CHƠI TRỐN TÌM

Lý Dương vừa đạt cao trào, khoái cảm vẫn chưa rút đi hết, cả người đều có chút xụi lơ vô lực, tàn cục vẫn chưa kịp thu thập, thế nhưng lại thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Triệu Quân bắn qua, thật sự khó có thể chịu đựng. Lúc này cậu thật muốn có cái lỗ nào để chui xuống a, ngay cả tường không có lỗ cũng muốn chui vào luôn a.

Làm sao bây giờ? Cũng không biết Triệu Quân có nghe thấy mình lúc cao trào gọi tên hắn không… Lý Dương bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, nhưng cậu càng khẩn trương, lại càng cứng ngắc động cũng không thể động.

Triệu Quân thuận tay đóng của lại, chậm rãi đi tới trèo thang lên đến giường Lý Dương, cũng không chờ tên Lý Dương đang ngốc lăng kia phản ứng, trực tiếp đẩy ngã cậu, nhắm chuẩn cái miệng vừa mới phát ra thanh âm dụ nhân hạ xuống một trận lang hôn.

Nếu Lý Dương biết hắn ra cửa kỳ thật không có đi ăn cơm, mà là trốn ở ngoài cửa nghe trộm thì sao nhỉ?

Ngô, hẳn là hai má sẽ đỏ như quả hồng chín đi, mặc dù cậu gần đây cũng không có “ý định” gì với hắn nhưng cũng luôn là dáng vẻ hai má hồng hồng a.

Không suy nghĩ thêm nữa, Triệu Quân tiếp tục cúi xuống cày cấy lãnh địa của mình. Trong tai nghe đến Lý Dương bắt đầu phát ra thanh âm thì nhịn không được cười, tái đến mặt sau thì rên rỉ càng lúc càng khêu gợi, hắn ở bên ngoài đã sớm nhịn không được, cho nên hắn cũng là không có nghe rõ Lý Dương kêu tên mình.

Tiến vào liền thấy người nọ đang chìm ngập dư cảm sau cao trào, hình ảnh gợi cảm càng làm người muốn phun máu mũi a, thật sự là… Khiến hắn không nghĩ hóa thân thành cầm thú tấn công con mồi cũng không được a.

“Triệu, Triệu Quân…” Nhân lúc được thả ra sau nụ hôn dài muốn chết, lý trí Lý Dương rốt cục cũng quay về, nhìn đến đầu Triệu Quân đang chôn ở trên người mình kia, hai má oành một tiếng lập tức đỏ bừng. Này đến tột cùng là tình huống gì nha? Không cần nhéo đùi, cậu cũng xác định được chính mình hiện tại không phải đang mộng xuân a.

“Ân?” Triệu Quân ngẩng đầu, hướng về phía trước nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Lý Dương, phát ra giọng mũi ái muội dò hỏi.

Lý Dương trong nháy mắt ngây người, muốn nói cái gì cũng đã quên mất.

Thấy Lý Dương không nói chuyện, Triệu Quân liền tựa đầu lên vai cậu khiêu khích vành tai, không ngoài ý muốn dẫn ra một tiếng rên rỉ khó nhịn.

Ghé sát vào bên tai cậu, Triệu Quân khinh thanh hấp dẫn nói: “Lý Dương, nói cậu yêu tôi.”

“Ân? Nói cái gì?” Chỉ cảm thấy nhiệt khí nóng bỏng của Triệu Quân không ngừng phun lên cần cổ cậu, Lý Dương nhất thời có chút tâm ngứa khó nhịn, nghe không rõ Triệu Quân nói cái gì.

“Nói, cậu yêu Triệu Quân.” Triệu Quân một bên tiếp theo kiên nhẫn dụ hống (dụ – dụ dỗ, hống – lừa gạt), một bên cầm lấy thanh nhiệt thiết lộ ra bên ngoài quần lót Lý Dương, cao thấp xoa nắn.

“Chính là… A… Tay cậu…” Lý Dương xê dịch thân mình, không tốt! Phía dưới giống như lại có dấu hiệu ngẩng đầu. Triệu Quân khi nào thì học được cái thủ đoạn này a…

“Chính là cái gì, đều là tôi nói trước.” Triệu Quân vẫn như cũ không tha cho cậu.

“Nga?! Có sao? Tôi thế nào lại không biết?” Lý Dương kinh ngạc hỏi. Nếu là thật, cậu lại thế nào bỏ qua được thổ lộ của Triệu Quân, để rồi hiện tại bị rơi vào thế bị động này?

“Nga, ai, Lý, Dương, tôi yêu Lý Dương a.” Triệu Quân từng chữ từng chữ nhấn mạnh bày tỏ, lực đạo trên tay cũng tăng thêm, cũng không khiến Lý Dương cảm thấy đau đớn, chính là càng nhiều thêm khoái cảm đánh úp lại.

“A… Cái gì… Dừng tay a… Cậu có phải hay không đã biết… A ân…” Đột nhiên khoái cảm dâng lên khiến lời nói của Lý Dương đứt đoạn, nhưng vẫn nhịn không được mà rên rỉ ra miệng. Miệng thì đang nói đối phương buông tay, nhưng hai bàn tay vẫn là luyến tiếc không muốn đẩy Triệu Quân ra, ý nghĩ cùng cơ thể trái ngược thế này làm cậu bối rối không thôi.

“Ân.” Triệu Quân thuận thế hôn lên làn da trên cổ Lý Dương, biếng nhác dùng giọng mũi trả lời.

“Ách… Vậy cậu thế nào lại bắt tôi phối thụ âm?” Lý Dương thẳng đến lúc này mới cảm giác chính mình giống như con mồi lọt vào bẫy thợ săn sớm giăng ra.

“Ta là nghĩ muốn… Kia, cậu nghe thử, tôi phối công âm của cậu thế nào…” Triệu Quân nâng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Dương khóe mắt hồng hồng, lại cúi đầu ngăn chận cái miệng đang muốn chất vấn của đối phương.

“Ngô ngô… Ân…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi