CHÓI MẮT

Nhà Đại Hắc cách đình Trát Trát không xa, tuy căn nhà không lớn, nhưng có khoảng sân rất rộng, nhà cửa đơn giản, bên ngoài có một chiếc bàn tròn to. Ba mẹ Đại Hắc đã về nhà nội ăn Tết từ sớm, sáng nay anh ta nghe Răng Nanh nói trong điện thoại rằng nhà Hình Võ xảy ra chuyện nên không đi cùng ba mẹ.

Nhà anh ta chuẩn bị không ít đồ ăn để đón Tết, Đại Hắc vào trong đeo tạp dề chuẩn bị nấu nướng, tay cầm chiếc muôi to trông rất ra dáng. Nhóm Xăm Hoa thì ngồi ở phòng khách xem TV đợi cơm, đến lúc này Răng Nanh mới có thời gian hỏi Hình Võ vài câu về chuyện xảy ra tối qua.

Hình Võ bóc cây kẹo mút trong túi đồ ăn vặt ra nhét vào miệng rồi trò chuyện với Răng Nanh, anh quay đầu lại thấy Tình Dã đang đứng dựa bên cửa bếp nhìn Đại Hắc ngoáy muôi. Anh liếc nhìn vài cái rồi đứng dậy đi về phía cô, đứng cạnh cô nói: “Chú của Đại Hắc mở quán ăn nhỏ trên Huyện, anh ta từng có thời gian làm việc ở đó.”

Chẳng trách Tình Dã thấy động tác của anh ta rất thuần thục, cô liếc nhìn cây kẹo mút Hình Võ đang ngậm, liền giật lấy đút vào miệng mình.

Hình Võ nhướng mày mỉm cười, ánh mắt đầy cưng chiều, khẽ lướt qua đôi môi cô: “Xấu tính.”

Tình Dã thật sự cảm thấy kỳ lạ, sau tối qua, cô luôn cảm thấy ánh mắt Hình Võ như có điện, chỉ cần nhìn thôi là trái tim cô sẽ nảy sinh cảm giác như bị điện giật. Cô ngậm chiếc kẹo mút, nói với anh: “Em đói rồi.”

“Em không ăn đồ ăn trong túi hả?”

“Quên mất.”

Hình Võ đưa tay gõ lên trán cô: “Chỉ lo chạy thôi phải không?”

Tình Dã bị anh nói, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, bèn dứt khoát không thèm để ý đến anh, mà đi ra phòng khách. Hổ Mập đang ngồi bên cạnh cắn hạt dưa, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Tình Dã và Hình Võ đang một trước một sau đi đến, thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng!

Tại sao khi đứng dậy anh Võ đang ngậm cây kẹo mút màu đỏ trong miệng, vậy mà đến lúc đi ra lại ở trong miệng Tình Dã. Anh ta lại nhìn Hình Võ một cái, quả thực là kẹo mút của anh không còn nữa, tuy rằng Hổ Mập không hiểu, nhưng cũng chẳng dám hỏi, chỉ cảm thấy kỳ quái, cho rằng có lẽ Tình Dã lấy kẹo ở chỗ khác, nên không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Đây là lần đầu tiên Tình Dã ăn cơm Giao thừa với một nhóm đàn ông, nói chính xác hơn thì đây là lần đầu tiên cô rời xa người nhà và ăn cơm cùng một nhóm bạn đồng trang lứa mới quen biết được vài tháng.

Cảm giác này có chút kỳ lạ, nhưng sự ồn ào náo nhiệt của họ đã nhanh chóng làm cô quên đi nỗi nhớ nhà. Nhìn bọn họ cùng uống rượu, cùng nói đến những kỉ niệm thú vị thời thơ ấu, đối với Tình Dã mà nói thì môi trường trưởng thành hoàn toàn khác lạ này lại vô cùng mới mẻ, hứng thú.

Bữa cơm Giao thừa vô cùng phong phú, tuy không nổi tiếng và đắt đỏ như những món ăn bà ba cô đặt tại nhà hàng vào những năm trước, nhưng hương vị lại đa dạng không thua kém gì các nhà hàng lớn. Cả ngày Tình Dã không ăn gì, nên vừa mới vào bàn đã cắm cúi ăn, trong lúc bọn họ uống rượu, cô đã lẳng lặng ăn hai bát cơm.

Sau khi các anh em bắt đầu uống rượu thì chủ đề lại vòng về vụ hoả hoạn nhà Hình Võ, lúc này Tình Dã mới biết sáng sớm nay, cảnh sát có tới tìm Hình Võ, nguyên nhân là do tối qua nhà anh cháy khiến tường của các hộ gia đình xung quanh bị ảnh hưởng. Hơn nữa, vì sân sau nhà anh là nơi dùng chung, nên khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tài sản chung và hy vọng anh có thể bồi thường tổn thất.

Về nguyên nhân vụ cháy, thì bọn họ chưa điều tra ra, ở đây không cấm đốt pháo hoa, vì vậy mỗi năm Tết đến sẽ có vài nhà phát sinh hoả hoạn ở các mức độ khác nhau. Dường như cảnh sát cũng đã quá quen với việc này, nên chỉ đến một lúc rồi rời đi.

Do là đêm ba mươi, không muốn ảnh hưởng tới mọi nhà đón Tết, nên họ cũng không tiếp tục truy cứu việc bồi thường nữa, tuy nhiên nhắc thì cũng đã nhắc, nói rằng đợi qua Tết sẽ xử lý.

Tình Dã không biết là nhà ai muốn truy cứu việc bồi thường, tuy nhiên xung quanh cũng chỉ có vài hộ gia đình gần sát với Huyễn Đảo, thời điểm này không hy vọng được hàng xóm giúp đỡ, ít ra thì cũng đừng có đến ném đá xuống giếng. Nhưng đối với những người ở cái nơi nghèo khó này mà nói thì phẩm chất cao thượng là thứ chẳng đáng nửa xu, sống qua ngày còn chẳng xong chứ đừng nói tới việc giúp đỡ người khó khăn, đời vốn chẳng như mơ!

Cuối cùng, Tình Dã cũng hiểu được lý do tại sao khi nãy Hình Võ lại cáu giận đến thế, xảy ra chuyện như vậy, mà người sống chung một nhà lại chẳng đâu vào đâu, muốn ý kiến của ba mẹ, thì ba mẹ lặng thinh, hỏi tiền cũng chẳng moi đâu ra tiền. Năm hết Tết đến, ngoài đường đến cả người bán lá rau cũng không có, nếu như không phải do Hình Võ kiếm được một túi đồ ăn to thì bọn họ, ai nấy đều đang đắm chìm trong sự hối tiếc và hoàn toàn chẳng buồn bận tâm đến sinh tồn nữa rồi.

Đột nhiên, tâm trạng của Tình Dã vô cùng nặng nề, cô cảm thấy trên người Hình Võ bị đè nén rất nhiều thứ, anh phải chăm sóc cô, chăm sóc gia đình, còn phải đối phó với những chuyện tầm phào xung quanh, chẳng trách anh chẳng khi nào được ngủ ngon giấc.

Xăm Hoa thở dài một tiếng, nói: “Anh Võ à, năm nay anh đón cái Tết tồi tệ thật đó!”

Hình Võ liếc nhìn sang Tình Dã, rồi chậm rãi nói: “Cũng không hẳn là tồi tệ.”

Tình Dã quay sang, bắt gặp ánh mắt anh, cô trông thấy sự dịu dàng mà chỉ mình cô hiểu được trong đôi mắt thâm sâu của anh. Đúng vậy, cũng không hẳn là tồi tệ, ít ra thì bọn họ vẫn được ở bên nhau.

Tóc Vàng Hoe lập tức kêu lên: “Thế mà còn không tệ? Em nói này anh Võ, tâm thái của anh tốt thật đó, nếu là em thì đã phát điên từ lâu rồi.”

Hình Võ thấy Tình Dã khá thích món chân vịt om bèn nhấc đĩa đặt đến trước mặt cô, rồi lơ đãng nói: “Nhà mất còn nghĩ cách làm lại được, người còn là tốt rồi.”

Cả nhóm anh em cùng nói theo: “Quả thực là vậy…”

Thế là họ lại vừa uống vừa hàn huyên chuyện xưa, Tình Dã ngồi cạnh Hình Võ vừa nhai chân vịt vừa làm khán giả trung thành, còn nghe vô cùng chăm chú, hồn nhiên không hề hay biết khoé miệng mình bị dính nước sốt hầm từ khi nào.

Hình Võ liếc nhìn cô, rồi lấy khăn giấy nói: “Quay mặt qua đây.”

Tay Tình Dã đang bẩn nên chỉ có thể đưa mặt tới trước mặt Hình Võ để anh nhẹ nhàng lau khoé miệng cho cô.

