Giang Nha “bị ép buộc” phải đảm đương việc này.
Khi cô và Bạc Du Du ăn cơm xong trở về nhà, Bạc Kỳ vẫn chưa về. Người Giang Nha ướt sũng mồ hôi nên cô đã đi tìm quần áo để đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô vừa lau khô tóc vừa bước ra ngoài. Hơn nửa tiếng sau, Bạc Kỳ mới về, trong tay còn xách theo một túi đồ.
“Cho chị.”
Trong túi đều là những quả xoài lớn, Bạc Kỳ nói: “Đây là người khác cho em, nhưng em không thích thứ này.”
Thật ra ăn xoài quá rắc rối, còn bẩn nữa. “Cảm ơn.”
Giang Nha cũng không quan tâm đến những điều này. Cô đi tìm găng tay dùng một lần sau đó gọt xoài, đang chuẩn bị ăn thì dừng lại.
“A.”
Ngay khi Bạc Kỳ rửa tay trong phòng tắm xong bước ra ngoài, một miếng xoài vàng đã gọt vỏ được đưa tới trước mặt cậu.
“…” Cậu khó hiểu mà ngước mắt nhìn cô.
Giang Nha cười ha ha: “Chị có đeo găng tay lúc gọt đó, rất vệ sinh, mau ăn đi.”
Bạc Kỳ cầm lấy tay cô để cắn miếng xoài. Xoài này không chua, nhiều nước, cắn một miếng mà trong miệng tràn ngập mùi vị thơm ngọt.
“Ăn ngon không?”
Bạc Kỳ nói: “Không ngon.”
Giang Nha không tin, cô tự mình cắn một miếng, phồng má nói: “Rõ ràng là rất ngon…”
Lời còn chưa dứt, cả hai đều ngẩn người.
Miếng xoài này Bạc Kỳ vừa mới cắn một miếng, Giang Nha không chú ý, vết cắn kia của cô lại vừa vặn gần với dấu răng cắn của cậu.
Bạc Kỳ lặng lẽ nhìn cô.
Giang Nha xấu hổ đến nỗi ngón chân cô di di ở bên dưới, chuẩn bị đào được một cái hố sâu. Cô ngượng ngùng nói: “Chị, chị về phòng viết báo cáo đây.”
Miếng xoài bị hai người cắn vừa rồi cũng được Giang Nha mang về phòng.
Bạc Kỳ dựa lưng vào tường, ánh mắt dừng lại trên mấy quả xoài còn lại trên bàn, trong miệng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào.
……
Sau khi đi công tác trở về, có rất nhiều cuộc họp phải tổ chức, rất nhiều báo cáo cần tổng kết, Giang Nha bận đến nỗi chân còn không chạm xuống đất.
Có vẻ như Bạc Kỳ cũng đang gặp phải một số vấn đề trong việc phát minh trò chơi mới, mấy ngày nay cậu cũng rất bận rộn.
Hai người tuy sống chung dưới một mái nhà, nhưng cũng chỉ gặp nhau có một lần vào buổi sáng rồi lại bận đến nỗi không nhìn thấy mặt nhau.
Đôi khi vì để Giang Nha được ngủ thêm nửa tiếng nữa, Bạc Kỳ sẽ dậy sớm, xuống bên dưới mua đồ ăn sáng.
Hai người họ sống chung cũng không đòi hỏi phải hòa hợp như thế nào, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.
Cho đến ngày thứ 6 hôm nay.
Một bác sĩ lần trước đi công tác cùng cô đã tặng cho Giang Nha hai vé xem phim khi cô ấy tan làm, là một bộ phim tình cảm đang được chiếu gần đây.
Bác sĩ Hà nói: “Ban đầu tôi định đi xem cùng với chồng, nào ngờ hôm nay lại nhận được điện thoại của mẹ chồng bảo chúng tôi đưa con nhỏ đi ăn tối với bà ấy, nên là không thể đi xem phim được. Vé xem phim này tặng cho cô đó, bác sĩ Giang.”
Giang Nha vội nói cảm ơn cô ấy.
Bác sĩ Hà xua tay, lúc đi ra ngoài còn quay đầu lại nhìn Giang Nha bằng ánh mắt ái muội: “Chàng trai trẻ lần trước ở trong phòng cô lúc đi công tác không phải em trai ruột của cô đúng không?”
“…”
Bác sĩ Hà cười ha ha, lúc đi ra ngoài còn cảm thán một câu: “Tuổi trẻ thật tuyệt.”
……
Giang Nha vốn định hẹn Bạc Du Du đi xem phim cùng, nhưng con nhỏ này hiện đang trong giai đoạn quan trọng để thăng chức, ngày đêm liều mạng tăng ca chẳng khác gì Tam Nương chăm chỉ.
Cô một mình tới rạp chiếu phim có lạ quá không?
Giang Nha siết chặt vé xem phim trong tay, đang nghĩ xem có nên nhắn tin Wechat hỏi các đồng nghiệp khác xem họ có thời gian rảnh không thì Bạc Kỳ gọi điện tới.
Cậu vừa mới về đến chân tiểu khu nên gọi điện hỏi Giang Nha có muốn ăn gì không để cậu mua về.
Giang Nha nói không. Trước khi cúp điện thoại, cô đột nhiên hỏi: “Em có muốn đi xem phim không?”
……
Nửa giờ sau, khi đang ngồi chờ trong sảnh phòng tình nhân của rạp chiếu phim, Giang Nha lại xấu hổ đến nỗi không thể ngừng di di ngón chân, đào một cái hố sâu.
Lúc đó cô cũng không nhận ra rằng cặp vé xem phim mà bác sĩ Hà đưa cho lại là của phòng tình nhân!