không thể khóc, không thể khóc ngay lúc này, ngay trước mặt anh. Anh không cần sự thương cảm, không cần thương hại, đã đủ khổ sở lắm rồi, cô không thể để anh cảm thấy tồi tệ thêm nữa, cô cần phải bảo toàn chút thể diện cuối cùng cho anh.
Vì vậy, Tình Dã đã kìm nước mắt, rồi nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Hình Võ quay người vào nhà, nhưng Tình Dã không vào bếp đợi, cô chạy ra ngoài, nước mắt như dao nhọn trong cái lạnh thấu xương. Cô chưa từng biết cuộc sống lại có thể khó khăn đến vậy, mỗi một bước đi đều như điên cuồng đạp lên lưỡi dao, con thuyền nhỏ tưởng chừng êm đềm lại chìm nghỉm vì một con sóng, mà không ai biết được đợt sóng tiếp theo sẽ ở đâu và khi nào ập đến?
Mười phút sau, Tình Dã gõ cửa phòng bà nội, Hình Võ mở cửa ra, cô thở hổn hển đưa cho anh một gói đồ: “Để bà nội dùng cái này đi, sẽ đỡ hơn đó.”
Hình Võ cúi đầu, thấy Tình Dã đang đưa sản phẩm dùng cho phụ nữ đến trước mặt mình, anh không rõ, lúc này đã là hơn mười hai giờ, dưới tình huống trên đường không một bóng người, vậy mà cô đã làm thế nào để kiếm được gói đồ này. Anh chỉ có thể cau mày nhìn vầng trán đầy mồ hôi của Tình Dã và nghẹn ngào nói với cô: “Uống chút nước đi, anh sắp xong rồi.”
Tình Dã gật đầu, cô vẫn không vào bếp đợi Hình Võ, mà quay trở lại với đống tàn tích bên ngoài, màn đêm lúc này cũng giống khi cô mới tới đây, tĩnh mịch như thể cả thế giới chỉ còn lại mình cô. Nỗi bất an trong lòng cả một ngày đột nhiên đã bình tĩnh lại, cô đứng tại cửa vốn có của Huyễn Đảo, lẳng lặng nhìn ra đường phố vắng vẻ, rồi chợt nghĩ ra rất nhiều câu hỏi.
Sau này, bọn họ sẽ sống ở đâu? Tiệm làm tóc không còn, nguồn thu biết tính sao? Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên cũng mất việc rồi, bao nhiêu vấn đề cứ thế nối tiếp nhau ập đến, đột nhiên Tình Dã cảm thấy như có một ngọn núi vô hình đang đè lên đầu. Dường như cô đã chợt hiểu ra những mệt mỏi và bất lực trong sâu thẳm đôi mắt Hình Võ, rốt cuộc đây là loại áp lực thế nào? Nó khiến con người ta chẳng thể gánh vác nổi.
Cô thở dài một hơi, rồi ngồi xuống ôm gối, nhíu mày thật chặt, đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, Tình Dã nhìn sang chỗ khác rồi lại ngồi xuống đất. Cô nhìn thấy một chiếc vòng kim loại, trong đống tro bụi đen, phát hiện chiếc mô hình mặt nạ Kamen Rider phiên bản Q, được móc vào một chiếc vòng kim loại đã biến dạng. [1]
Tình Dã hoàn toàn không để ý, bèn đứng dậy, nhưng khi ánh mắt một lần nữa rơi vào chiếc mặt nạ mô hình ấy, thì đột nhiên cô lại cảm thấy bất an, hình như đã nhìn thấy thứ này ở đâu rồi, hơn nữa là mới nhìn thấy gần đây ở một nơi nào đó, nhưng cô lại chẳng tài nào nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu.
Tình Dã cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ Kamen Rider lên, Hình Võ đang ở sân sau gọi cô: “Tình Dã, em đâu rồi?”
Tình Dã bỏ chiếc Kamen Rider vào túi, rồi quay lại nói với anh: “Em ở đây.”
[1] Kamen Rider mô hình (ảnh minh hoạ).
Một chút sờ poi để giảm bớt căng thẳng…
“Anh thử nghĩ mà xem, nếu như hôm nay em không thấy bồn chồn như vậy thì anh có tự nhiên lại đưa em ra ngoài không? Chúng ta ra khỏi cửa, vừa hay thoát khỏi tai ương. Hôm nay em đã rất nhớ mẹ, chắc chắn là mẹ em trên trời linh thiêng phù hộ cho chúng ta.”
Hình Võ lại đút cho cô một miếng mì to để chặn miệng cô lại: “Vậy mẹ em trên trời linh thiêng, trông thấy anh “thịt” em rồi, liệu lát nữa có đột nhiên hiện lên bóp ch3t anh không?”
Tình Dã im bặt, nghĩ đến có khả năng mẹ mình ở trên trời đã chứng kiến toàn bộ quá trình khi nãy, thì chợt cảm thấy rợn tóc gáy!