Hổ Mập không hiểu mình làm sao mà luôn bất giác nhìn về phía Hình Võ và Tình Dã, anh ta cảm thấy, hai người này có gì đó rất lạ, trước đây anh ta không cảm thấy điều này, chẳng hiểu hôm nay bị sao nữa?

Nhưng anh ta nhìn xung quanh, chẳng một ai có phản ứng gì hết, còn làm như không thấy trước hành động của hai người họ, ngay cả Tóc Vàng Hoe thường ngày rất lắm mồm, lúc này cũng không có ý kiến. Hổ Mập cảm thấy chắc chắn hôm nay là do đầu óc anh ta có vấn đề rồi.

Xăm Hoa hỏi: “Vậy tối qua hai người ngủ ở đâu?”

Hình Võ thản nhiên đáp: “Thuê phòng.” 

Còn Tình Dã thì im lặng cúi đầu.

Răng Nanh lên tiếng: “Hiện tại, Thư Hàn đang sống trên Thị trấn, hay là hai người đến chỗ em ở tạm một thời gian?”

Hình Võ nhẹ nhàng đáp: “Không cần đâu.”

Hổ Mập vô cùng hăng hái, nói: “Hai, hai người cũng chẳng thể thuê, thuê phòng mãi được, chi phí lại quá tải. Hay, hay là anh Võ sang ở nhà em, dù sao thì giường em cũng rộng, em với anh nằm chung, như vậy anh có thể đỡ phải thuê thêm một phòng.”

Dù sao, mấy người Răng Nanh, Đại Hắc cũng đã lăn lộn trong xã hội đã lâu, vừa rồi khi Hình Võ từ chối thẳng lời đề nghị của Răng Nanh thì mấy anh em đã ngầm hiểu rằng khả năng cao là ở chung không tiện, còn cụ thể tại sao không tiện thì chẳng cần phải nói cũng biết.

Nhưng Hổ Mập lại ngây thơ, hồn nhiên, còn bảo Hình Võ bỏ lại cô gái quyến rũ mê người kia, không ngủ cùng mà đến ngủ với anh ta, duyên quá cơ!

Cả nhóm, người thì châm thuốc, người thì rót rượu, không một ai lên tiếng, Tóc Vàng Hoe nhìn Hổ Mập chằm chằm như đang nhìn tên ngốc, đây được gọi là chỉ có một người lo lắng đúng không?

Hình Võ khẽ mỉm cười, rút điếu thuốc ra, nói với anh ta: “Tôi không ngủ với đàn ông.”

Tình Dã bóp chiếc cốc dùng một lần, âm thầm xấu hổ.

Hình Võ cúi đầu châm thuốc, rồi ném bao thuốc sang phía Răng Nanh ngồi đối diện, hỏi: “Tối qua Đại Tào ở đâu?”

Răng Nanh bắt lấy bao thuốc, rút ra một điếu, đáp: “Chơi thâu đêm với nhóm tiểu Bân ở Cuồng Nhân.”

Hình Võ phun ra làn khói, mặt không biểu cảm nói với Răng Nanh: “Sau mùng năm, tìm thời gian giúp tôi hẹn gặp Đại Tào.”

Cả bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh, đến cả Tình Dã cũng ngẩng đầu lên nhìn Hình Võ chằm chằm. Sắc mặt anh lạnh lùng, không nhìn ra chút biểu cảm nào, nhưng anh như vậy mới khiến Tình Dã bất an.

Tóc Vàng Hoe mất kiên nhẫn, bèn cướp lời, hỏi trước: “Anh Võ, anh tìm Đại Tào làm gì?”

Hình Võ ngậm điếu thuốc ở khóe miệng, hai tay ghếch lên lưng ghế, bắt chéo chân, trông thì có vẻ thoải mái, nhưng đáy mắt lại vô cùng lạnh lùng, anh hút một hơi thuốc sâu, chậm rãi đáp: “Hỏi thăm anh ta.”

Tình Dã chỉ cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt, cảm giác bất an lại dâng lên, nhưng xung quanh đang có nhiều người, nên cô không thể gặng hỏi Hình Võ, chỉ đành cau mày nhìn anh chằm chằm.

Hình Võ trông thấy ánh mắt của cô, bèn nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, như thể đang muốn bảo cô không cần lo lắng.

Răng Nanh hỏi: “Nghĩ kỹ rồi à?”

Ánh mắt Hình Võ vẫn khoá chặt trên khuôn mặt Tình Dã, khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, vừa nhìn cô nhìn trả lời Răng Nanh: “Nếu đã dám động đến giới hạn cuối cùng của tôi thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc tôi không chết thì sẽ là anh ta đổ máu, giúp tôi chuyển câu này đến cho Đại Tào.”

Nhịp tim Tình Dã tiếp tục tăng nhanh dưới ánh nhìn của Hình Võ, dường như cô đã đoán được Hình Võ định làm gì, nhưng lại không thể tính được hậu quả của việc mà anh sẽ làm.

Ngay sau đó, Hình Võ lại đổi chủ đề và hỏi Tóc Vàng Hoe xem bao giờ thì lớp dạy lái xe mở lại, Tóc Vàng Hoe sững sờ: “Há, lái cái gì cơ?” 

Hình Võ khẽ mỉm cười: “Ngốc luôn rồi hả?”

Tóc Vàng Hoe lập tức phản ứng lại: “Mùng bảy.”

Hình Võ không nói thêm gì nữa, như thường lệ, TV trong phòng khách vẫn phát một số chương trình đêm Xuân, mà nhóm người ngoài sân cũng đã ăn uống gần xong xuôi. Đại Hắc chạy vào nhà lấy một chiếc phong bì ném đến trước mặt Hình Võ, Hình Võ cụp mắt liếc nhìn. Sau đó, nhóm Tóc Vàng Hoe cũng lần lượt lấy phong bì ra đưa cho anh.

Đại Hắc nói: “Chẳng đáng là bao, đây là tấm lòng của mấy anh em, anh cầm lấy đi.”

Cuối cùng, đến Răng Nanh lẳng lặng moi ra một chiếc túi màu đen trong túi áo khoác và đặt nó xuống trước mặt Hình Võ.

Tình Dã không ngờ rằng những thanh niên trong xã hội trông có vẻ nghèo đói và lạc hậu, ngày ngày lêu lổng này, hiện tại lại có thể moi tiền tiết kiệm của mình ra để hỗ trợ Hình Võ.

Hổ Mập và Tóc Vàng Hoe vẫn còn là học sinh, không có nguồn thu nhập, nên chỉ có thể góp vài trăm tệ. Còn phong bì của nhóm Đại Hắc, Xăm Hoa thì dày hơn một chút, có lẽ không dưới mười nghìn tệ, về phần Răng Nanh, con người hung dữ, kiệm lời, Tình Dã đoán rằng xấp kia ít nhất cũng có đến hai, ba mươi nghìn tệ.

Tình Dã không biết giờ này, phút này Hình Võ đang cảm thấy thế nào, nhưng trong lòng cô thì vô cùng kích động. Tại thời điểm Hình Võ khó khăn nhất, những anh em này luôn ở bên cạnh anh, không chút do dự giúp đỡ anh, tình cảm này khiến cô vô cùng xúc động.

Cô quay đầu nhìn sang Hình Võ, chỉ thấy anh cụp mắt xuống, đôi hàng mi dày che đi ánh sáng phức tạp trong mắt anh. Thấy anh không lên tiếng, Tình Dã rất tự giác đứng dậy đi vào phòng khách, để anh em họ có chút không gian nói chuyện. Tuy rằng cô biết Hình Võ không có gì cần phải lảng tránh, nhưng có thể anh sẽ tự nhiên hơn một chút trong hoàn cảnh này nếu như cô không có mặt.

Tình Dã ngồi trong phòng khách xem chương trình Đêm Xuân, một lúc sau Hình Võ đứng bên ngoài gọi cô: “Tình Dã, về thôi.”

Cô đứng dậy kéo khoá áo khoác, cả nhóm cũng bắt đầu mặc áo chuẩn bị rời đi, cô đi đến bên cạnh Hình Võ, anh chạm vào cô, nói: “Chào Đại Hắc một tiếng đi.”

Tình Dã rất hiểu chuyện nói với Đại Hắc: “Cảm ơn bữa cơm Giao thừa của anh, quả đúng là hương vị của siêu đầu bếp Huyện An tử.”

Cô giơ ngón tay cái về phía Đại Hắc, anh ta mỉm cười nói: “Ngày mai lại đến ăn cơm nhé.”

Hình Võ xua tay: “Thôi, còn nhiều việc phải làm.”

Tình Dã nói với anh ta: “Chúc mừng năm mới.” Tình Dã liếc mắt, thấy chiếc phong bì vừa rồi Đại Hắc đặt trước mặt Hình Võ vẫn còn trên bàn.

Đại Hắc nói với cô: “Chúc mừng năm mới, đường không dễ đi, nhớ chú ý an toàn nhé.”

Ra khỏi nhà Đại Hắc đã là gần mười một giờ, cả nhóm chia tay nhau ở giao lộ, bên ngoài nhiệt độ rất thấp, tuyết không có dấu hiệu tan, nhưng cảnh tuyết ban đêm vô cùng trong vắt và lấp lánh, loé lên từng đốm sáng như muốn soi đường cho bọn họ.

Tình Dã đi bên cạnh Hình Võ, lặng lẽ nhìn anh, sáng sớm hôm nay Hình Võ mua một bộ đồ thể thao tại một cửa hàng nhỏ, hết cách, quần áo tối qua bẩn thỉu chẳng thể mặc được nữa rồi. Tuy rằng anh không phải là người kỹ tính, nhưng vẫn luôn giữ cho cơ thể thoải mái, sạch sẽ, bộ đồ thể thao giá rẻ, đường may cẩu thả nhưng khoác trên người anh lại không hề lộ ra sự kém chất lượng của nó, chỉ có điều trông khá mỏng, có vẻ chẳng ấm áp chút nào.

Hai người đi được một lúc, thì Tình Dã lên tiếng: “Anh không nhận tiền của bọn họ sao?”

Hình Võ đút hai tay vào túi quần, nhìn con đường nhạt nhòa phía trước, nhàn nhạt đáp: “Đều rất khó khăn, nhất là Tóc Vàng Hoe và Hổ Mập, hai người họ kiếm đâu ra tiền, chắc chắn là lấy của gia đình, vậy sao anh có thể nhận số tiền đó được chứ?”

Tình Dã im lặng, cô đã đoán được Hình Võ sẽ không nhận, trước giờ anh luôn không thích làm phiền người khác. Có những người sẽ tồn tại như chiếc cột sức mạnh, tuy rằng tuổi tác không phải là lớn nhất, nhưng bọn họ đều gọi anh một tiếng anh, không chỉ bởi vì lòng dũng cảm ở anh hơn bọn họ, mà là vì anh luôn đặt mình vào vị trí của những người anh em này để cân nhắc, vì vậy bọn họ mới sẵn sàng ủng hộ anh vô điều kiện.

Hình Võ thấy cô không thèm đi đường bằng, mà cứ giẫm lên lên lớp tuyết dày chẳng ai muốn giẫm, bèn kéo cô lại, nói: “Đi đứng cho cẩn thận.”

Tình Dã không nghe, cô kiêu ngạo nói: “Đi trên con đường của chính mình, nhất quyết không bước trên con đường mà người khác đã từng đi.”

Nói thì hay lắm, nhưng thực tế chỉ đang muốn nghịch tuyết mà thôi, Hình Võ thấy buồn cười khi nhìn cách đùa nghịch của cô, dường như đây là giây phút thư giãn duy nhất của anh trong suốt cả ngày hôm nay.

Đi thêm được vài bước, Tình Dã vẫn không kìm được mà hỏi: “Anh tìm Đại Tào có phải vì nghi ngờ anh ta liên quan đến vụ hoả hoạn không?”

Khóe miệng Hình Võ lộ ra tia lạnh lùng: “Thời gian xảy ra hoả hoạn rất hiểm, vừa hay vào ngày trước Tết Nguyên Đán, nếu là do người làm, thì anh ta không thoát khỏi liên quan. Đại Tào là người có thù tất báo, lần trước bại trận trước anh, anh còn đang cảm thấy kỳ lạ vì tại sao suốt một thời gian dài như vậy mà anh ta không có động tĩnh gì.”

“Vậy sao sáng nay cảnh sát đến, anh lại không nói với bọn họ?”

Hình Võ quay sang nhìn cô: “Nói thế nào? Bằng chứng đâu?”

Tình Dã chợt nhớ ra khi nãy trong bàn ăn, Hình Võ đã hỏi Răng Nanh xem tối qua Đại Tào ở đâu? Nếu cả đêm anh ta ở trong quán net cùng người khác, thì đã có cho mình một bằng chứng không có mặt tại hiện trường hoàn hảo. Theo lý, cảnh sát thấy không có khả năng thì cùng lắm chỉ hỏi vài câu rồi thôi, thậm chí là vì đang trong dịp Tết nên chưa chắc đã hỏi.

Cô lo lắng: “Vậy anh định tìm Đại Tào làm gì? Nếu anh ta không thừa nhận thì sao?”

“Chẳng cần anh ta phải thừa nhận, có rất nhiều chuyện chỉ cần gặp mặt thì trong lòng sẽ có tính toán.”

Tình Dã kéo ống tay áo anh: “Em không muốn anh đi.”

Hình Võ nắm bàn tay lạnh căm của cô bỏ vào túi: “Em lùi một bước thì người khác lại tiến thêm một bước, hôm nay là nhà, vậy ngày mai sẽ là gì?”

Tình Dã bất giác rùng mình một cái, tuy lần trước nghe được ý tứ từ miệng Răng Nanh rằng bao nhiêu năm nay Hình Võ và Đại Tào không ưa gì nhau, nhưng cô luôn cho rằng, chỉ cần Hình Võ không chọc vào Đại Tào thì anh Đại Tào cũng sẽ chẳng gây sự.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận thức được “cái kết” mà bọn họ nói đến là thế nào, ngay cả khi Hình Võ muốn cho qua, thì có những chuyện không còn theo ý của anh nữa rồi. Vì Đại Tào động vào người nhà của anh, động vào thứ mà anh quan tâm nhất, nên anh chẳng thể nhẫn nhịn thêm nữa.

Đột nhiên, Tình Dã cảm thấy như có một chiếc ô vô hình che trên đầu bọn họ, nó giống cái bóng khổng lồ, khiến người ta chẳng tài nào thoát ra được, lẽ nào sẽ thực sự thành “nếu tôi không chết thì anh sẽ là người đổ máu” như Hình Võ nói sao?

Tình Dã đang ngẩn ngơ thì cơ thể chợt hẫng một cái, khiến cô giật mình, đến khi phản ứng lại thì cả người đã nằm trên lưng Hình Võ rồi.

Cô ghé vào tai anh, hỏi: “Sao lại cõng em?”

“Em không thấy giày của mình ẩm hết rồi hả?”

“Ừm… Chiều nay khi ra khỏi cửa thì đã ẩm rồi, sau đó lại bị đông cứng…”

“…”

Về đến khách sạn, chân Tình Dã đã đông cứng đến mất luôn cảm giác, vừa vào phòng, Hình Võ liền đặt cô lên giường, rồi tháo giày của cô ra, sau đó là đến tất. Bàn chân cô bị lạnh đến đỏ ửng, còn hơi sưng nữa.

Hình Võ giữ bàn chân cô trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, Tình Dã lập tức đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng rụt chân lại: “Anh làm gì thế?”

Hình Võ liếc nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cảm thấy buồn cười, anh ôm chặt mắt cá chân cô: “Có chỗ nào của em là anh chưa nhìn đâu, còn mắc cỡ với anh nữa hả? Đừng cử động, để anh xoa giúp em, nếu không bị cước chân thì em tự chịu nhé.”

Đôi chân của cô vô cùng nuột nà, trắng trẻo và cân đối, Hình Võ có thể giữ cả hai bàn chân cô bằng một tay, theo Hình Võ thấy thì chân con gái nhỏ nhắn, thật đáng yêu.

Những vết chai mỏng trên các đầu ngón tay anh khiến Tình Dã khẽ run, nét ửng hồng trên khuôn mặt cô vẫn chưa hề phai. Hình Võ hơi ngước lên nhìn, cô đang ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, cả người bừng lên vẻ trong sáng của thiếu nữ, gò má đỏ rực ấy giống như trái anh đào thơm ngon, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Vừa rồi đông người nên anh không tiện hỏi, lúc này đã về phòng, cuối cùng anh mới có thể lên tiếng hỏi cô: “Còn đau không? Chỗ đó…”

Không hỏi thì còn không sao, anh vừa mới mở miệng thì Tình Dã lập tức cảm thấy không chỗ dung thân, cô ngượng ngùng kéo chăn, cúi thấp đầu, đáp: “Sao mà em biết được?”

“Há?!” Hình Võ không hiểu.

“Ý em là, em không thể cảm nhận được.”

Hình Võ bật cười: “Vậy ý của em là, cần anh giúp em cảm nhận sao?”

Tình Dã nhìn bộ dạng xấu xa của anh, lưu manh nhưng đẹp trai đến cực hạn, khiến trái tim cô lập tức vỡ vụn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi