CHỚM THU - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Trước khi lên lầu, Giản Thực còn phải ra ghế sau để “biến hình”.

Áo dệt kim mỏng manh màu xanh xám được thay bằng chiếc áo khoác dày dặn, bên trong còn mặc thêm áo len cổ cao, thay giày cao gót bằng ủng đi tuyết, lúc đứng cạnh anh ít nhất cũng thấp hơn nửa cái đầu.

Lúc này cô đang ngoan ngoãn đứng trước cửa, dáng vẻ dịu dàng hiền lành, nếu không phải đôi môi còn đỏ mọng thì khó có thể tưởng tượng vừa rồi cô vẫn khoác lên mình dáng vẻ của một cô gái thời trang phang thời tiết.

Thay quần áo thôi mà như đổi thành người khác vậy.

Sợ làm Trần Đạc sợ, Giản Thực quay qua giải thích: “Ngại quá, anh đừng để ý nha, em mà mặc như ban nãy vào nhà, mợ em còn tưởng có yêu quái đột nhập đấy.”

Cậu mợ đều là giáo viên, khó tránh khỏi có chút bảo thủ. Hơn nữa hôm nay lạnh thế này, đa số không có cô gái nào mặc ít như cô.

Giày cao gót còn lộ chân, có lẽ chưa kịp vào cửa thì chân đã bị đánh gãy rồi.

Trần Đạc tỏ vẻ thông cảm, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Nghĩ thầm đúng là trên đời này không có yêu quái nào xinh đẹp như cô, mà giống yêu tinh hơn.

Từ bé Giản Thực đã ở chung với cậu mợ, cho nên lần này chẳng khác gì về nhà.

Vừa vào cửa, mợ đã mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, sao bây giờ mới về?”

“Ai nha, tối nay tuyết rơi nhiều thế này làm sao con lái xe nhanh được, mợ tưởng con lái máy bay hả?”

“Thế Tiểu Trần đâu? Tiểu Trần có về không?”

Giản Thực cởi áo khác, đứng ở huyền quan đổi giày, quay đầu nói: “Ở đằng sau ạ.”

Trần Đạc đi theo sau cô, vừa nãy bị cửa chặn lại, bây giờ mợ mới nhìn thấy.

“Ai da Tiểu Trần tới rồi, sao còn mang nhiều đồ về thế làm gì?”

Trần Đạc khách khí: “Bọn con đến vội quá nên chỉ mang theo ít đặc sản của thành phố Du, còn lại đều là Giản Thực mua.”

Giản Thực đã thay dép xong, vừa vào phòng khách đã cầm nho ăn, cười nói: “Thế nào, con ngoan lắm đúng không?”

“Ờ ờ ờ, con ngoan nhất. Kết hôn rồi mà vẫn không ra dáng người lớn gì cả. Con nói xem mấy tháng này con bận cái gì mà phải đợi Tiểu Trần về thì mới chịu về đây thăm cậu mợ?”

Đúng là lần nào đến cũng phải nghe lải nhải.

Cậu đi ra khỏi phòng, nói người trẻ tuổi đương nhiên công việc bận bịu, bảo bà ít nói mấy câu.

Cơm đã làm xong, đồ ăn vừa hâm nóng lại nên còn rất thơm.

Mợ dọn đồ xong thì gọi Giản Thực, bảo cô đừng ăn nhiều trái cây quá, cẩn thận lát nữa không ăn được cơm.

Giờ đã muộn, vốn dĩ Giản Thực cũng không có hứng muốn ăn, vì có Trần Đạc ở đây nên cô mới nhấm vài miếng.

Trần Đạc thì ngược lại, nhìn cả bàn đồ ăn phong phú, trong lúc nhất thời không dám động đũa, mắt nhìn về phía Giản Thực, cô nói: “Không sao đâu, anh ăn chút gì đi.”

Cơm trên máy bay làm sao no bụng được.

Sau khi ăn xong thì ngồi ôn lại chút chuyện nhà.

Tuy Trần Đạc ít nói nhưng thái độ rất tốt, khiến cậu mợ cực kỳ vui vẻ.

Lần đầu mợ giới thiệu Trần Đạc cho cô, còn nói anh chàng này vừa trẻ tuổi lại có năng lực ra sao, công việc ổn định lại không có thói quen xấu, vẻ ngoài còn tuấn tú lịch sự.

Tuy rằng không phải gia đình giàu có gì nhưng thu nhập của bác sĩ hầu như không quá thấp.

Chỉ là không có cha mẹ, quá đáng thương.

Người thân duy nhất là bà nội thì cũng đã mất vì bệnh.

Có lẽ anh vội vã kết hôn là do lúc trước bà nội lo sau này anh cô đơn không có ai bên cạnh nên thúc giục nhiều lần.

Chỉ là bây giờ người đã đi rồi, anh sống hạnh phúc thế nào thì bà nội cũng chẳng biết.

“Con muốn phụng dưỡng mà ba mẹ chẳng còn. Con người ấy à, chỉ khi nào mất đi mới biết quý trọng, giờ có muốn đền bù cũng chẳng kịp.”

Giản Thực vào bếp rửa chén với mợ, Trần Đạc và cậu ở bên ngoài. Phòng khách rất im ắng, đoán chừng hai người đó lại chơi cờ vây.

Giản Thực ôm lấy cánh tay mợ: “Cho nên bây giờ con đối xử với mợ rất tốt không phải sao? Chờ cậu mợ già thì con sẽ nuôi hai người.”

“Bố nhà chị, dẻo miệng.” Mợ ra chiều ghét bỏ nhưng khóe miệng không giấu được nụ cười, sau đó lại nói mấy lời thấm thía: “Con ấy, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải có con với Tiểu Trần, ít hao tâm tổn sức cho công việc đi. Mợ chẳng biết bây giờ các con theo trend theo trủng thế nào, nhưng mùa đông phải mặc cho ấm, cẩn thận sau này mang bệnh đấy.”

“Con biết rồi, biết rồi mà.” Giản Thực nói: “Bây giờ con chưa muốn có con.”

“Sao thế? Bảo con mang thai mà cứ như đòi mạng con thế nhỉ?”

Hai người mới kết hôn được bao lâu chứ? Tuy đã non nửa năm, lại vừa đến tầm 27-28 tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất để sinh con đẻ cái.

Con người Trần Đạc không tệ, nhìn rất đáng tin.

Hai người ít khi gặp nhau, nhưng ban nãy ngồi ăn cơm, Giản Thực thích hay ghét món gì, anh đều biết rõ.

Điều này khiến cô phải suy nghĩ.

Giản Thực cảm thấy kỳ lạ, cô với Trần Đạc mới ăn chung với nhau hai lần, sao thói quen cùng sở thích của cô đều bị anh nắm rõ trong lòng bàn tay như vậy?

“Mợ, mợ nói xem có phải Trần Đạc yêu thầm con không? Chứ không sao vừa nhìn thấy con lần đầu là anh ấy đã đồng ý kết hôn?”

Yêu đương qua mạng rồi xem mắt cũng không nhanh thế này.

“Con ít mơ mộng vẩn vơ đi. Tiểu Trần người ta trước đó còn chẳng biết con là ai thì yêu thầm cái rắm gì. Với lại con về nước chưa lâu, trong lòng con còn không rõ à?”

Vừa tốt nghiệp đại học là cô đã đi du học rồi đi làm, đến tận tháng ba năm nay mới về nước.

Trước đây Trần Đạc cũng không phải người địa phương, xem bằng cấp của anh có lẽ sau khi vào đại học mới đến thành phố Tuy. Sau này bà nội bệnh nặng, anh mới đón bà lên ở cùng để tiện chăm sóc, từ đó trở đi không chuyển đi nơi nào nữa.

Giản Thực nghĩ thấy cũng đúng.

Hai đường thẳng song song, cơ bản Trần Đạc không quen biết cô.

“Thế còn con thì sao, không phải mới nhìn thấy người ta lần đầu cũng đã đồng ý kết hôn à?”

Trước đây cũng giục cô rất nhiều lần nhưng chẳng lần nào có hiệu quả chứ đừng nói đến việc kết hôn.

Lúc bà giới thiệu Trần Đạc, trong lòng chỉ ôm tâm lý thử vận may, hai đứa kết bạn wechat, nói chuyện phiếm cũng chẳng nóng chẳng lạnh, ai ngờ mới gặp lần đầu, Giản Thực không nói hai lời đã đồng ý ngay.

Giản Thực cợt nhả: “Con háo sắc mà, mợ có tin con yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”

“Con nhóc này, không giúp được gì thì ra ngoài nhanh lên, đừng ở chỗ này làm chướng mắt mợ.”

Giản Thực lập tức nghiêm túc lại, chỉ cười chứ không nói nữa.

Quay đầu nhìn về phía phòng khách, nhìn thấy bóng dáng của Trần Đạc, tâm trạng hơi trầm xuống, cô nhớ lại ngày đầu quen anh.

Thật ra nhìn anh rất lạnh lùng, thuộc về loại hình không dễ tiếp cận, lại còn ít nói. Giản Thực không chắc mình có thể “tóm” được anh, lúc ấy trực tiếp đề nghị đăng ký kết hôn là bị mợ lải nhải đến nỗi lỗ tai mọc kén rồi.

Cô không ngờ Trần Đạc sẽ gật đầu dứt khoát như vậy. Dứt khoát đến nỗi làm cô nghi ngờ. Sau đó Giản Thực không nhịn được hỏi: “Điều kiện của anh không kém, sao lúc trước không quen bạn gái hay kết hôn?”

Cho dù là xem mắt thì cũng có rất nhiều người thích, nào đến lượt cô cơ chứ?

Giản Thực cho rằng anh sẽ lấy cớ qua loa như công việc bận rộn, không ngờ anh chỉ im lặng một lát rồi nhẹ giọng: “Bởi vì chưa tìm được người nào phù hợp với linh hồn mình.”

Không tìm được người có linh hồn phù hợp cho nên chọn độc thân?

Giống như một cái cây cổ thụ cứng cỏi.

Gió lớn cỡ nào cũng chẳng thể khiến anh khom lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi