CHỒI NON - NAM AN

Giang Nha tức khắc cảm thấy mình vừa mới phạm phải một tội ác tày trời, vội nói: “Ý chị không phải như vậy, là, chị…”

Cô nhất thời không biết phải giải thích như thế nào. “Tút” một tiếng, điện thoại bị cúp.

“???”

Giang Như sững sờ nhìn, không phải tức giận đấy chứ? Không đúng, như này cũng có thể tức giận được sao? Con trai bây giờ đều dễ bị tổn thương như vậy à?

Chuyện này thì có gì phải tức giận chứ???

Giang Nha nhìn màn hình điện thoại tối đen, hít mạnh một hơi, đột nhiên cảm thấy người mình càng ngày càng lạnh hơn.

Cuối cùng cô cũng không gọi lại nữa, cảm thấy vẫn nên để về nhà rồi nói sau.

Chủ yếu là cô thật sự không biết phải nói gì với Bạc Kỳ, chẳng lẽ cứ tùy tiện giải thích với cậu một câu thôi sao?

Cô thậm chí còn không biết phải giải thích như thế nào.

Ném điện thoại sang một bên, Giang Nha đau đầu nằm xuống giường, cảm giác khó chịu vì bị cảm lạnh khiến cô càng thêm buồn ngủ, chưa đầy một lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Giang Nha nằm mơ, cô mơ thấy một việc hồi cấp 3.

Bạc Kỳ từ nhỏ đã rất đẹp trai, hồi cấp 2 đã bắt đầu có nữ sinh viết thư tình cho cậu để tỏ tình. Một vài người lớn mật còn đến tận cửa lớp cậu để quang minh chính đại ngắm nhìn cậu.

Một buổi tối sau khi kết thúc tiết tự học, Giang Nha nhìn thấy một nữ sinh tặng chocolate cho Bạc Kỳ. Cô nghe thấy Bạc Kỳ lịch sự nói với cô nữ sinh đó: “Thật ra tôi thích con trai.”

Giang Nha lúc đó thật sự không nhịn nổi, còn làm mặt quỷ ôm lấy vai cậu nói sẽ giới thiệu bạn trai cho cậu.

Bạc Kỳ lúc đó không biết thẹn quá hóa giận hay là bị làm sao, đột nhiên cậu đẩy cô đến ven tường.

Giang Nha ngây người, cô bị cậu nhét một thứ gì đó vừa ngọt vừa đắng vào trong miệng. Là chocolate.

Giang Nha không nhớ Bạc Kỳ đã nói gì với cô vào buổi tối hôm đó, điều duy nhất cô nhớ rõ là chocolate kia ăn khá ngon.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên kéo Giang Nha ra khỏi giấc mơ.

Đèn trong phòng lờ mờ, đầu Giang Nha đau như muốn nứt ra, cô duỗi tay sờ soạng một lúc lâu mới sờ thấy điện thoại của mình.

“Alo —”

Lúc này cô cũng lười xem người gọi đến là ai, bấm nút chấp nhận được một lúc mới đặt ở bên tai để nghe.

“Mở cửa.” “…”

Là giọng của Bạc Kỳ, nghe có vẻ hơi nặng nề. Dường như là vì sợ Giang Nha không nghe rõ, cậu lại bổ sung thêm: “Em đang ở bên ngoài cửa phòng chị.”

“…”

Giang Nha cảm thấy có lẽ cô bị cơn cảm lạnh làm cho mơ hồ rồi. Nửa đêm rồi, sao cô có thể nghe thấy giọng nói của Bạc Kỳ được chứ?

Cậu nói mình đang ở đâu cơ? Cửa?

“Cửa nào cơ?” Cổ họng Giang Nha khô khốc, cô phải nuốt mấy ngụm nước bọt mới có thể nói một cách yếu ớt: “Em quên mang chìa khóa sao?”

“Không phải, cửa phòng chị ở khách sạn. Mở cửa.” “…”

Giang Nha đột nhiên bò dậy, đầu óc choáng váng suýt nữa không thể đứng vững. Cô loạng choạng bước tới cửa, nhìn qua mắt mèo. Đèn bên ngoài sáng trưng, quả nhiên trước cửa phòng cô có một người. Là Bạc Kỳ.

“Em…”

Giang Nha mở cửa, nhìn người con trai có chút mệt mỏi ở bên ngoài, nhất thời không nói nên lời.

Từ thành phố A bay tới Giang Thành thật ra rất nhanh, chỉ mất 2 tiếng, nhưng bây giờ đã là hơn nửa đêm.

Vài phút sau.

Dưới sự theo dõi của Bạc Kỳ, Giang Nha lấy nhiệt kế ra khỏi nách, đặt ở dưới ánh đèn để xem xét.

38 độ, sốt nhẹ.

“Chị là bác sĩ, bị cảm mạo phát sốt còn phải để người khác xách cổ mới đến bệnh viện sao?”

Bạc Kỳ tức giận, nhíu mày đi đun nước ấm, sau đó lấy hai hộp thuốc mà cậu mang theo, mỗi hộp bóc ra hai viên đưa cho cô: “Uống thuốc.”

“…” Hung dữ vậy.

Giang Nha rụt cổ, cũng không biết tại sao em trai này lại tức giận như vậy, đành phải ngoan ngoãn uống thuốc hạ sốt.

Có lẽ vì sự xuất hiện đột ngột của Bạc Kỳ, tinh thần của Giang Nha thực sự được cải thiện một chút.

“Đã hơn nửa đêm rồi, em còn tới đây làm gì?”

Bạc Kỳ tức giận chỉnh lại chăn bông cho cô, vành tai không khỏi đỏ ửng lên dưới ánh đèn, thô lỗ nói: “Chị coi như em bị động kinh đi.”

“Động kinh ở đâu?”

Giang Nha vốn định nói đùa để giảm bớt bầu không khí một chút, cô vươn tay ra chỉnh lại vạt áo của cậu: “Nào nào, để chị xem cho em, động kinh ở đâu, chị sẽ chữa trị cho em.”

“Chị có chắc là muốn chữa trị cho em không?”

Bạc Kỳ nắm chặt cái chăn bông màu trắng. Lúc cậu quay đầu nhìn, Giang Nha liền bắt gặp đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhếch lên của cậu, hô hấp của Giang Nha lập tức thắt lại.

“Hửm?”

Bạc Kỳ chỉ nhìn cô vài giây, sau đó khẽ buông tay ra, đứng ở bên cạnh giường nhìn cô từ trên cao: “Mau ngủ đi.”

“Ừ.”

Giang Nha không dám đùa giỡn với cậu nữa. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của cậu em này nhìn mình có chút… Giống như con chó lớn nhìn thấy cục xương vậy.

Cô chui vào trong chăn để ngủ.

Một lúc sau, cô không nhịn được mà ló đầu ra, thấp giọng nói: “Vậy em ngủ ở đâu?” Còn lâu trời mới sáng.

Bạc Kỳ nói: “Em ngủ trên ghế sofa.”

Nhưng trai đơn gái chiếc, ngủ trên ghế sofa dường như cũng không ổn lắm.

Mà Giang Nha cũng không nói ra điều này. Hơn nửa đêm rồi người ta còn tới đây thăm cô, còn mang thuốc cho cô, nếu cô nói như vậy thì quả là quá vô lương tâm.

Bạc Kỳ cũng không để ý tới cô nữa, cậu xoay người đi vào phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi