CHỐN HƯ VÔ

Vì đêm đó kích động quá mức, nên sáng hôm sau Hồ Lăng để lỡ báo thức, Tôn Nhược Xảo thì vẫn chưa quen với việc cô đã tìm được việc nên cũng không gọi cô dậy sớm, Hồ Lăng vừa mở mắt thì đã là hơn mười hai giờ rồi.

Mặc dù tuần này A Tân không yêu cầu thời gian Hồ Lăng đi làm, nhưng cho dù nói thế nào đi nữa thì cái gì này cũng có hơi quá đáng rồi.

Hồ Lăng nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, lấy một hộp sữa trong tủ lạnh rồi chạy như bay ra ngoài.

Khi cô đến tiệm net thì mới phát hiện, bên trong đã có một đống người rồi.

Cô cứ nghĩ đến trưa thì những thiếu niên mê game mới dậy chứ…

Cô đẩy cửa ra một cách cẩn thận, trong đầu còn đang nghĩ xem nên giải thích thế nào khi ngày đầu đi làm mà đã đi trễ như vậy, kết quả là vừa mở cửa ra đã bị một tiếng hết dọa cho đứt mạch suy nghĩ.

“Nice!”

Vẫn ở vị trí ngày hôm qua, nhưng số lượng người hôm nay đã hơn hôm qua rất nhiều rồi, vây hết thành một đám để hóng hớt, có năm người ngồi chơi ở giữa. Hồ Lăng có hơi kinh ngạc thế mà ông chủ Triệu lại đích thân ra trận, vẫn là chiếc thun cũ và chiếc quần đùi đi biển, mái tóc dày đen rậm, ngoài ở phía ngoài cùng. Ngoài anh ra Hồ Lăng còn nhận ra tên khỉ ốm ngày hôm trước, ba người còn lại đều là gương mặt mới.

Mọi người đều đang nhìn vào màn hình, vốn chẳng có ai chú ý đến việc Hồ Lăng đi vào.

Triệu Lộ Đông ngậm điếu thuốc, mày nhíu lại, cong lưng, tập trung nhìn màn hình chăm chú, tay điên cuồng nhấp chuột cứ như bị chuột rút vậy.

Hồ Lăng đi tìm A Tân, cậu không có ở trong đám người, một mình ngồi chơi một máy.

Cô đi qua hỏi nhỏ: “Đang làm cái gì đây?”

A Tân nói: “Tập cho trận đấu.”

Hồ Lăng liếc mắt nhìn Triệu Lộ Đông sát khí đằng đằng.

“Đích thân ông chủ ra trận à?”

“Đương nhiên rồi, anh Đông đi top*, là chủ lực đó.” A Tân ngẩng đầu đưa mắt nhìn cô, “Hôm nay chị không cần đến, mấy hôm nay không mở cửa, mọi người hẹn tập luyện hết rồi, chị đến cũng chẳng làm gì.”

Vậy là Hồ Lăng yên tâm rồi.

“Tôi ở nhà cũng không làm gì.”

“Vậy chị mở máy chơi đi.”

Hồ Lăng mở một máy cạnh A Tân rồi tiện miệng hỏi: “Họ dậy sớm thật đó, tôi cứ tưởng những người chơi game sẽ thích ngủ nướng chứ.”

A Tân: “Không phải, họ đến từ mười một giờ tối hôm qua, thức trắng đến giờ.”

Làm Hồ Lăng còn lo lắng ngày đầu tiên mình đi làm mà tới trễ thì có quá đáng quá không, kết quả cả ngày nay ông chủ người ta chẳng liếc mắt nhìn cô.

Hồ Lăng ngồi lên bàn máy, ban đầu còn coi tin tức mang tính tượng trưng, sau đó phát hiện đúng là không ai quan tâm đến mình, dứt khoát xem phim hết nửa ngày trời.

Cô phải mở âm thanh tai nghe thật lớn mới có thể lấp được tiếng hét đinh tai nhức óc của đám người Triệu Lộ Đông.

Cả chiều hôm đó, ngoài trừ đi vệ sinh, việc duy nhất khiến Hồ Lăng đứng dậy là đám người này ăn đồ ăn ngoài, cô chủ động dọn dẹp giúp họ.

Không phải là cô có ý muốn thể hiện, Triệu Lộ Đông chơi quên mình vốn dĩ chẳng nhìn thấy sự tồn tại của cô, thật sự là do cô không chịu nổi mùi thức ăn nhanh gay mũi trong phòng.

Với sự quan sát của cô, tính hết cả đám tầm mười người trong tiệm net, chỉ có cô, A Tân, còn cả người đàn ông tên Bạch Minh Hạo được coi là yên tĩnh trong buổi chiều này. Trong lúc đó cô có liếc trộm Bạch Minh Hạo vài lần, dưới cái nền quán net ồn ào ầm ĩ, hương vị cao thủ yên tĩnh trên người anh đúng là hấp dẫn người ta.

Nửa ngày không làm gì cả kết thúc rồi.

Bởi vì thật sự là quá nhàm chán, kế hoạch của Hồ Lăng là ngày mai, ngày mốt sẽ tạm thời không đến.

“Được, vậy ngày kia chị đến sớm chút nhé, chúng ta đi cùng nhau, A Tân nói xong, lại hỏi: “Đúng rồi, chị liên hệ coser chưa?”

Hồ Lăng ngập ngừng, nói: “À… tối hôm qua tìm hiểu rồi, có điều hình như đều rất là đắt đó.”

“Đừng có đắt quá, vốn dĩ gần đây chúng ta chẳng kiếm được tiền gì.” A Tân lại khuyên cô. “Không thì chị thử thử đi.”

“Tôi chưa từng làm, sợ làm không tốt.”

“Không thể nào.” A Tân quả quyết nói, “Chắc chắn được! Cái đám Tuyến Đầu chuyên về live stream, toàn là mấy em, em gặp hết rồi, nói thật thì vẫn không đỉnh bằng chị. Có phải là chị ngại không? Không sao, trang điểm lên hết rồi, ai mà nhận ra chị chứ.”

Trong lời nói của A Tân để lộ rõ sự tin tưởng dành cho cô, mặc dù sự tin tưởng này có hơi nông cạn và sơ sài, nhưng vẫn tiêm cho Hồ Lăng thêm một liều can đảm.

Cảm giác người ta cần mình lúc nào cũng tốt.

Hồ Lăng liếc mắt nhìn cái tên Triệu Lộ Đông cả ngày không thèm nhìn lấy cô, đáy lòng bỗng chốc xuất hiện một ham muốn khá mãnh liệt.

Ngày thứ hai Hồ Lăng nhốt mình ở nhà, chăm sóc cơ thể hết cả ngày.

Ngày thứ ba… có hơi buông thả, ăn uống vui chơi.

Đến ngày thi đấu, bốn giờ sáng Hồ Lăng đã lết khỏi giường, đảo qua đảo lại trong ngoài hơn ba tiếng đồng hồ, mặc đồ hóa trang xong xuôi, nhân lúc Hồ Khiêm và Tôn Nhược Xảo không chú ý, lén lút chồn ra ngoài.

Mặc dù bộ vày đã che mất không nhìn thấy chân, nhưng vì thể hiện mình coi trọng chuyện này, cô còn mang đôi giày cao gót may mắn của mình – đây là một đôi Jimmy Choo* cô mua hồi đại học, giày chiến sáng lấp lánh, năm đó vào ngày thứ hai cô mang nó làm MC cho đêm hội, thì người ta đã tỏ tình đó.

*Jimmy Choo là thương hiệu xa xỉ phẩm của nước Anh, sản phẩm trọng tâm của thương hiệu là giày cao gót nữ, đồng thời cũng sản xuất túi xách, đồ dùng da, khăn lụa, mắt kính,…

Hồ Lăng gọi xe đến tiệm net, không may trên đường gặp phải kẹt xe, đợi khi cô đến thì đám người Triệu Lộ Đông đã tập họp đội xong rồi.

Tám chín chàng trai trong phòng, không mở máy tính, quây quần bên nhau hút thuốc trò chuyện thảo luận chiến thuật.

Hồ Lăng đi vào, trong phòng trở nên yên tĩnh đi, ánh mắt mọi người tập trung hết lên người cô.

Bỗng nhiên Hồ Lăng cảm thấy có hơi xấu hổ.

Tẩy não thế này vẫn chưa đủ triệt để đâu…

Triệu Lộ Đông ngồi dựa trên bàn, quay đầu lại.

Bởi vì tạo hình khoa trương quá mức, trước khi Hồ Lăng ra ngoài đã cố che chắn lại chút ít, mang một cái kính râm cỡ to, còn dùng một cái khăn lụa trùm đầu và nửa thân trên, bây giờ thuộc hình tượng một con gà mái mẹ.

Mặt cô có hơi nóng, hắng hắng giọng, tháo khăn lụa và kính râm ra.

Chỉ nghe một tiếng hét lớn.

“Vãi!”

Hồ Lăng bị dọa sợ nảy người, một chàng trai quăng điếu thuốc xuống đất thật mạnh, đứng bật tại chỗ cao tầm hai thước*, nói bằng giọng hưng phấn: “Thắng chắc rồi!”

*Một thước bằng 1/3 mét.

Một tiếng hét này đánh thức luôn cả Triệu Lộ Đông, cơ thể chậm chạp ngửa ra sau, nhìn từ trên xuống dưới.

Hồ Lăng có chút vui mừng trong lòng, nhưng mặt mày lại không thay đổi gì cả, nói bằng giọng hời hợt: “Vẫn ổn chứ hả? Vốn dĩ không muốn tham gia lắm, chủ yếu là tiết kiệm ít tiền cho tiệm thôi.” Nói xong, không nhìn đến chân mày giật giật của Triệu Lộ Đông, chuyển hướng đến chàng trai kích động bên cạnh. Cô có ấn tượng rất sâu với chàng trai này, cậu cũng là một trong những chủ lực sẽ ra trận. Vào buổi huấn luyện hôm đó cô đã chú ý đến cậu rồi, cậu nhuộm tóc màu hồng nhạt, có cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Đầu hồng lấy điện thoại ra, “Chụp một tấm! Chụp một tấm trước đã! Dễ thương quá đi!” Cậu nhích đến muốn chụp chung với Hồ Lăng, Hồ Lăng mang giày cao gót muốn cao hơn cậu cả nửa cái đầu, cô khuỵ gối xuống, phối hợp với cậu cười rồi nhìn vào ống kính.

“Đợi đã.” Hồ Lăng chặn cậu lại, “Đổi filter đi.”

Triệu Lộ Đông: “…”

Nico: “Ồ ồ, cái này thì sao?”

Hồ Lăng: “Điều chỉnh xuống một chút…”

Chỉnh xong rồi, lại chụp lại.

“Cậu ấy tên Nico, đi ad* trong team.” A Tân đứng cạnh đó giới thiệu.

*Đi ad (ADC – Attack Dame Carry) AD là thuật ngữ được viết tắt từ cụm từ tiếng anh Attack Damage, nghĩa là tấn công và sát thương. Trong Liên minh huyền thoại, AD (Xạ Thủ) được dùng để chỉ vị trí của tướng chuyên tấn công gây sát thương mạnh cho đối thủ.

Dáng người Nico không cao, thuộc kiểu nam sinh nhỏ con, nhưng vẻ ngoài tươi sáng, có một cặp mắt đầy sức sống. Cậu cũng khá là biết cách ăn diện, xỏ lỗ tai, đeo vòng tay, mặc quần áo hợp thời. Khác với cơ thể mỏng manh, ánh mắt cậu hệt như mái tóc cậu, có tính xâm lược rõ ràng.

Hồ Lăng cười với cậu, Nico đỏ cả mặt, có điều Hồ Lăng cảm thấy cậu thế này chỉ là do kích động mà thôi, chứ không phải thẹn thùng.

Phạm vi ánh mắt của Triệu Lộ Đông từ một mình Hồ Lăng, không biết từ lúc nào đã mở rộng ra thành hai người, tiếp tục im lặng.

Nico sắp xĩu đến nơi rồi, bụm miệng một cách hưng phấn.

“Vãi vãi vãi! Đáng yêu quá! Má nó đáng yêu quá đi mất!”

Hồ Lăng được người ta khen ngợi trực tiếp thế này, đã vui mừng quá mất mà còn có chút ngại ngùng.

“… Không khoa trương dữ vậy chứ.”

A Tân vỗ tay, kịp thời nhặt lại sự chú ý của mọi người.

“Sĩ khí hiện giờ khá tốt! Mọi người duy trì lấy nhé, chuẩn bị xuất phát thôi!”

Mọi người cùng giơ tay: “Được ——!”

Sau khi kết thúc lễ tuyên thệ ra quân, mọi người ra khỏi tiệm với tư thế hiên ngang hùng dũng.

Hồ Lăng đi phía sau chỉnh trang áo quần, bỗng nhiên người kế bên dựa vào gần hơn một chút.

Hồ Lăng cảm thấy chắc là Triệu Lộ Đông có ý muốn tạo nên bầu không khí áp lực, nhưng đáng tiếc là hôm nay cô mang đôi giày cao gót tám phân, Triệu Lộ Đông vẫn mang đôi dép lê đó, thêm cái bệnh gù cột sống mà chàng trai nào cũng có một ít, tầm mắt của hai người chẳng cách nhau bao nhiêu.

Triệu Lộ Đông nói nhàn nhạt: “Không cần tôi nhắc nhở cô chứ.”

Hồ Lăng cảm thấy kỳ lạ.

“Nhắc nhở cái gì?”

Triệu Lộ Đông: “Cô thành thật chút cho tôi.”

Cô nhìn vào cặp mắt đen nhánh của anh suốt mấy giây, Hồ Lăng hoàn toàn không bị anh cảnh cáo mà trấn định lại, thậm chí còn có hơi buồn cười, cô liếc mắt nhìn anh, giọng nhè nhẹ: “Không hiểu anh đang nói gì cả.” Rồi nhấc váy đi luôn.

Bộ váy dài bông xù phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Rõ ràng là thân hình như rắn nước của cô cố ý lắc lư cho anh xem, mỗi lần lắc lư đều giống như đang khoe khoang cái gì đó vậy.

Vì sự có mặt của Hồ Lăng mà đám con trai thay đi cái bộ mặt ủ ê mỗi sáng, nâng cao tinh thần mà chẳng cần dùng đến thuốc lá nữa. Triệu Lộ Đông nhìn cái cảnh ồn ào náo nhiệt mà mọi người tạo nên, hít một hơi thật sâu, rồi bước đi theo.

Phía sau tiệm net đỗ hai chiếc xe, Triệu Lộ Đông lái một chiếc, A Tân lái một chiếc.

Trước khi Triệu Lộ Đông lên xe thì chỉ thị cho Hồ Lăng: “Cô đi xe với tôi.”

Nico nhảy qua: “Vậy em cũng đi!”

Nico chen lên xe, nói kiểu gì cũng muốn ngồi cạnh Hồ Lăng, trên đường đi miệng cậu cứ như cái loa vậy, nói không hết chuyện.

Hồ Lăng hỏi cậu: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Nico: “Vậy chị bao nhiêu?”

Hồ Lăng: “…”

Nico bật cười: “Năm nay em mười tám.”

Hồ Lăng: “Cậu mười tám rồi hả? Tôi nhìn cậu chỉ tầm mười lăm mười sáu thôi.”

Nico: “Mặt học sinh, hết cách rồi. Còn chị?”

Hồ Lăng nói: “Hai mươi tư.”

Nico lẩm nhẩm, “Cách sáu tuổi? Được.”

??????

Bạch Minh Hạo ngồi dựa vào cửa sổ bỗng bật cười.

Anh Bạch đây hết sức phát huy phong độ cao nhân hiếm gặp của mình, mặc cho Triệu Lộ Đông dụ dỗ uy hiếp anh ta kiểu gì thì cũng không tham gia thi đấu, lần này chỉ là đi theo đội mà thôi.

Nico quay đầu, cười như không cười.

“Bạch gia có ý kiến gì à?”

Bạch Minh Hạo xòe hai bàn tay: “Không dám, mời anh đây tiếp tục.”

Hồ Lăng cũng nhìn về phái bên đây, Nico vỗ vỗ lên vai cô vài cái tượng trưng, nhanh chóng nói: “Không sao, đừng để ý đến anh ấy.”

Đầu ngón tay của cậu chàng mềm mềm, lành lạnh.

Hồ Lăng lén lút liếc mắt, trong kính chiếu hậu, là cặp mắt sắc bén của ông chủ Triệu.

Cô cào cào cổ mình, có hơi chột dạ.

Con khỉ ốm cũng ở trên xe, thấy Nico cứ vây lấy cô hỏi này hỏi nọ, khá là bất mãn, nói: “Cậu có thể chuyên tâm chút không, suy nghĩ chiến thuật lát chúng ta thi đấu đi.”

Nico nhìn Hồ Lăng không chớp mắt: “Suy nghĩ chiến thuật gì chứ, cậu bắt được tuyến dưới là xong chuyện rồi.”

Con khỉ ốm hỏi Triệu Lộ Đông: “Anh Đông, cậu ta kêu em bắt, em giúp anh hay giúp cậu ta?”

Triệu Lộ Đông nói: “Hôm nay vây đánh đường dưới.”

Xe chạy như bay trên cầu vượt, Triệu Lộ Đông lái xe rất mượt, tối qua Hồ Lăng ngủ ít, dần dần tháy buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.

Nico nói nhỏ: “Chị mệt rồi hả, có muốn nghỉ ngơi chút không? Nào, cho chị vai để dựa này.”

Triệu Lộ Đông ho một tiếng, Hồ Lăng lắc đầu như bị điện giật.

Không biết qua bao lâu, Triệu Lộ Đông nói: “Đến rồi.”

Hồ Lăng lập tức tỉnh giấc, ngó ra ngoài cửa sổ.

Cô liếc mắt liền nhìn thấy Trận Địa Tuyến Đầu.

Thành phố Điện Tử và WHY X chia nhau nằm ở hai đầu Đông Tây của thành phố, cách nhau rất xa, nhưng Trận Địa Tuyến Đầu ở ngay cạnh Thành phố Điện Tử, gần như có thể nói là đội chủ nhà rồi. Hồ Lăng quét mắt nhìn mặt tiền của họ, không khác mấy với quy mô của WHY X, nhưng phong cách thì cao cấp hơn một chút, rõ ràng là tốn bộn tiền trang hoàng, làm vệ sinh cực tốt, trước cửa được quét dọn sạch sẽ, cửa thủy tinh chiếu sáng bóng loáng. Cửa chính còn bày đầy cây xanh, bảng hiệu xanh đen ngập tràn cảm giác khoa học kỹ thuật ở tương lai.

“Chỉ là cái vỏ ngoài thôi.” Nico thất cô nhìn đến mê mệt, thì nói với cô: “Ông chủ của họ tiêu hết tiền cho cái vỏ, linh kiện máy móc bên trong thì không bằng chúng ta.”

Triệu Lộ Đông rút chìa khóa ra.

Mở cửa xe, Nico là người đầu tiên nhảy xuống, Hồ Lăng lấy gương từ trong túi ra để dặm lớp trang điểm.

“Em cầm giúp chị.” Nico chủ động cầm gương giúp cô, cậu cúi người ở cửa, cứ như một bé động vật ngoan ngoãn dễ bảo.

Hồ Lăng son lại môi.

Nico ngưỡng đẩu nhìn cô, chỉ chỉ vào khóe mắt của cô.

“Chỗ này.”

Hồ Lăng chú ý đến chỗ đó có một chấm đen rất nhỏ, chắc là do lúc chuốc mascara không cẩn thận làm lem, bản thân cô còn không chú ý đến.

“Mắt cậu tốt lắm đó.”

Nico bật cười.

“Lông mi của chị dài thật.”

“Này là mi giả đó.”

“Vậy cũng dài.”

Hồ Lăng được khen như tắm gió xuân.

Trời bỗng âm u, Hồ Lăng ngẩng đầu, hai tay ông chủ Triệu đút vào túi đứng sau lưng Nico, che mất sắc xuân màu hồng phấn. Với ánh mắt vô thần và giọng điệu nhàn nhạt như mấy tài xế taxi, anh hỏi họ: “Đi không? Hai anh chị.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi