CHỚM THU - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Giản Thực vào toilet rửa tay, tiếng nước róc rách vang lên, xối vào mu bàn tay lạnh lẽo.

Sau khi Hướng Kha Lâm về phòng thì không thấy Trần Đạc đâu. Mà lúc này Giản Thực vừa ngẩng đầu nhìn vào gương, đã thấy anh đang đứng dựa vào cạnh cửa.

Có lẽ đang đợi cô.

“Trần Đạc đâu rồi?” Có người khác trong phòng hỏi.

Vừa rồi hai người ra ngoài cùng nhau, nhưng khi quay lại thì thiếu mất một người, đúng lúc này lại có người đến gõ cửa.

Nói là tìm bác sĩ Trần Đạc.

Là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, tâm tư hiện rõ trên mặt không thể giấu được.

Từ vài tháng trước khi Trần Đạc nhận khám cho em trai cô ấy, thì cô gái này ngày nào cũng đến.

Đồng nghiệp nói: “Bác sĩ Trần sao? Không có ở đây.”

“Anh ấy tan ca rồi ạ?”

“Chắc vậy, tôi không rõ lắm.”

Sau khi cô gái kia đi, bên trong phòng mới có người khó chịu nói: “Cô gái này theo đuổi Trần Đạc mấy tháng rồi mà vẫn chưa chịu từ bỏ nhỉ?”

Mấy tháng Trần Đạc đến thành phố Du công tác, ngày nào cô ấy cũng đến để hỏi.

Thật sự rất phiền phức.

Phòng làm việc của bác sĩ không thể tùy tiện vào, cửa bị gõ nhiều cũng phiền, đã nói mấy lần là đừng đến tìm Trần Đạc nữa mà không nghe.

Chuyện này ngay cả viện trưởng Liễu cũng biết.

Hướng Kha Lâm nói: “Nếu tôi mà gặp một người tuyệt vời như Trần Đạc thì cũng không dễ dàng từ bỏ đâu.”

Người như Trần Đạc, sinh ra đã có gương mặt hút hồn, khung xương cũng đẹp, chỗ nào cũng hút hồn.

Đáng tiếc người đàn ông như vậy đã kết hôn rồi.

“Chắc cậu cũng biết nhỉ.” Anh ta dựa lại gần, miêu tả cực kỳ sinh động: “Bàn tay của Trần Đạc tuyệt lắm, xương ngón tay đẹp đến mức tôi cũng muốn bẻ lấy một ngón để làm mẫu.”

Chưa từng thấy ai có khung xương cũng đẹp đến vậy.

Trong y học, chuẩn đến mức có thể lấy làm mẫu nghiên cứu.

Đồng nghiệp ghê tởm sở thích kỳ quặc của anh ta, da gà nổi khắp người, nhanh chóng đá một phát bảo cút đi.

Tan ca rồi. Đồ ngốc.



Lúc đó Giản Thực đã từ nhà vệ sinh đi ra, tay chưa lau khô. Cửa an toàn đóng lại, hành lang rất yên tĩnh, không có ai.

Người đàn ông rũ mắt, bàn tay sạch sẽ rút ra từ túi, trên người còn có mùi nước khử trùng nhè nhẹ.

Không hề khó ngửi, hòa lẫn với hơi thở ấm áp của nam giới thậm chí còn làm người ta xao động.

Trần Đạc mở hộp thuốc trong tay, lấy ra ít thuốc mỡ bôi lên phần da nối giữa ngón út và lòng bàn tay cô.

“A…” Giản Thực hít một hơi, lông mi có chút ẩm ướt: “Lạnh.”

Ngón tay cô vừa trắng vừa mềm.

Trần Đạc nắm lấy cổ tay đang muốn rụt về của cô, nâng mí mắt nhìn cô một cái, nói: “Em mặc ít quá rồi.”

Hôm nay Giản Thực mặc áo khoác, bên trong là áo len mỏng ôm sát, cổ thấp, lộ ra phần xương ngực trắng mịn, xương quai xanh tinh xảo, bên dưới là bầu ngực căng tròn đầy đặn.

Cô thuộc loại mỹ nhân nhìn một cái là nhớ ngay.

Mặc đồ lại rất có phong cách, không lạ khi vừa rồi Hướng Kha Lâm lại huýt sáo với cô.

Giản Thực bĩu môi: “Em nói là tay lạnh.” Mặc dù mặc hơi ít nhưng nếu không ra bên ngoài thì sẽ không lạnh, hơn nữa còn có khăn quàng để quên ở nhà hàng.

Trần Đạc hỏi: “Sao em lại đến bệnh viện?”

“Gặp phải một kẻ điên, hắn ta nhào lên kéo Tư Tiểu Đồng, còn lấy thức ăn ở bàn bên cạnh để hắt vào người nữa.”

Bây giờ quản lý của Tư Tiểu Đồng cũng đã đến, đón cô ấy về trước.

Vừa rồi cô dùng tay giúp Tư Tiểu Đồng chắn đồ, không thấy rõ là bát súp nóng, tay phải vô ý bị bỏng đỏ.

Chỉ là Tư Tiểu Đồng nghiêm trọng hơn nên Giản Thực không để ý đến mình, bây giờ tay nóng rát nổi bọng nước mới nhận ra bị bỏng.

Dội nước lạnh đã không còn tác dụng.

May mà bọng nước của cô nhỏ, Trần Đạc không chọc vỡ, chỉ bôi chút thuốc rồi dùng băng gạc sạch sẽ băng lại.

“Tan làm rồi thì đi đâu?”

“Về nhà chứ đi đâu nữa?” Trời đang lạnh thế này, cô cũng không thể đi ra ngoài nhảy disco được: “Anh thì sao, đêm nay có phải trực không?”

Trần Đạc nói không cần.

“Em ăn cơm chưa?” Anh lại hỏi.

“Chưa.” Định đi ăn nhưng thất bại.

Trần Đạc cười nhẹ: “Vậy về nhà ăn đi.”



Nhà của Trần Đạc ở khu dân cư gần bệnh viện. Rất gần, lái xe mười mấy phút là đến.

Nội thất bên trong sạch sẽ gọn gàng hơn cô tưởng tượng.

“Em ngồi xuống trước đã, nóng thì cởi áo ra. Em muốn ăn gì để anh làm?” Trần Đạc vừa mua ít đồ ăn, cô thích nhiều thứ nhưng không chắc hôm nay cô muốn ăn gì.

Nhà bếp kiểu mở dọn dẹp rất sạch sẽ, ánh đèn sáng sủa, phản chiếu cảnh đêm ngoài cửa sổ, bầu không khí yên tĩnh đẹp đẽ.

Giản Thực tự tìm chỗ ngồi: “Gì cũng được, em không kén ăn đâu. Bình thường anh sống một mình sao?”

Cô như đang tìm đề tài để nói chuyện.

Trần Đạc đáp: “Ừm.”

Anh không có nhiều bạn, thi thoảng Hướng Kha Lâm rủ anh đi uống rượu nhưng Trần Đạc lại ít khi đi. So với đi bar cùng một đám người, anh thích ở một mình trong phòng thí nghiệm hơn.

Tan ca thì về nhà, chẳng đi đâu cả.

Tháng tư vừa rồi là một ngoại lệ, có người nói hoa anh đào ở chùa Yên Hà nở rồi, anh bọc kín mít rồi đi bộ qua.

Cuộc sống của anh thật ra khá buồn tẻ, hoàn toàn khác với cô.

Trần Đạc lấy máy chiếu lâu rồi không dùng ra, nói nếu cô thấy chán có thể xem phim.

“Ờ.” Giản Thực ngồi trên sofa: “Em không biết mở, anh chọn giúp em một bộ đi.”

Cô thích xem phim hài.

Thích nhất là Châu Tinh Trì, bộ “Đại thoại Tây Du” xem trăm lần không chán, Trần Đạc đã thấy trên weibo của cô, vì thế thành thạo chọn bộ này cho cô xem.

Giản Thực nhướng mày: “Sao anh biết em thích xem bộ này?”

Trần Đạc nói: “Đoán thôi.”

Đoán mà cũng chuẩn như vậy, thật là tài.

“Em xem đi, anh đi nấu cơm. Đói thì có thể ăn tạm đồ ăn vặt ở trên bàn.”

“Em biết rồi.”

Anh nấu cơm không lâu, nhưng mấy ngày nay Giản Thực quá mệt, vừa rồi lại ứng phó với tình huống bất ngờ, tâm trạng có chút dao động, giờ cuộn mình trên sofa, thần kinh dần thư giãn, nghe tiếng Trần Đạc nấu nướng và lời thoại trong phim, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Đèn trần không biết đã mờ đi khi nào, trên người cũng được đắp một tấm chăn mỏng.

“Ưm. Trần Đạc…”

“Suỵt, đừng cử động.” Cô vừa ngủ, bây giờ mới tỉnh, Trần Đạc bế cô lên: “Có phải mệt rồi không?”

“Ừm.”

“Ngủ trên sofa không thoải mái, anh bế em lên giường nhé?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi