Điều kỳ lạ hơn nữa đó là Tình Dã chỉ mở mắt ra nói đúng câu “chúc mừng sinh nhật” rồi lại lật người ngủ tiếp, cả đêm cũng không tỉnh lại, khiến Hình Võ mất ngủ đến gần sáng.
Sáng mồng hai vẫn như mồng một, sáng sớm Hình Võ về nhà một chuyến, anh phải chăm nom bà nội và làm ít đồ ăn mang đi. Anh quay lại muộn hơn hôm qua nửa tiếng đồng hồ, vì gói sủi cảo tốn thời gian hơn, anh luộc xong mang về đến nơi cho Tình Dã ăn lúc đang còn nóng.
Ăn no uống no xong xuôi, Tình Dã vào phòng tắm tắm một cái, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Hôm nay, bên ngoài rất lạnh, có lẽ là do tuyết tan, khi Hình Võ quay lại, trên người anh vẫn còn đầy hơi lạnh, mà Tình Dã thì tắm xong lại vội vàng leo lên giường, cuốn chăn quanh người.
Đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Hình Võ: “À phải rồi, hôm nay là sinh nhật anh, tối qua em có nói với anh rằng em đã chuẩn bị quà cho anh không?”
Hình Võ cởi áo khoác đặt sang một bên, nhìn Tình Dã bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái: “Quên rồi sao?”
Tình Dã ngồi bật dậy, không phải là tối qua cô lại uống say rồi làm ra chuyện gì đáng xấu hổ đó chứ? Ánh mắt đầy chột dạ của cô loé sáng, đồng thời yếu ớt hỏi: “Em… Đã làm gì thế?”
Hình Võ dần dần tiến lại gần cô, đè trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm: “Mười hai giờ đêm em tỉnh dậy nói đốt cho anh một chiếc áo, nếu như không phải do em trở mình nhanh thì anh suýt chút nữa đã ném em xuống lầu rồi.”
“…”
Tình Dã chớp chớp mắt, tưởng tượng đến cảnh tượng đó, hình như có hơi đáng sợ thì phải, cô nhất thời bật cười, cười lăn đi lộn lại trên giường, cười đến chảy cả nước mắt, rồi lại cảm thấy đáng thương, cuộn kín chăn, nói với anh: “Em để áo trong tủ, định ba mươi Tết sẽ đưa cho anh.”
Hình Võ thở dài: “Anh cũng chuẩn bị quà cho em, không may cũng cháy mất rồi.”
Tình Dã cảm thấy tò mò: “Anh chuẩn bị quà gì cho em thế?”
“Bí mật.”
“Mất sạch cả rồi mà còn bí mật?”
“Vì không còn nữa nên mới không nói.”
“Là thứ mua bằng tiền hả?”
Hình Võ “ừm” một tiếng, Tình Dã lại gặng hỏi: “Có đắt lắm không?”
Hình Võ ngồi bên giường, nhìn mái tóc buông xõa bên má cô: “Đồ rẻ tiền em có thèm để ý đến không? Sau này anh sẽ bù lại cho em.”
Tự nhiên Tình Dã cảm thấy rất khó chịu, chủ yếu là xót tiền, cô ôm theo trái tim đau đớn, trợn mắt nói: “Nói ra thì đây là lần đầu tiên em đón sinh nhật cùng anh, vậy mà lại chẳng có quà để tặng cho anh.”
Hình Võ nhướng mày nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Cũng không hẳn là không có, chỉ là em có tặng hay không thôi.”
Bàn tay to lớn của anh vươn vào trong chăn, Tình Dã đột ngột chui vào chăn, xấu hổ nhìn anh: “Đang là ban ngày mà.”
“Dù sao cũng chẳng có việc gì để làm.”
“Ưm…”
Đôi mắt trong veo của Tình Dã vô cùng quyến rũ, Hình Võ nghiêng người hôn lên cổ cô, rồi đến xương quai xanh, từng chút từng chút hướng xuống dưới, hơi thở nóng bỏng, nói với cô: “Em biết thứ anh muốn nhất là gì mà.”
Tình Dã mê đắm trong ánh mắt dịu dàng như nước ấy, lúm đồng tiền thấp thoáng bên môi khiến trái tim cô say đắm. Quả nhiên là Hình Võ đang như bóc quà, anh chậm rãi gỡ bỏ chướng ngại vật trước mắt, cứ thế cho đến khi dáng vẻ tuyệt vời của Tình Dã xuất hiện. Anh đã nhẫn nhịn sự kích động cả một đêm, cuối cùng cũng phá được bờ đê.
Kh0ái cảm ngang dọc đan xen, mãnh liệt và rõ ràng, chỉ mất một buổi sáng, Tình Dã đã thay đổi từ không chút kinh nghiệm đến dần dần đắm chìm, đến nỗi nhóm Tóc Vàng Hoe và Hổ Mập điên cuồng gọi đến cho Hình Võ nhưng đều không liên lạc được.
Mãi cho đến chập tối, Hình Võ mới gọi lại cho họ, suýt chút nữa thì cả nhóm tưởng rằng Hình Võ xảy ra chuyện, người đã gọi đông đủ, đến Sói Ngốc cũng chạy tới ngồi canh chỗ Tóc Vàng Hoe.
Sau khi liên lạc được với Hình Võ, bọn họ gọi anh đến, nói là muốn chúc mừng, Hình Võ nhấc điện thoại ra, hỏi Tình Dã một câu: “Em đi không?”
Cơ thể Tình Dã đã mềm nhũn như bùn từ lâu, cô yếu ớt nói: “Anh đi đi, em không đi đâu.”
Vì vậy, Hình Võ đã trả lời thẳng với bọn họ rằng mình có việc không đến được, bảo cả nhóm cứ chơi đi. Quả thực là anh có việc phải làm, suốt hai ngày, từ mùng hai cho tới mùng ba, Tình Dã hầu như không hề rời giường. Nếu nói lần đầu tiên Hình Võ đã dẫn theo cô cùng mở ra cánh cửa của thế giới mới, thì hai ngày nay, anh đã cho cô được trải nghiệm nào là núi cao nước chảy, nào là ngựa phi nước đại, nào là sóng to gió lớn.
Trong hai ngày qua, ngoại trừ sáng và tối Hình Võ phải ra ngoài, về nhà lo cho bà nội, nhân tiện làm đồ ăn mang tới, thì thời gian còn lại hai người đều ở trên giường cùng nhau. Dường như chỉ cần mở mắt ra là Tình Dã có thể cảm nhận ngay được hơi thở của Hình Võ, cô đắm chìm trong sự âu yếm không ngừng của anh, đến nỗi chẳng phân biệt nổi ngày đêm.
Cô không ngờ trước Tết có thuận miệng nói một câu rằng mình dự định mấy ngày này sẽ thả mình sa đọa, không làm bài tập, không đọc sách. Cuối cùng nó đã thành hiện thực, chỉ có điều cách “thực hiện” lại khác hoàn toàn so với dự định ban đầu của cô.
Lần đầu tiên họ đón sinh nhật cùng nhau thật điên rồ và dữ dội, cô như đứa trẻ sơ sinh bám người, đến thời điểm hàng ngày lúc chập tối Hình Võ phải về nhà làm đồ ăn mà cô cũng bám riết lấy anh rất lâu. Quãng đường có mười phút mà như sinh ly tử biệt, khó rời, tuy rằng hai đều cảm thấy rất buồn cười, nhưng có những lúc tình cảm nồng thắm bền chặt thì sẽ luôn vô lý như vậy. Vì thế, Hình Võ luôn cố gắng ra khỏi cửa lúc Tình Dã đang ngủ và trở lại bên cạnh cô khi cô tỉnh dậy.
May mắn là trong dịp Tết, khách sạn không có nhiều người, hơn nửa số phòng ở đây đang còn trống, vì buổi tối động tác của bọn họ có chút ồn ào, mà Hình Võ lại chẳng thể kiềm chế. Sau khi làm xong, Tình Dã chớp chớp đôi mắt mờ sương, rồi nép trong vòng tay Hình Võ đi vào giấc ngủ.
Hình Võ nhẹ nhàng ôm cô, cũng nghỉ ngơi cùng cô một lúc, tuy nhiên khoảng một tiếng sau lại tỉnh. Anh nhìn Tình Dã đang thở nhẹ nhàng trong lòng, từ cổ đến xương quai xanh, rồi dọc xuống bên dưới người cô chằng chịt những dấu hôn loang lổ, đột nhiên Hình Võ cảm thấy đau lòng, anh hôn lên trán cô và bắt đầu ngẫm nghĩ lại xem liệu hai ngày nay mình có quá không biết tiết chế hay không?
Đầu thì nghĩ cần một vừa hai phải, nhưng cơ thể lại bắt đầu có phản ứng, chỉ cần ôm Tình Dã thì cái cảm giác này luôn lưu luyến không thể bỏ, giống như trúng độc vậy. Anh dứt khoát ngồi dậy, dựa lên thành giường chơi game, đến mười một giờ, Tình Dã mới dần dần tỉnh, cô nhắm mắt, trở mình sờ sờ sang vị trí bên cạnh, sau đó đôi lông mày thanh tú lập tức nhíu lại vì không vui.
“Ở đây.” Giọng nói của Hình Võ truyền đến, lúc này cô mới miễn cưỡng mở mắt ra, thì trông thấy anh đang cầm điện thoại ngồi bên cửa sổ, mỉm cười nhìn cô.
Tình Dã thò cánh tay trắng nõn ra khỏi chăn, vươn về phía anh, Hình Võ bỏ điện thoại xuống, đi vài bước đến cúi người xuống ôm cô. Tình Dã lập tức vùi mặt vào cổ anh cọ cọ, Hình Võ nói với cô: “Có muốn dậy không? Em mà nằm nữa là chân tay thoái hoá luôn đó.”
Tình Dã lẩm bẩm: “Dậy làm gì?”
“Đi đốt pháo hoa được không?”
Hai mắt Tình Dã đột nhiên sáng rực, cô ngồi dậy, thả anh ra: “Phải rồi, vẫn chưa đốt pháo hoa.”
Tối hôm đó, Hình Võ đưa Tình Dã đến khách sạn, nhân tiện gửi túi đồ ở chỗ người phụ nữ mập mạp. Lúc này, Tình Dã mới nhớ ra bèn vội vàng hăng máu gà ngồi dậy, kết quả là vừa đặt hai chân xuống đất, còn chưa kịp bước thì chợt nghiêng người, Hình Võ ôm lấy eo cô, ánh mắt ẩn hiện ý cười: “Anh đã nói là tay chân em thoái hoá rồi mà.”
Tình Dã tức hừng hực đập anh một cái: “Thoái hoá cái con khỉ, anh thừa biết rồi còn gì?”
Hình Võ đỡ cô dậy, chỉ cười mà không lên tiếng, cứ thế cho đến khi Tình Dã đi vào phòng tắm, anh mới ở bên ngoài từ tốn nói một câu: “Nếu đã lên giường của anh rồi, thì đi lại sẽ phải bám vào tường.”
Tình Dã đóng sầm cửa phòng tắm lại, nụ cười trên khoé miệng Hình Võ càng lúc càng tươi.
Vì Tình Dã đã hai ngày không xuống lầu, nên không biết tuyết đã tan gần hết từ khi nào, bọn họ tìm một chỗ thoáng, Hình Võ lấy quả pháo hoa to nhất ra, Tình Dã vội vàng giữ anh, nói: “Từ từ, đợi đã, anh đừng châm vội.”
Sau đó, Hình Võ thấy cô chạy ra thật xa, anh mỉm cười hô to: “Em chạy ra xa thế làm gì?”
Tình Dã đã bịt tai mình lại rồi: “Sợ nổ.”
“Không nổ đâu, lại đây đi.”
“Không.”
Hình Võ cứ thế ôm theo pháo hoa đi đến chỗ cô, Tình Dã lại càng điên cuồng chạy ra sau, như thể anh đang ôm bom nguyên tử trên tay tiến về phía cô vậy.
Hình Võ bất lực đành dừng lại, chỉ có thể ngồi xổm xuống đốt pháo hoa, Tình Dã đan hai tay vào nhau, lo lắng nuốt nước miếng, vừa háo hức nhìn Hình Võ châm pháo hoa vừa sợ anh cho nổ về phía mình, nên không ngừng hét to với anh: “Được chưa? Đã được chưa? Anh mau qua đây đi.”
Bên tai là tiếng thúc giục đầy lo lắng của cô, Hình Võ chỉ cảm thấy buồn cười, khi mới hai tuổi anh đã dám cầm pháo hoa của người lớn để đốt rồi, vậy mà cái thứ bình thường như cơm bữa này lại khiến Tình Dã sợ thành ra thế kia, quả đúng là đại tiểu thư đến từ thành phố lớn.
Sau khi châm vào dây dẫn đốt, anh mới đứng dậy, chẳng vội chẳng vàng đi đến bên Tình Dã, Tình Dã ngó nhìn ra phía sau lưng anh, nhưng mãi vẫn chẳng thấy phản ứng gì, bèn lên tiếng hỏi: “Anh đã châm chưa thế?”
Ngay khi vừa dứt lời, thì một tiếng nổ “đoàng” vang lên, chỉ thấy một luồng sáng rực rỡ bắn lên bầu trời, ánh mắt Tình Dã cũng đưa theo vệt sáng. Nhưng sau đó, tất thảy lại trở về yên tĩnh, màn đêm tĩnh lặng, đến tiếng gió cũng biến mất, đúng vào lúc ấy, bầu trời đen sau lưng Hình Võ đột nhiên nở ra một vầng sáng.
Anh cứ thế đi về phía cô, ánh sáng che lấp bầu trời đêm xung quanh, cơ thể anh như tràn ngập đủ sắc màu, cảnh tượng chấn động đó đã đập thẳng vào trái tim Tình Dã. Ánh sáng xán lạn đa sắc chiếu sáng đôi mắt cô, cô sải bước chạy đến bên anh, cứ thế nhảy lên người anh, Hình Võ vươn hai cánh tay ôm chặt lấy cô, cả bầu trời pháo hoa đang ở trên đầu bọn họ, anh thì thầm bên tai cô: “Chúc mừng sinh nhật.”
Đây là sinh nhật khó quên nhất của Tình Dã, cô chẳng còn người thân, không có nơi để về, nhưng chàng trai này đã cho cô cả thế giới.
Cả hai cùng đốt đủ loại pháo hoa to nhỏ, sau đó mới về, Tình Dã chưa từng vui vẻ đến vậy, vì thế trên đường đi, cô đã vừa khoác vai Hình Võ vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Rồi nói với anh rằng, sinh nhật của hai người cách nhau hai ngày, nên sau này sẽ cùng tổ chức.
Hình Võ lo lắng đến chiều cao của cô nên luôn cúi người xuống để cho cô khoác. Khi đi ngang qua một chiếc máy bán hàng tự động, Hình Võ dừng lại nói với Tình Dã: “Đợi anh, anh mua cái đó.”
Tình Dã nhìn theo tầm mắt của anh, sau đó che mặt không dám tin: “Nguyên cả một hộp mà dùng hết rồi sao?”
Hình Võ ho khan một tiếng: “Em nói xem.”
Tình Dã đứng bên đường vừa xoa tay vừa chờ anh, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn ngó xung quanh, sợ có người đi qua trông thấy, chẳng khác nào ăn trộm.
Nửa đêm nửa hôm, hai người ra ngoài lang thang hai tiếng đồng hồ, đến khi quay lại khách sạn đã là hai giờ sáng, đầu tiên là đi tắm, sau đó nằm lên giường, tay nắm tay trong chăn, nhưng chẳng ai có ý định ngủ, Hình Võ hỏi cô: “Em có điều ước gì cho ngày sinh nhật không?”
Tình Dã im lặng một lúc: “Không biết nữa, vì quá nhiều, hy vọng ba bình an vô sự, hy vọng em sẽ phát huy đúng năng lực trong kỳ thi, hy vọng bệnh tình của bà nội anh ổn định, hy vọng…”
Cô quay đầu sang nhìn Hình Võ: “Hy vọng mười năm sau anh vẫn có thể nằm cạnh em và hỏi em câu này.”
Hình Võ dần dần siết chặt tay cô, không lên tiếng. Tình Dã đột nhiên cao hứng khi nghĩ tới cảnh tượng của mười năm sau: “Mười năm sau liệu chúng ta đã có em bé chưa?”
Hình Võ mỉm cười, nói: “Em vẫn còn là em bé, một em bé khổng lồ, nếu em muốn sinh cho anh một em bé nữa thì thật đáng sợ, mỗi tay anh phải bế một người hả?”
Trong bóng tối, Tình Dã bật cười khúc khích, âm thanh trong trẻo, ngọt ngào. Tương lai đối với những người đang ở độ tuổi như bọn họ thì quả là một từ mơ hồ, chẳng ai có thể dự đoán trước được điều gì, nên chỉ đành tưởng tượng vậy thôi.
Một lúc lâu sau, Hình Võ nhìn điện thoại và nói với cô: “Sắp ba giờ rồi, ngủ đi.”
Tình Dã yên lặng nhắm mắt, nhưng hai phút sau cả hai lại cùng mở mắt ra, cảm giác giường khẽ rung, hơn nữa còn là kiểu chuyển động nhịp nhàng mà họ đã quá quen thuộc trong hai ngày nay. Tuy nhiên, anh và cô chỉ đang nằm nắm tay trên giường thôi mà, có nhúc nhích gì đâu.
Cả hai cùng không lên tiếng, chỉ yên lặng nằm nghe động tĩnh, hiện tại hoàn toàn không phải chuyển động ở giường của họ, mà là âm thanh của chiếc giường tại phòng bên cạnh truyền đến do tường cách âm quá kém. Sau đó… Trong đêm yên tĩnh… Lập tức tràn ngập… Các loại âm thanh thật khó diễn tả.
Thành thật mà nói, khi Tình Dã chợt nghe thấy âm thanh này, thì phản ứng đầu tiên của cô không phải kỳ lạ cũng chẳng phải xấu hổ, mà lúc này cô như thể đã được khai sáng, hiểu được câu “anh thích giọng của em” mà hôm đó Hình Võ nói là có ý gì.
Mặc dù âm thanh có một chút xấu hổ, có chút lẳng lơ, Tình Dã vô cùng ngượng ngùng, nhưng cô nghĩ nếu mình “phát huy” âm thanh thì có lẽ sẽ hay hơn cô gái đang ở cách vách kia, kết quả là, cô đã nhân tiện hắng giọng một cái.
Cuối cùng, Hình Võ cũng nghiêng sang nhìn cô: “Không ngủ sao?”
Tình Dã thẹn thùng, nói: “Ngủ kiểu gì? Ai lại chạy đến thuê phòng vào nửa đêm nửa hôm thế này chứ?”
“Đang ăn Tết nên chắc chắn không phải là vợ chồng trong cùng một nhà.”
Tình Dã nghĩ thấy cũng đúng, năm hết Tết đến thì mọi người đều ở nhà, ngoại trừ hai người bị cháy nhà như họ ra thì ai lại đem vợ, đem chồng đi thuê phòng chứ, khả năng cao là yêu đương vụng trộm, ba giờ đêm rồi còn lén lút ra ngoài, đúng là liều quá mà.
Nhắc mới nhớ, đây là lần thứ hai họ nghe thấy âm thanh như vậy khi ngủ cùng nhau, lần trước là thời điểm cả hai còn chưa hẹn hò. Tình Dã chợt nghĩ ra, bèn hỏi anh: “Tối hôm đó ở trong phòng anh, khi mà em cùng anh thảo luận vấn đề này, có phải anh đã có phản ứng không?”
Hình Võ không lên tiếng, Tình Dã tinh nghịch lật người nằm trên ngực anh, nhéo cằm, bắt anh nói: “Có phải không? Nếu không thì tại sao anh lại không cho em nói? Chắc chắn lúc đó anh đã có mưu đồ bất chính với em rồi.”
Hình Võ nở nụ cười đẹp đến lưu manh, trong mắt ánh lên tia sáng nhỏ: “Trong tình huống ấy mà anh lại chẳng có phản ứng thì mới không bình thường đó.”
Tình Dã đột nhiên cảm thấy xấu hổ, bèn vùi mặt vào ngực anh, đánh anh: “Đồ vô sỉ!”
Hình Võ lật người, đè cô trong lòng: “Còn em thì sao? Em bắt đầu có cảm giác với anh từ khi nào?”
Tình Dã cẩn thận ngẫm nghĩ: “Lần ở trong nhà xe, chính là ngày mà em bị Đại Tào tìm đến gây sự, anh… Có phải anh muốn hôn em không?”
Hình Võ lại nở nụ cười, cúi đầu không chút khách sáo, hôn cô thật sâu, rồi hỏi ngược lại: “Nếu như hôm đó anh cũng làm vậy với em, thì em sẽ phản ứng thế nào?”
“Xông lên cho anh hai cái bạt tai, rồi chửi anh là đồ lưu manh thối thây.”
Hình Võ vuốt v3 đôi môi cô, giọng nói khàn khàn, gợi cảm: “Em vẫn sẽ cho anh hôn thôi.”
“Anh lấy tự tin ở đâu ra thế?”
“Em sợ rồi, vì vậy đêm hôm đó em mới cảnh cáo anh, bảo anh hãy tránh xa em ra.”
Tình Dã nghĩ đến đây thì nổi cơn điên, cô trừng mắt, nói: “Vì thế nên anh thực sự tránh em? Dứt khoát đến cái bóng cũng chẳng thấy, sao anh không biến mất khỏi đình Trát Trát luôn cho rồi.”
Hình Võ cười đến xấu xa: “Cô gái miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo.”
Anh nhéo cô một cái để trừng phạt, theo phản xạ, Tình Dã xuýt xoa một tiếng. Hình Võ phát hiện, trải qua hai ngày điên cuồng, thì cơ Tình Dã đã ngày một nhạy cảm, còn anh thì càng thêm ỷ thế làm càn. Nên vốn dĩ hai người chỉ đang tán gẫu, nói đi nói lại thế nào lại thành “hành sự”.
Tình Dã không biết bạn trai của các cô gái khác có tàn nhẫn vậy không, còn bạn trai của cô thì trong chuyện này luôn có thể dễ dàng đưa cô lên non rồi lại hung hãn kéo cô xuống dưới. Cuối cùng, âm thanh đứt quãng ấy cũng phát ra từ sâu trong cổ họng Tình Dã, mà Hình Võ lại càng vì thế mà mất kiểm soát. Kết quả là, tiếng động cách vách đã sớm tắt, mà bọn họ lại lăn lộn rất lâu, không biết người đàn ông ở phòng kế bên có bị “năng lực” của Hình Võ khiến bản thân phải hoài nghi nhân sinh hay không?
Chỉ có điều, Tình Dã đã hoàn toàn bị đắm chìm trong vực thẳm tình yêu, cả người như thể bị rút gân, lọc xương mà sụp đổ.
Mái tóc dài xoăn lọn rải rác trên cơ thể đỏ hồng, xương quai xanh xinh đẹp lõm sâu, cùng với phần bắp chân trắng nõn mềm mại lộ ra bên ngoài, kéo dài đến mắt cá chân. Bức tranh mảnh mai, yếu ớt ấy khiến Hình Võ không thể rời mắt.
Anh đứng dậy mặc quần áo, Tình Dã kiệt sức nhắm mắt, hỏi: “Anh đi đâu?”
“Anh định ngày mai sẽ chuẩn bị quà cho em, nhưng bây giờ có lẽ không đợi được nữa rồi, em cứ ngủ trước đi.”
Tình Dã lẩm bẩm “ừm” một tiếng, Hình Võ lấy giấy vẽ mà mình đã chuẩn bị từ sáng khi ra ngoài, rồi trải lên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng cọ sơn sột soạt, Tình Dã khẽ nhướng mi nhìn anh, thấy anh vô cùng tập trung, gương mặt quyến rũ mê người. Cô nhẹ giọng khẽ cười, rồi lại nhắm mắt vào, nhẹ nhàng nói: “Này, thực ra em luôn muốn hỏi anh một câu hỏi, ngày em mới đến đây, tại sao anh lại phi xe máy giả bộ tông vào em?”
Một lúc lâu sau, Tình Dã vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh, khi cô mở mắt ra, thấy Hình Võ đang nhìn mình chằm chằm.
“Nếu như anh nói, ngày hôm đó anh đã thích em rồi, thì em có cho rằng anh đang nói nhảm không?”
“Không đâu, tình yêu sét đánh sẽ bắt đầu từ nhan sắc, rồi mới đến tài năng và nhân phẩm, anh rất khó có thể không mê muội em.”
Hình Võ đã quá quen với giọng điệu khinh thường đất trời của cô, bèn cúi đầu bật cười: “Sao em không thêm việc bị thu hút bởi dáng người vào luôn đi?”
“Ồ… Rốt cuộc là anh vẫn thèm muốn cơ thể em… “
Thiên: Má, nồi cơm chó quá chất lượng:))) Sâu răng mất thôi…