CHỒI NON - NAM AN

Cô vòng tay ôm lấy cổ Bạc Kỳ, giống như một con hồ ly đang tác oai tác quái, muốn hút cạn từng giọt máu trên người cậu.

“Giang Nha, Giang Nha.”

Bạc Kỳ không còn gọi cô là “chị Nha Nha” nữa, mà là gọi thẳng tên cô. Cậu mạnh mẽ nắn bóp bầu ngực của cô, thân dưới cứng ngắc, hung hăng xâm nhập vào bên trong cô.

“A!”

Giang Nha hét lên từng tiếng chói tai, cô đạt đến cao trào dưới sự xỏ xuyên mãnh liệt này của cậu.

Mật huy*t co rút đến kịch liệt, nơi đó của cô xoắn lại khiến từng giọt mồ hôi trên trán Bạc Kỳ nhỏ xuống. Cậu không còn kìm nén được nữa, cũng bắn ra.

Trong không khí tràn ngập mùi tanh và ngọt nồng. Sự im lặng kéo dài trong một đến hai phút.

Giang Nha vẫn bị côn th*t phía dưới chặn lại, tinh d*ch trộn lẫn với d*m thủy mang theo tơ máu đỏ ngầu khiến hạ thân căng trướng khó chịu.

“Rút ra đi.”

Giang Nha đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt Bạc Kỳ: “Đừng buồn phiền như vậy, con trai lần đầu tiên bị xuất tinh sớm là chuyện bình thường.”

Giọng nói của cô vô cùng ngây thơ, thậm chí còn mang theo sự an ủi ở bên trong đó, hoàn toàn không có ý tứ cười nhạo nào.

Nhưng Giang Nha cũng không ngờ rằng, xử nam nhỏ bé Bạc Kỳ này lần đầu tiên cũng sẽ… Hừm… Ra sớm?

Không tính thời gian cậu tiến vào, hình như còn chưa tới nửa phút?

“Thật không, xem ra chị hiểu rất rõ, chị từng gặp mấy cậu con trai bị xuất tinh sớm rồi hả?” Bạc Kỳ hờn dỗi lẩm bẩm, dương vẫn vật còn đang cắm trong âm h/ộ đột nhiên nhấp mạnh mẽ.

“A! Em đừng —”

Giang Nha nhíu mày trước từng cú thúc của cậu, mà tên nhóc đáng chết này còn nhấc chân cô lên, hạ thân bắt đầu tiến vào cuồng nhiệt.

Quả nhiên, xử nam nhỏ bé không thích nghe sự thật.

Đầu v* trên ngực Giang Nha đung đưa theo từng cú thúc của cậu, cậu còn cúi đầu ngậm lấy một đầu v* của cô, dùng sức mút lấy.

Nơi giao hợp liên kết chặt chẽ của hai người đã bị tinh d*ch trắng đục bao phủ đến dính nhớp, hai viên trứng dá* đập vào phía bên dưới mật huy*t, phát ra những tiếng “bạch bạch” rất nhẹ.

“Chậm, chậm một chút…”

Động tác của cậu quá nhanh, Giang Nha cảm thấy mình sắp bị cậu đâm đến tan nát thành từng mảnh.

“Khó lắm, vì không muốn để Nha Nha hiểu lầm em có bệnh, em phải chứng minh mình một chút chứ nhỉ?”

Đôi mắt đào hoa của Bạc Kỳ nồng đậm sắc dục, cậu liếm láp xương quai xanh của Giang Nha: “Còn muốn nhanh nữa không?”

“Đừng…”

Còn nhanh nữa?

Giang Nha yếu ớt xin tha: “Được rồi, được rồi, đừng… Chị biết sai rồi… Chậm một chút… A…”

Côn th*t đột nhiên cạ vào đâu đó trong huy*t nhỏ, Giang Nha lập tức hét lớn.

Bạc Kỳ cúi đầu liếm lỗ tai cô, gác chân cô lên vai, côn th*t nhanh chóng mà từ từ luận động, ma sát vào vị trí nào đó.

Cổ họng Giang Nha như muốn nứt toạc, nhưng tên khốn nạn trên người cô lại không có ý định dừng lại.

Sau gần trăm cú thúc, Giang Nha đạt cực khoái lần thứ hai, Bạc Kỳ cuối cùng cũng bắn ra.

Lúc này đã là nửa đêm.

Giang Nha quá mệt mỏi, thậm chí còn không thèm nhúc nhích ngón tay, mềm nhũn nằm ở trên giường như một vũng bùn.

Cô không còn chút sức lực nào cả.

Men say không biết đã tan biến từ lúc nào, Giang Nha di chuyển chân mình thì nhìn thấy một vũng lớn chất lỏng nhờn dính màu trắng xen lẫn màu đỏ tươi trên ga giường.

Cuối cùng cũng phá thân rồi.

“Còn đau không?” Bạc Kỳ nghiêng người, lo lắng nhìn Giang Nha: “Vừa rồi có phải em dùng nhiều sức quá rồi không, có nên bôi một chút thuốc không?”

“…”

Giang Nha hừ hừ: “Còn giả vờ hỏi nữa, bây giờ biết quan tâm chị rồi hả, vừa rồi bảo em chậm một chút sao em không chậm?”

Bạc Kỳ không nói gì, chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa sau khi đã thỏa mãn.

Giang Nha bị cậu nhìn có chút không thoải mái, cô giơ tay đẩy cậu ra: “Đi tắm đi, cả người đều là mồ hôi, thối muốn chết.”

“Không thối, thơm.”

Bạc Kỳ vùi đầu vào cổ cô hôn mấy cái, còn nhân cơ hội há miệng ngậm lấy viên trân châu cô mà liếm láp, một hồi lâu sau mới lưu luyến buông ra.

Giang Nha rên rỉ trước những hành động của cậu. Đêm nay cô vừa mới phá thân, thật sự không thể chịu đựng được nếu cậu lại làm một lần nữa.

Cũng may Bạc Kỳ không làm loạn nữa, cậu bế cô lên cùng đi vào phòng tắm.



Sáng sớm hôm sau.

Khi Giang Nha tỉnh lại thì cái eo và lưng đều mỏi nhừ, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn. Lúc nhìn vào gương, nước da hồng hào, sáng bóng.

Chẳng lẽ đây chính là biểu hiện người phụ nữ được người đàn ông thỏa mãn trong truyền thuyết sao?

Giang Nha lập tức đỏ mặt, nghĩ đến tối qua đã làm tình mãnh liệt với Bạc Kỳ, nhịp tim của cô lại càng tăng nhanh hơn.

Giang Nha ơi là Giang Nha, mày đúng là cầm thú mà!

Giang Nha giơ tay lên vỗ vỗ vào má mình. Cô đã ngủ với Bạc Kỳ, chuyện này nên giải thích với Bạc Du Du như thế nào?

Tại sao đêm qua cô lại hồ đồ như vậy chứ? Quả nhiên, say rượu lầm người.

Giang Nha đẩy hết lỗi lầm của mình cho rượu, sau khi thay quần áo xong bước ra ngoài, cô đột nhiên đâm vào một lồng ngực cứng rắn.

Bạc Kỳ không biết đã đứng bên ngoài được bao lâu, cậu đứng đó đợi cô đi ra.

“Ưm —”

Giang Nha còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu trở tay đè lên ván cửa mà hôn, môi mỏng trêu chọc đầu lưỡi của cô, bàn tay to lớn nhào nặn bầu ngực của cô qua lớp quần áo.

“Bạc…”

Bạc Kỳ quá cao, Giang Nha phải kiễng chân, ngửa đầu lên mới có thể miễn cưỡng vòng tay qua cổ cậu, hôn môi với cậu.

“Nụ hôn chào buổi sáng.”

Bạc Kỳ buông cô ra, ấn Giang Nha vào lồng ngực mình, hận không thể trực tiếp dung hòa cô vào trong cơ thể mình.

Giang Nha trợn trừng mắt ở trong lòng cậu: “Làm gì có ai hôn chào buổi sáng như thế này chứ? Đây là nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.”

“Ừ, Nha Nha nói gì thì chính là thế đó.” Cậu không gọi là chị nữa.

Giang Nha không quen, cô rời khỏi vòng tay cậu, nghĩ đến chuyện tối qua, nhất thời có chút đau đầu: “Tối hôm qua…”

“Tối hôm qua chị rất nhiệt tình.”

Bạc Kỳ nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô: “Nhưng sau này chỉ có thể nhiệt tình với một mình em thôi.”

“Không phải…”

Giang Nha vốn định nói rằng hãy coi chuyện tối hôm qua như chưa từng xảy ra, nhưng khi nghe những lời Bạc Kỳ vừa mới nói, tại sao nó lại thay đổi hương vị khác vậy?

“Được rồi, mau đi ăn sáng thôi, chị bị muộn làm rồi đó.”

Bạc Kỳ đẩy cô ra ngoài. Sáng sớm cậu đã xuống bên dưới mua đồ ăn sáng, là cháo thịt nạc trứng bắc thảo nóng hổi.



Giang Nha đi làm trong sự hoang mang.

Cô y tá nhỏ trong văn phòng cô chào hỏi với cô: “Chào buổi sáng, bác sĩ Giang. Hôm nay trong khí sắc của chị không tệ đó.”

“Vậy sao.”

Giang Nha giơ tay sờ sờ mặt mình. Nơi bí ẩn bên dưới vẫn còn chút sưng tấy, không được thoải mái.

Giờ nghỉ trưa, điện thoại trong túi cô rung lên bần bật.

Giang Nha đang thu dọn đồ đạc, cô lấy điện thoại ra xem, kết quả lại nhìn thấy tên người gọi tới trên đó: [Ông xã].

“???”

Giang Nha ngơ ngác nhìn chằm chằm hai chữ “ông xã”, tự hỏi có phải mình lấy nhầm điện thoại rồi không?

Ông xã của cô ở đâu chui ra vậy?

Điện thoại vẫn luôn rung lên bần bật. Cô quẹt nút trả lời rồi đưa điện thoại lên tai, ngập ngừng nói “Alo”.

“Em đang đợi chị ở cửa, chúng ta đi ăn cơm với nhau đi.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Bạc Kỳ. Cậu dường như đang mỉm cười khi nói chuyện, giọng nói kia vang lên thật muốn khiến lỗ tai người ta tê dại.

“… Ồ.”

Không biết có phải cô bị giọng nói của cậu thiêu đốt hay không, sau khi cúp máy, Giang Nha đưa tay lên sờ vành tai mình, thật nóng.

Cảm giác này thực sự rất lạ, trước đây khi hẹn hò với Tiêu Khải Minh, cô chưa bao giờ như thế này.

Giang Nha cầm túi xách lên đi ra ngoài. Bạc Kỳ đang đứng đợi ở cửa bệnh viện, cậu mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ và thoải mái cùng với quần jean, giống như một vị hoàng tử vừa bước ra từ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Ngay tại khoảnh khắc Giang Nha nhìn thấy Bạc Kỳ, tim cô đột nhiên đập thình thịch.

“Muốn ăn gì?”

Bạc Kỳ nắm lấy tay cô một cách tự nhiên: “Gần đây có một nhà hàng sushi, có muốn ăn sushi không?”

Bàn tay bị cậu nắm lấy nhanh chóng nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn, Giang Nha khẽ “Ồ” một tiếng.

“Giang Nha!”

Vừa mới bước được hai bước, Tiêu Khải Minh không biết từ đâu chui ra, ánh mắt tối sầm nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Giang Nha và Bạc Kỳ.

“…”

Giang Nha sửng sốt, trong lòng thầm chửi một tiếng “mẹ nó”, vô thức muốn thoát khỏi tay Bạc Kỳ.

Bạc Kỳ không để cô rút tay ra.

Năm nay Tiêu Khải Minh 30 tuổi, là tổng giám đốc của một công ty lớn, vị trí đứng đầu lâu năm khiến anh ta trông giống một người đàn ông thành đạt, hào hoa phong nhã.

Bạc Kỳ là một chàng trai vừa mới bước chân ra ngoài xã hội, hoàn toàn không có cách nào so sánh được với một người đã làm việc trong một công ty lớn nhiều năm như Tiêu Khải Minh.

Đương nhiên, đây là đối với người khác.

Còn đối với Giang Nha, chỉ riêng nhân phẩm thì Bạc Kỳ đã đá văng Tiêu Khải Minh ra xa cả ngàn mét.

Tiêu Khải Minh nén giận hỏi Giang Nha: “Hắn ta là ai?” “Tôi là bạn trai của cô ấy.”

Không chờ Giang Nha nói ra hai chữ “em trai”, Bạc Kỳ đã mỉm cười trả lời: “Anh đây là —”

Lần trước ăn đồ cay ở nhà hàng Tứ Xuyên, Tiêu Khải Minh cũng không để ý tới sự có mặt của Bạc Kỳ, mà Giang Nha cũng không tin Bạc Kỳ không biết anh ta là ai.

Tên nhóc này, rõ ràng biết rồi còn cố tình hỏi.

“Thật là trùng hợp.” Tiêu Khải Minh nói một cách chế giễu: “Tôi cũng là bạn trai của cô ấy.”

Giang Nha nhíu mày, cô không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, liền sửa lại: “Là bạn trai cũ.”

“Ồ, thì ra là bạn trai cũ sao.”

Bạc Kỳ hơi nghiêng đầu nhìn Tiêu Khải Minh: “Vị bạn trai cũ này, nếu anh không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước, Nha Nha đang đói nên chúng tôi vội đi ăn.”

Cậu gọi tên thân mật của Giang Nha. Tiêu Khải Minh tức giận, nhưng anh ta đường đường là người được học hành tử tế, vì vậy anh ta không thể bùng nổ ở một nơi như thế này được, chỉ nhìn Giang Nha bằng ánh mắt u ám.

“Hắn ta thật sự là bạn trai của em sao?” “Đúng.”

Ánh mắt Giang Nha không chút gợn sóng, cô trở tay nắm lấy tay Bạc Kỳ: “Những lời nên nói tôi cũng đã nói rõ ràng với anh vào hôm chúng ta chia tay rồi.”

“Được.”

Tiêu Khải Minh gật đầu, đột nhiên cảm thấy quyết định muốn theo đuổi lại Giang Nha của mình thật nực cười.

Tiêu Khải Minh xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.

Bạc Kỳ cố nén lại nụ cười trên mặt, quay sang nhìn Giang Nha: “Chị vừa mới nói em là bạn trai chị.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi