CHỚM THU - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Từ sau lần sảy thai trước, Trần Đạc đối với cô có phần kiềm chế hơn nhiều. Không có bao cao su thì anh không làm, kể cả khi làm, cũng chỉ để cô cảm thấy thoải mái, còn bản thân mình thì dù có hưng phấn đến đâu cũng không vội.

Lần duy nhất anh “xuất” bên trong là lúc cô giữ chặt, không để anh rút ra, cứ rên rỉ ôm lấy anh. Trần Đạc lúc ấy vì không kìm chế nổi, đành “xả” hết vào trong cô. 

Bình thường Giản Thực không thích ai chạm vào tai mình, đụng vào một chút đã thấy nhột, hôn nhẹ thôi cũng đủ để phản ứng. Nhưng lần đó, khi anh thở hổn hển, cắn nhẹ và liếm vào tai cô, Giản Thực không thể chịu nổi mà kẹp chặt anh. Cơ thể anh cứng rắn, sâu thẳm trong cô vừa mang lại cảm giác dễ chịu vừa khiến cô thấy bối rối. Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh và cầu xin: “Trần Đạc…”

Một tiếng gọi nhẹ nhàng như thế thôi cũng đủ khiến anh không thể nhịn được, cuối cùng anh trao trọn tất cả cho cô.

Sau khi mặc đồ vào, anh lại trở về vẻ lạnh lùng, khó gần thường ngày.

Giản Thực nằm trên giường, đầu óc vẫn còn mơ màng. Nếu không phải có dấu vết anh để lại giữa hai chân, cô có lẽ sẽ nghĩ vừa rồi chỉ là giấc mơ.

Giản Thực thấy tay đau.

Cô nhíu mày, ngón chân khẽ cọ vào ống quần anh. Trần Đạc cúi xuống, áo sơ mi chưa cài hết khuy, để lộ phần ngực và bụng cường tráng. Trên đó còn rõ những vết tay của cô, tất cả đều là do cô gây ra.

Giản Thực không ngại ngùng chút nào, nũng nịu bảo anh rót nước cho mình. Nhưng Trần Đạc lại quan tâm đến tay cô trước.

“Vẫn còn đau à?” Anh hỏi, dù tay cô đã được chăm sóc một thời gian, thạch cao cũng mới tháo ra tuần trước.

Thực ra đó là vì lúc anh vào quá mạnh, khiến cô vô thức nắm chặt tay, nhưng tay phải chẳng có vấn đề gì. 

Giản Thực biết anh thương mình nên cô cố tình làm ra vẻ đáng thương: “Đau lắm, anh bế em đi tắm được không? Giờ em chẳng nhúc nhích được, chỉ có cái miệng là còn hoạt động. Anh mặc đồ giúp em luôn được không?”

Trước đây cô đâu có nũng nịu như vậy.

Nhưng Trần Đạc lại rất vui, “Được thôi.” môi anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô. Giản Thực sợ nhột, muốn né tránh nhưng bị anh giữ lại. Ý định muốn tiếp tục của anh rõ ràng quá.

Chỉ là dường như anh vẫn còn chút do dự và khó chịu.

Khi rửa cho cô, anh rất cẩn thận, nhẹ nhàng. Nhịp điệu chậm rãi, tỉ mỉ, đưa ra từng chút một. Giản Thực không thể không cảm thấy thoải mái đến mức thở dốc, nhưng cũng đầy hờn dỗi, kẹp chặt tay anh lại, giọng buồn buồn: “Không cần nữa đâu, anh nhỏ mọn thật.”



Trần Đạc đến đón họ vào lúc hoàng hôn.

Những con đường quanh đó như được bao phủ bởi ánh sáng vàng nhạt, mặt trời lặn rực rỡ như một bức tranh, ngay cả những khóm hoa giấy ven đường cũng đẹp như qua bộ lọc.

Đầu tháng Năm, Giản Thực phải trở về Tuy thị, vì trung tâm văn hóa nghệ thuật có một buổi triển lãm nhiếp ảnh của cô, cô không thể không có mặt. Trùng hợp là Trần Đạc cũng có việc tại đại học y.

Chỉ có Trần Phàm bị bỏ lại, khóc lóc mãi không thôi.

Giản Thực không thể cứ mãi cho nó ăn thức ăn đóng hộp, chuyện này đến cả Fly cũng hiểu, nhưng Trần Phàm thì không.

“Anh đi rồi, em ấy sẽ buồn lắm,” Giản Thực nói khi ngồi trên xe.

Trần Đạc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Trần Dự Hoành đã đến đón Trần Phàm đi. Fly hào hứng nhảy lên xe, còn Trần Phàm thì vẫn cố chấp đứng bên đường, đợi cho đến khi Trần Đạc quay đầu xe.

Trần Đạc thu lại ánh mắt, giọng bình thản: “Có lẽ vậy.”

Thực ra anh không có tình cảm đặc biệt với Trần Phàm, nhưng trong gia đình này, đó là người duy nhất anh không ghét bỏ.

Dù Trần Dự Hoành cưng chiều Trần Phàm, nhưng khi bận rộn thì cũng chẳng để tâm đến gia đình.

Trần Phàm mãi coi mình là một đứa trẻ. Trong ký ức của cậu, những lần anh trai đứng sau lưng cậu nhiều hơn hẳn so với Trần Dự Hoành.

Mọi người đều nghĩ rằng tai nạn lần đó là do Trần Đạc đẩy cậu, nhưng thực tế khi tất cả đang chỉ trích rằng Trần Đạc sẽ chiếm đoạt hết mọi thứ của nhà họ Trần, chính cậu đã tự ngã.

Nếu cậu mãi là đứa trẻ, thì anh trai sẽ mãi ở bên cậu.

“Anh ấy thích trẻ con.” Lúc ấy, Trần Phàm đã trả lời như vậy, cúi đầu, giọng nhỏ đến mức như đang chìm đắm trong ký ức: “Trước đây, rất lâu trước đây, anh ấy đối xử với em rất tốt.”



Giản Thực và Trần Đạc trở về Tuy thị.

Điều mà Trần Đạc quan tâm nhất là tay của cô. Ngày hôm sau khi về, anh lại đưa cô đi khám lại. Cổ tay nhỏ nhắn, da trắng mịn, những đường gân xanh hiện rõ, nhưng trên đó đã có một vết sẹo. Bác sĩ nói rằng rất khó để xóa bỏ.

Giản Thực thì chẳng mấy để tâm.

Chỉ cần tay còn dùng được là tốt rồi. Nếu sau này sợ vết sẹo xấu xí, cô sẽ tìm cách che đi.

Nghề nhiếp ảnh cũng khá vất vả, máy ảnh nặng, ống kính đắt tiền, mỗi lần ra ngoài cô đều phải cẩn thận giữ gìn.

Vào mùa tốt nghiệp, rất nhiều người muốn nhờ cô chụp ảnh. Nhưng để một sinh viên bình thường có thể hẹn được cô là điều rất khó, ngay cả Tư Tiểu Đồng cũng phải đặt trước mấy tháng. Còn Hướng Kha Lâm lại may mắn nhờ Trần Đạc. Giản Thực đã chụp ảnh tốt nghiệp cho Trần Đạc, thì tất nhiên Hướng Kha Lâm cũng không thể thiếu.

Hôm nay ra ngoài, Giản Thực ăn mặc rất đơn giản.

Cô được coi là nhiếp ảnh gia rất chú trọng đến hình ảnh. Người khác thường chọn mặc thoải mái, giản dị, nhưng Giản Thực thì không, thỉnh thoảng ra ngoại cảnh cô vẫn diện giày cao gót.

Hình ảnh lần trước cô bị trật chân vẫn còn in sâu trong đầu. Lần này cô khôn ngoan hơn, mang một đôi giày bệt thoải mái, phối cùng quần ống rộng màu đen và một chiếc áo dây nhỏ. Vóc dáng cân đối, làn da trắng ngần, tóc dài buộc hờ thành búi thấp, để lộ chiếc cổ thon dài trắng trẻo.

Cô giơ máy ảnh lên, bảo mọi người nhìn vào ống kính, dáng vẻ rất tập trung. Khi cúi xuống kiểm tra ảnh, các cô gái đi ngang qua không ngừng liếc nhìn cô. Trong những câu nói mơ hồ của họ, Trần Đạc nghe thấy vài từ như “chị đẹp”, “đúng gu rồi”…

Chụp vài tấm, Trần Đạc đã muốn dừng lại. Anh vốn không thích chụp hình, hơn nữa máy ảnh quá nặng, anh sợ Giản Thực sẽ mỏi tay.

Thực ra Giản Thực không mỏi tay, chỉ cảm thấy nóng thôi.

Tuy thị đã bước vào mùa hè, mặt trời chiếu gay gắt, khiến cô lo lắng rằng đến trưa ánh sáng sẽ quá mạnh, ảnh sẽ bị cháy sáng không đẹp. Cô nhắc: “Anh không chụp chung với thầy giáo một tấm à?”

Lễ tốt nghiệp của trường Y, các thầy hướng dẫn thường sẽ có mặt, nhưng viện trưởng Lưu có việc họp đột xuất nên chưa tới, Trần Đạc mới chỉ chụp vài tấm với hiệu trưởng.

Mỗi năm vào thời điểm này, hiệu trưởng luôn đứng đó như một người “trợ lý chụp hình”, gương mặt có lẽ đã cười đến mỏi. Nhưng không khí mùa tốt nghiệp quá tuyệt vời, chỉ một giây sau khi Giản Thực quay đầu lại, tiếng cười đùa rộn ràng bùng lên từ đám đông.

“Được rồi, đừng cười nữa, cũng đừng ghen tị.” Hiệu trưởng từ vẻ mệt mỏi bỗng nở một nụ cười chân thành, nói với mọi người: “Trong đời người có rất nhiều giai đoạn quan trọng, hoàn thành việc học chỉ là một trong số đó, lập gia đình và sự nghiệp cũng là một bước ngoặt. Dù các em bước vào giai đoạn nào thì tôi hy vọng em sẽ tiến tới một cách tự tin và vững vàng.”

Chỉ lúc đó, Giản Thực mới nhận ra đàn anh của Trần Đạc cũng tốt nghiệp năm nay. Anh ấy mặc chiếc áo choàng đỏ rực, trên tay bế một đứa bé vài tháng tuổi.

Cả anh ấy và vợ đứng cạnh hiệu trưởng, gia đình ba người cùng chụp một bức ảnh kỷ niệm.

Giản Thực cảm thấy mắt mình nóng lên, chớp chớp vài cái thì hàng mi đã ướt. Cô vội dựa vào vai Trần Đạc khi anh quay sang nhìn, anh hỏi: “Em sao vậy?”

Giản Thực đáp: “Không sao, gió to quá. Trần Đạc, em muốn uống nước mơ lạnh, trường anh có không?”

Tất nhiên là có.

Không chỉ có nước mơ lạnh, còn có cả nước đậu xanh giải nhiệt. Nhưng vì có quá nhiều người chụp ảnh tốt nghiệp trong khuôn viên nên Trần Đạc phải xếp hàng rất lâu.

Đến trưa còn có tiệc tri ân thầy cô.

Sinh viên dưới sự hướng dẫn của viện trưởng Lưu không nhiều, năm nay chỉ có đàn anh và Trần Đạc tốt nghiệp, còn cô đàn em nhỏ vẫn đang học năm nhất cao học. Sau khi đào tạo xong cô ấy, viện trưởng Lưu có lẽ sẽ không nhận thêm học trò nữa.



Cả nhóm năm người cùng đến nhà ăn dành cho giảng viên trong trường.

Đàn anh đã đặt trước một phòng riêng, vì em bé mới ba tháng tuổi, không tiện ở ngoài trời quá lâu. Đàn chị đã đến từ sớm, gọi món sẵn chờ mọi người.

“Giản Thực.” Đàn chị đột nhiên gọi cô, Giản Thực quay sang.

Đó là một người phụ nữ rất dịu dàng, nụ cười có hai lúm đồng tiền đáng yêu. Nếu không phải vì đang bế em bé, nhìn chị ấy sẽ chẳng ai nghĩ chị đã là mẹ.

“Hôm nay ra ngoài mà không gọi cô giúp việc đi cùng, chị muốn nhờ em bế giúp bé một chút…” Chị ấy có chút ngượng ngùng, “Vừa đặt bé xuống xe đẩy là bé khóc ngay, chị đã nhịn lâu lắm rồi, không dám đi vệ sinh.”

Trần Đạc và mọi người đang trò chuyện với viện trưởng Lưu, một lát nữa mới có thể bế em bé được, người duy nhất rảnh rỗi lúc này là Giản Thực.

Cô chưa bao giờ bế trẻ con, mà đứa bé ba tháng tuổi lại mềm mại ngoài sức tưởng tượng. Giản Thực sợ rằng mình chỉ cần sơ ý là có thể làm rơi, nên ngồi thật ngay ngắn mới dám bế bé.

“Em…” Giản Thực vẫn còn lúng túng, mặt mày căng thẳng như đang cầm một củ khoai nóng, “Liệu bé có khóc không nhỉ?”

Đàn chị cười, “Không đâu, bé còn nhỏ lắm, chưa biết lạ đâu, chỉ thích được bế thôi.”

Cuối cùng thì chị ấy cũng không thể nhịn thêm nữa, vội vàng rời đi. Trần Đạc liếc mắt thấy Giản Thực đang ngồi đó với dáng vẻ căng thẳng, bèn hỏi: “Đàn chị đâu rồi?”

“Hả?” Không ngờ Trần Đạc lại đến, Giản Thực ngẩng lên nói, “Chị ấy vào nhà vệ sinh rồi. Các anh nói chuyện xong rồi à?”

“Chưa đâu.”

Viện trưởng Lưu vốn nói rất nhiều, mà năm nay cả hai học trò của ông đều tốt nghiệp, nên ông không thể không dùng họ làm gương cho đàn em, khuyên cô ấy sau này phải chăm chỉ làm nghiên cứu.

Cô em kia bị giáo huấn đến mức nghi ngờ cả cuộc đời.

Món ăn vẫn chưa được mang lên, cô ấy chỉ có thể ngồi nghe, chẳng mấy chốc đã thả hồn đi đâu. Không ngạc nhiên khi đàn chị không nhờ cô ấy bế em bé mà lại nhờ Giản Thực, có lẽ giờ cô ấy đang ở tận ngoài không gian rồi.

Trần Đạc nói: “Để anh bế cho, em thả tay ra đi.”

Cảm giác em bé đè nặng lên cổ tay khiến Giản Thực muốn bảo không sao, nhưng Trần Đạc đã đưa tay qua đỡ lấy.

Vừa rồi bé còn mải chơi với áo của Giản Thực, giờ được bế qua tay Trần Đạc, bé bỗng chộp lấy áo sơ mi của anh không buông. Mấy ngón tay nhỏ chạm vào cúc áo, cảm thấy lạ lẫm, bé reo lên “yê~” rồi bật cười khúc khích.

Giản Thực tựa vào tay Trần Đạc, cũng thấy vui lây: “Sao mà bé nào cũng thích anh vậy? Lần trước đứa nhỏ ở bệnh viện cũng thích anh lắm.”

Trần Đạc muốn bảo rằng anh không biết, nhưng giờ anh dường như đang chìm vào một cảm xúc rất khó diễn tả. Cảm xúc mãnh liệt đến mức Giản Thực bên cạnh cũng cảm nhận được.



Sau bữa tiệc tri ân thầy cô, đàn anh tiễn viện trưởng, còn đàn chị đã rời đi từ sớm vì có cuộc gọi từ lãnh đạo khoa. Trần Đạc vẫn ở lại bế em bé, đợi cô giúp việc đến đón. Cô em khóa dưới kéo Giản Thực đi nhà vệ sinh, sau đó cả hai không định quay lại.

Khi Giản Thực trở lại, cô thấy Trần Đạc ngồi một mình dưới bóng cây.

Đàn chị từng nói bé rất phụ thuộc vào người bế, dù đang ngủ hay thức đều cần có người ôm. Giờ đây, bé đang ngủ yên trong vòng tay của Trần Đạc, không hề quấy khóc. Anh dùng tay che ánh sáng cho bé.

Gần đó, chiếc xe đẩy em bé vẫn còn, dưới chân Trần Đạc là một con mèo hoang đến xin ăn. Lông của nó loang lổ giống mai rùa, có lẽ vì từng được Trần Đạc cho ăn trước đây nên lần này nó lại tha một chú mèo con đến.

Trần Đạc khẽ nói: “Anh không nuôi đâu…” Dường như anh đã thương lượng với nó rất lâu rồi. Giọng anh hạ thấp để không làm bé thức giấc, nhưng vẫn giữ âm điệu lạnh nhạt, không chút biến đổi. “Nhà anh đã có một con rồi.”

Con mèo vẫn cứng đầu, đặt mèo con xuống, đẩy về phía anh. Chú mèo con kêu réo ầm ĩ, cuối cùng Trần Đạc đành thở dài, “Thôi được… nhưng anh phải hỏi vợ anh trước đã…”

Giản Thực không kìm được mà bật cười.

Trên đường về, Trần Đạc cầm máy ảnh giúp cô, nắm lấy tay phải của cô.

Đến chiều, những người mặc lễ phục tốt nghiệp trong khuôn viên đã vơi đi nhiều. Chiếc áo choàng xanh của Trần Đạc sau khi chụp hình xong vẫn nằm gọn trong túi giấy. Dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá, họ chỉ là một cặp đôi bình thường dạo bước trên con đường trường.

Giản Thực đã tháo búi tóc, mái tóc dài đen óng xõa xuống đến tận eo, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai. Phong thái tự do nhưng lại đầy kiên cường của cô khiến người ta không thể không chú ý. Nhưng thứ nổi bật nhất vẫn là vòng eo thon thả và đôi chân dài. Đôi môi đỏ rực của cô càng thêm quyến rũ. Sau vài bước, Trần Đạc đặt tay lên eo cô.

Dáng người cao ráo của anh với phần vạt áo sơ mi trắng bị kéo ra một chút. Trần Đạc không buồn chỉnh lại, Giản Thực khẽ nói: “Bé đã làm áo anh nhăn cả rồi.”

“Ừ.” Anh chẳng mấy bận tâm, “Về là là phẳng lại thôi.” Những người đi ngang qua có thể nghe họ nói chuyện với nhau bằng giọng nhẹ nhàng. Trần Đạc hỏi thêm: “Vừa nãy em cười gì thế?”

Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi, Giản Thực chỉ mỉm cười đáp: “Không có gì, em chỉ cảm thấy mùa hè năm nay thật đẹp.”

Mọi thứ đều thật đẹp. Họ còn đón thêm một chú mèo về nhà.

Anh đã đạt được mục tiêu, tốt nghiệp suôn sẻ, thỏa mãn mong ước bấy lâu. Cô, sau bao nhiêu thăng trầm, giờ đây cũng đã tìm thấy bình yên và hạnh phúc, tương lai rộng mở.

Khi hoàng hôn buông xuống, bóng hai người trên con đường trường dần nhiều lên, chồng chéo rồi lại tách ra, chỉ có bóng của họ vẫn sát cánh bên nhau. Tay trái nắm lấy tay phải, trên cổ tay cả hai đều có một hình xăm nổi bật:

“Sunflowers are like love. Love is like a sunflower.”

Ngày 22 tháng 6 là ngày ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đường chí tuyến Bắc, từ đây ngày dài hơn đêm, và tình yêu giống như hoa hướng dương, luôn hướng về phía anh.

– HOÀN TOÀN VĂN –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi