CHÓI MẮT

Sự việc phải bắt đầu nói từ khi Hình Võ bị bao vây và Tình Dã ra khỏi sân vận động, lão Chu, lão Đổng còn cả lão Dương cùng các nhân viên trọng tài bên ngoài lao vào để can ngăn cuộc ẩu đả. Nhưng theo sau những học sinh trường An Chức thì tất cả đều xông đến, sự việc một lần nữa mất khống chế, trong lúc hỗn loạn, có người đấm thẳng vào trán lão Chu, lão Đổng vì để bảo vệ lão Chu nên đã xô xát với mọi người. Nhóm Tóc Vàng Hoe và Hổ Mập vừa thấy lão Chu và lão Đổng cũng đánh nhau liền lập tức tính sổ với người bên trường An Chức.

Khi Xăm Hoa, Đại Hắc cùng xuống sân, thì cuối cùng nhóm người Ám Đường không thể yên vị được nữa, bèn lũ lượt xuống theo.

Lúc này, tay chân của Phương Kiệt đã lợi dụng hỗn loạn, khuyên bảo cả đôi bên, vô hình trung đã kéo được Hình Võ ra ngoài. Nhân viên bảo vệ ngoài sân vận động cũng chạy vào, nhưng khi nhìn thấy số lượng người thì phải sững sờ.

Nhóm người Ám Đường lao xuống là vì để nhắm vào hội Đại Hắc, bọn chúng người đông, ra tay độc ác, nhóm Đại Hắc ít người thế yếu, rất nhanh đã không thể chống đỡ, tiếp đến là bại trận, Xăm Hoa đánh đấm đến chẳng nhận ra mặt mũi luôn rồi. Còn Đại Tào thì không thể chịu đựng thêm nữa, cứ thế xông vào đám người túm lấy Hình Võ để tự mình ra tay.

Trước giờ, Phương Kiệt luôn được coi là một sự tồn tại trung lập trong nội bộ Ám Đường, quan hệ với ai cũng đều không xa cách cũng chẳng thân thiết. Vài năm nay, anh ta chuyển sang làm ăn đứng đắn, càng ngày càng đúng quỹ đạo, tuy nhiên nói thế nào thì anh ta cũng không thể chống lại Ám Đường, vì vậy cái anh ta có thể làm cũng chỉ là kéo dài thời gian, chứ không thể đứng ra giúp đỡ Hình Võ.

Quần áo của Hình Võ đã rách từ lâu, trên người bê bết máu, nhưng khi Đại Tào lao tới, anh đã túm chặt lấy cổ anh ta, Đại Tào vung nắm đấm, hết đòn này đến đòn khác rơi xuống người anh, đồng thời rống lên: “Đ!t con mẹ, mày thả tay ra cho tao.”

Hình Võ không những không buông tay mà còn siết chặt hơn, xung quanh hỗn loạn, hai người cứ như vậy giằng co kịch liệt. Cổ Đại Tào bị Hình Võ bóp chặt, rất nhanh cảm thấy hô hấp khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng. Đúng lúc này, có một tên phía sau lao vào đấm Hình Võ, không biết tay anh ta cầm thứ gì, khi bắn vào lưng rồi nhấc ra khiến lưng anh rách một đường, Hình Võ nhất thời bị đau, đành thả Đại Tào ra.

Đại Tào cúi gập người ôm ngực ra sức hít thở, vừa mới lấy lại được nhịp thở lại đứng lên đá mạnh vào người Hình Võ, ngay lập tức bốn phương tám hướng lại vây quanh Hình Võ.

Khi nắm đấm của Đại Tào đập vào người, Hình Võ đã chẳng còn biết đau là gì, anh chỉ không hề tức giận mà nở nụ cười nhìn Đại Tào chằm chằm, rồi nói từng chữ với anh ta: “Có giỏi thì hôm nay mày đấm chết tao luôn đi, chỉ cần tao không chết, thì mày đừng có nghĩ đến việc sống để ra khỏi đây!”

Đủ loại sát khí từ khắp nơi đổ đến, trên người Hình Võ đã không còn tìm thấy nơi nào lành lặn, nhưng đôi mắt đen láy của anh vẫn nhìn thẳng vào Đại Tào, kiên cường mà mỉa mai, khiến Đại Tào lạnh cả người. Rất nhanh anh ta đã bị cơn giận nuốt chửng, hai mắt đỏ rực, gầm lên như phát điên đồng thời liên tục giáng đòn xuống Hình Võ.

Phương Kiệt không thể nhìn được nữa, bèn vẫy tay bảo người của mình đi trước, tình thế đã chẳng thể cứu vãn. Anh ta thấy các đại ca trên khán đài đứng ngồi không yên, thì hét to một tiếng, đại ý là bảo bọn họ một vừa hai phải, đừng có làm quá để mất mạng người. Tuy nhiên, Đại Tào đã sát khí đằng đằng, gương mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng dữ tợn, lúc này đang kéo lê Hình Võ toàn thân bê bết máu lên bục trao giải.

Đại Hắc và những người khác đều bị mắc kẹt, nên chỉ có thể nhìn Đại Tào kéo chân Hình Võ lên trên, mà Hình Võ thì đã bất tỉnh, dáng người cao lớn dính đầy máu tươi, trông vô cùng đáng sợ.

Không ai biết rốt cuộc Đại Tào muốn làm gì, cứ thế cho đến khi anh ta kéo Hình Võ đến cột cờ và dùng dây buộc trói chặt cổ chân Hình Võ lại. Nhóm Đại Hắc biến sắc, đột nhiên nhận ra Đại Tào muốn treo Hình Võ lên, đây chính là nỗi nhục lớn nhất!

Hổ Mập lập tức phát điên, gầm lên một tiếng giống như Tarzan, nhanh như chớp đánh ngã ba người xung quanh và hét lớn: “Anh Võ, tỉnh lại đi!”

Đúng lúc này, Phương Lôi đã đưa người của cô ta đến sân vận động, tất cả nhóm học sinh trong lớp học đêm đều được cô ta gọi tới, tất cả năm, sáu mươi học sinh đồng loạt lao vào sân vận động, vừa hay nhìn thấy Đại Tào đang cầm dây buộc chân Hình Võ ở cột cờ.

Tóc Vàng Hoe liếc thấy những khuôn mặt quen thuộc, thì lập tức hét to về phía họ: “Mau, Đại Tào định kéo anh Võ lên kìa!”

Phương Lôi lớn tiếng chửi: “Đ!t mẹ, đồ biến thái!”

Dứt lời, cả năm, sáu mươi học sinh cùng hùng hổ lao đến cột cờ, cảnh tượng đó, tiếng gào thét gầm rú đó, khí thế đó, khiến Đại Tào đang chuẩn bị kéo Hình Võ lên cũng phải bàng hoàng.

Một đám thanh niên hừng hực khí thế, vùng lên lật đổ Đại Tào, các cô gái thì chạy đến tháo dây trói, còn các chàng trai thì vây quanh cột cờ, thái độ như thể đã sẵn sàng liều mạng. Tuy cả nhóm đều đang mặc đồng phục học sinh, nhưng điều đó hoàn toàn không cản nổi khí thế của họ, rằng họ đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Đôi bên đồng thời rơi vào bế tắc, Đại Tào nhìn đám người không hiểu từ đâu xuất hiện này, đột nhiên cảm thấy buồn cười, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, sau đó giơ tay lên cảnh cáo: “Cút hết cho tao, đ!t mẹ, còn chắn đường nữa thì tao sẽ đánh cho chúng mày nhận không nổi mẹ nữa đấy!”

Đại Tào đã hoàn toàn mất kiểm soát, hôm nay nhất định phải treo được Hình Võ lên trên, hận mới thù cũ cùng tính, khiến cả đời này anh phải sống trong nỗi hổ thẹn.

Ngay khi đôi bên xông vào nhau, thì nào ngờ, Lý Lam Phương lại phóng chiếc xe ba bánh của Nhị Ma Tử lao vào sân vận động, rồi tháo giày ném thẳng vào mặt Đại Tào, đồng thời phi đến túm lấy bím tóc của anh ta.

Mà phía sau Lý Lam Phương là từng tốp các bà các ông lần lượt kéo đến, rất nhiều người xách theo giỏ mua rau, thấy đông người như vậy còn tưởng là mình đến muộn. Một ông cụ túm lấy người của Ám Đường, hỏi: “Chàng trai, ở đâu phát trứng gà thế?”

“…”

Vô số các ông chú bà thím mặc áo xanh áo đỏ kéo vào, đi khắp hơi hỏi trứng, kết quả là chưa hỏi được trứng ở đâu, đã nghe thấy tiếng quát oang oang của Lý Lam Phương: “Mọi người mau đến đây mà xem, có còn phép tắc gì nữa hay không? Giết người giữa thanh thiên bạch nhật!!!”

Thực tế đã chứng minh rằng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được dồn ép một người phụ nữ trung niên. Dưới sự kích động không ngừng của Lý Lam Phương, vốn vĩ các ông già bà cả đang đi kiếm trứng gà lại đều đồng loạt đứng bên cạnh bà ấy, rồi cầm theo giỏ đi chợ chỉ tay về phía nhóm thanh niên côn đồ, chửi bới.

Mà khi Tình Dã lôi Diệp Anh Kiện lao vào sân vận động, những gì cô thấy là cảnh hàng trăm người đang đánh nhau hỗn loạn, có ông cụ nằm lăn dưới đất ăn vạ nói mình bị đánh nên không cho ai rời khỏi đây và muốn gọi con trai mình tới. Có bà thìm cầm giỏ mua rau điên cuồng đập vào người bên Ám Đường, có bà cụ giữ chặt cậu thanh niên đòi anh ta phải đền mình chiếc kính lão. Tóm lại, là cả sân vận động đang loạn cào cào hệt như chợ vỡ.

Tình Dã không để ý được nhiều như vậy, cô xuyên qua đám người, chạy vào tìm Hình Võ, nhưng ngay sau đó lại trông thấy Tóc Vàng Hoe đang đỡ Lão Chu với khuôn mặt bầm dập. Cô đứng cách mấy ông cụ đang cãi nhau, hét to về phía anh ta: “Tóc Vàng Hoe, Hình Võ đâu?”

Tóc Vàng Hoe nghe thấy giọng Tình Dã, liền quay đầu lại nói với cô: “Cột cờ.”

Tình Dã vừa quay người thì giẫm phải một chiếc giày, thậm chí đến cả mấy con chó ta cũng không biết từ đâu lại chạy được vào đây để hóng chuyện, lúc này đang sủa inh ỏi với mọi người.

Cô chen qua đám đông, đi thẳng đến cột cờ, vừa nhìn thấy Phương Lôi thì tim đập thình thịch, tiến đến bên cạnh Phương Lôi, hỏi: “Người đâu?”

Phương Lôi không nói chẳng rằng, kéo cánh tay Tình Dã lôi thẳng ra sau bục cột cờ.

Khi Tình Dã trông thấy Hình Võ người bê bết máu, nằm bất động trên mặt đất, thì trong lòng cô như bị ai đó đâm một nhát dao, hai chân mềm nhũn, nước mắt chảy dài, vừa khóc vừa gọi: “Hình Võ, anh có nghe thấy em nói không? Xe cấp cứu sắp đến rồi, anh cố gắng một chút!”

Cô vừa mới chạm vào Hình Võ, thì người từ nãy luôn nhắm mắt lại lật tay túm lấy cô, Tình Dã sững sờ, anh kéo cổ tay cô, Tình Dã vội vàng cúi người xuống, Hình Võ yếu ớt, khó khăn nói ra từng từ bên tai cô: “Cổng Nam, cổng Bắc.”

Anh chỉ nói được mấy chữ thì hàng lông mày lại nhíu chặt, máu từ đỉnh đầu chảy xuống má, khô lại đọng trên mặt, nhìn đến rợn người. Từng cơn đau đớn không ngừng kích thích ý chí anh, Hình Võ đưa viên bi thép nãy giờ vẫn nắm chặt trong tay, nhét vào lòng bàn tay Tình Dã, rồi mở to mắt nhìn cô chằm chằm.

Tình Dã cúi đầu nhìn thứ trong lòng bàn tay, rồi lập tức cúi đầu hôn lên môi anh, nói: “Em biết rồi, còn lại giao cho em.”

Dứt lời, cô bèn không buồn để ý đến mấy người Lý Lam Phương và Diệp Anh Kiện vẫn đang choáng váng, mà đứng dậy xông thẳng vào đám đông.

Lúc này, các đại ca đã cảm thấy tình hình có gì đó không ổn, bèn vội vàng gọi tay chân của mình di tản. Nguỵ Đống gọi một nhóm rất đông học sinh của trường mình chạy đến sân vận động, vừa mới vào cổng Nam thì đúng lúc gặp Tình Dã cùng học sinh trường An Trung. Ở đây hầu hết là những người cạnh tranh với nhau trong trại Đông, nhưng hôm nay lại kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu.

Tình Dã chen ra ngoài, rồi đứng trước mặt hai nhóm, hô to: “Một con ruồi cũng đừng để lọt ra ngoài!”

Tất cả mọi người cùng xoay người xây thành bức tường trước cửa sân vận động, đám người Ám Đường vừa mới chen chúc ra đến nơi thì thấy bên ngoài có người, bèn lập tức quay đầu đi ra phía cửa Bắc.

Ở bên phía cửa Bắc, hàng xóm của Lý Lam Phương cùng Lưu Niên ở đình Trát Trát, còn cả nhóm các mẹ các chị đã đợi ở đó từ lâu. Nhóm phụ nữ trung nhiên không lịch sự như các học sinh cấp ba, vừa nhìn thấy một đám thanh niên xã hội lao ra bèn lập tức cho chúng một trận “đánh yêu” và dạy bảo, có một bà thím cứ thế véo tai cậu thanh niên, hỏi: “Đồ mất dạy, ba mẹ cậu tên là gì?”

Tiếng xe cảnh sát bên ngoài sân vận động từ xa truyền đến, đám thanh niên xã hội này cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, bèn chạy cả ra cửa Nam, muốn phá vòng vây.

Lúc này, Diệp Anh Kiện đang đứng trước mặt mọi người, nho nhã vuốt vuốt mái tóc của mình, nói: “Để tôi xem mấy người, ai là người dám ra khỏi đây.”

Vừa mới dứt lời thì “bốp” một tiếng, một người đàn ông không biết từ đâu xông ra đấm cậu ta một cái. Diệp Anh Kiện không dám tin nhìn đối phương, rồi bưng mặt, trợn mắt: “Anh có biết tôi là ai không? Sao anh dám đánh tôi?”

Vừa nói xong thì lại ăn thêm một đấm nữa, học sinh bên trường An Trung không nhịn được bèn vội vàng kéo cậu ta sang một bên, khuyên nhủ: “Cậu bớt nói vài câu đi.”

Ở bên khác, Phương Kiệt rời khỏi sân vận động từ sớm, nhưng trước khi rời đi đã để hai người ở lại nghe ngóng tình hình, lúc này đang trên đường thì nhận được một tấm ảnh, trong ảnh là cảnh Diệp Anh Kiện bị đánh. Anh ta ngồi ở hàng ghế sau phóng to tấm ảnh ra nhìn, sau đó đột nhiên bật cười, rồi gửi nó cho Giám đốc Diệp của trường bắn.

Đàn em của anh ta ngồi ở ghế trước, hỏi: “Anh Phương, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

Phương Kiệt nhàn nhã khoá máy, bắt chéo chân: “Về nhà ngủ, ngủ đã rồi thì chờ lệnh tiếp nhận địa bàn, anh em, ngày lành đến rồi.”

……

Vì tình hình trong sân vận động không thể kiểm soát nổi nên lúc này có vài đại ca cũng bị mắc kẹt trên khán đài, cứ thế cho đến khi cảnh sát xông vào mở đường, thì mấy người Thẩm Lão Tứ mới đi xuống. Tình Dã chỉ thấy mấy người họ thương lượng vài câu rồi nghênh ngang đi ra ngoài bằng con đường đã được thông.

Tình Dã đẩy những người đang cản đường mình, nhân lúc hỗn loạn chạy đến vị trí giới thiệu chương trình. Đột nhiên trong sân vận động vang lên âm thanh chói tai, tiếp đến là giọng nói của Tình Dã vang vọng khắp nơi: “Mọi người nhìn ra phía của Nam, họ chính là nhóm tổ chức gây rối ngang nhiên phá hỏng quy tắc của cuộc thi, bọn họ tụ tập, gây gổ, ẩu đả, thậm chí còn dùng vũ khí để ngăn chặn thí sinh tham gia dự thi. Xin hỏi, ai cho bọn họ cái gan đó? Ai là người công khai thả họ đi dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy?”

Trong sân vận động đột nhiên trở nên náo loạn, lúc này Tình Dã nhìn thấy hai người mặc đồng phục tiến về phía mình, cô dứt khoát đứng lên, cầm micro vừa lùi lại vừa hét lớn: “Không được để bọn họ đi!”

Dứt lời, bèn ném micro xuống và lao vào đám đông, các ông già bà cả như muốn nổ tung, sân vận động vang lên đủ tiếng hò hét: “Bắt người, bắt người, bắt người…” Những tiếng gào thét đó hết đợt này đến đợt khác, mỗi lúc một ầm ỹ.

Thẩm Lão Tứ cùng những người khác vừa đi đến cửa, thì đụng phải đám đông, đúng lúc này đột nhiên có một nhóm người bước vào, dẫn đầu là Răng Nanh và Thư Hàn.

Bọn họ vừa đến đã chặn đường đoàn người Thẩm Lão Tứ, cửa Nam lập tức hỗn độn như nồi cháo, Tình Dã leo lên khán đài nghe ngóng, vừa nhìn đã thấy Răng Nanh đang túm một người đàn ông. Cô tập trung nhìn kỹ, phát hiện tên ngoan ngoãn nghe lời đó lại là Dương Cương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi