CHỐN HƯ VÔ

Thời gian của buổi họp lớp là vào tối của ngày hôm sau, họ còn có thời gian của cả một ngày.

Hồ Lăng và Tôn Tiểu Tiểu tối qua uống hơi nhiều, ban ngày ngủ lười một giấc cho đã, gần trưa mới thức giấc. Hai người tắm rửa xong xuôi, thì đi ra ngoài ăn bữa trưa.

Khi ăn cơm, Tôn Tiểu Tiểu lại bàn với Hồ Lăng chuyện chuyển việc, nói hẳn một lúc lâu, điện thoại của Tôn Tiểu Tiểu rung lên, cô bạn nhìn sang, nhíu chặt mày rồi ra chỗ khác nhận điện thoại.

Hồ Lăng vừa ăn cơm, vừa loáng thoáng nghe tiếng của Tôn Tiểu Tiểu.

“… Làm sao mà không thể hài hòa chứ… Tôi bực đến nỗi không thể bay qua đó mà tự làm… Rốt cuộc ai là người chống đỡ cái phòng này hả? Chúng ta đây là ai đang chống cho ai hả?”

Hồ Lăng nghe mà thấy mệt cả người, nên quay người nhìn sang ngoài cửa sổ.

Các cô ở ngay trong trung tâm thành phố, cao ốc san sát nhau, xe cộ như mắc cưỡi.

Chỉ trong thời gian ngắn này, cô thử hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.

Đây là lần đầu tiên cô nhớ lại chuyện này từ sau khi cãi nhau.

Hôm qua, hôm trước, cô hoàn toàn chẳng dám nhớ đến nữa.

Hồ Lăng hiểu rõ tính cách của mình hơn bất kỳ một ai, những lúc núi lửa bùng nổ, có rất nhiều suy nghĩ vừa ngu ngốc vừa nguy hiểm. Cô không trưởng thành như Triệu Lộ Đông, cô biết chắc chắn là anh có thể điều chỉnh tâm trạng ngay lúc đó, phân tích quá trình sự việc, tìm ra chỗ có vấn đề, nhưng cô thì không thể. Cho nên ngay khoảnh khắc mọi chuyện diễn ra, cô khép chặt hết những điều mình có thể mắt thấy tai nghe, ép buộc bản thân mình tuyệt đối không được nghĩ đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến cuộc cãi vã.

Vì người cãi nhau với cô là Triệu Lộ Đông.

Trước đó Hồ Lăng cũng đã có vài cuộc tình, nếu mà nói thật lòng thì, cũng không phải là chưa từng động lòng, nhưng cái cảm giác động lòng đó cực kỳ mỏng manh. Yêu đương qua lại, cuối cùng phát hiện, quan trọng nhất vẫn là mình. Ở những cuộc tình trước đây cô cũng đã từng cãi nhau, cũng từng hục hặc với nhau, tâm trạng tốt, thì sẽ đi dỗ dành chút, tâm trạng bình thường, cũng sẽ để cho nó qua đại, qua loa cho xong là được.

Có thể nói, nếu như câu nói “nhận tiền cho thành thật vào” đổi thành bất cứ một ai khác mà không phải là bố mẹ cô, thì sợ Hồ Lăng mà mở miệng ra thì sẽ biến thành con dao đầy chất độc, sẽ giết sạch mười tám đời tổ tông nhà người ta luôn.

Nhưng đó lại do Triệu Lộ Đông nói.

Cho nên một giây trước khi Hồ Lăng bùng nổ, tận đáy lòng cô có một giọng nói nói với cô, khoan hẳn như vậy, chắc chắn là anh không có ý đó đâu, những lời khiến người khác đau lòng một khi đã nói ra thì không thể nào rút lại.

Cô tìm hết mọi khả năng, để trải qua khoảng thời gian có thể bị mất khống chế nào.

Bây giờ đã hai ngày trôi qua rồi, cô đã hoàn toàn bình tĩnh rồi, cuối cùng cũng đã có thể đối mặt với vấn đề này bằng một tâm trạng hết sức bình thường.

Cô giơ bàn tay ra, ngắm nghía ngón tay thon dài của mình. Cô nhớ lúc cô về nhà ngay hôm cãi nhau, cánh tay cô lúc lấy khăn run không thể kiểm soát được.

Cô có thể hiểu cách nghĩ của Triệu Lộ Đông, nhưng thật sự thì lúc đó những chuyện hai người họ nghĩ đến không giống nhau. Cô hi vọng là nhanh chóng kiếm được tiền, trả nợ cho xong, còn những gì mà Triệu Lộ Đông nghĩ là cuộc sống bình an chân thật.

Nhưng anh không rõ một việc, chỉ cần trả nợ xong xuôi, thì tự nhiên cô sẽ sống bình an chân thật.

…. Nhưng không rõ ràng, hình như cũng chẳng phải chuyện xấu gì.

Trước đây, khi nhà cô của cô hối trả tiền thật gấp, Hồ Lăng cũng từng nói với Hồ Khiêm và Tôn Nhược Xảo, muốn họ đừng quan tâm quá, sức khỏe của bố mẹ mới là điều quan trọng nhất.

Cho dù là chuyện gì, cho dù là bao nhiêu tiền, cũng không thể so sánh với sức khỏe của bố mẹ, dù sao bố mẹ mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Vậy suy đoán một cách hợp lý, có phải Triệu Lộ Đông cũng coi cô như là một người rất quan trọng trong cuộc đời của anh, thế nên anh mới tức giận như vậy.

Đầu óc Hồ Lăng suy nghĩ rất chậm, suy đoán những chuyện này hình là quá là vô nghĩa.

… Tay của em lạnh quá.

Hầu như là chỉ có rất thân, mới chú ý đến những chi tiết đơn sơ nhất cũng chân thật nhất.

Lúc nhỏ Hồ Lăng được mọi người vây quanh, chưa bao giờ cảm thấy có bất cứ tình cảm nào đáng tiền cả, sau này lớn lên chịu đựng cái khổ của cuộc đời, mới từ từ hiểu ra, trên đời này chẳng có bất cứ sự quan tâm nào là dư thừa cả, cũng chẳng có bất cứ điều gì cho đi như một lẽ tự nhiên hết.

Câu cuối cùng mà Triệu Lộ Đông nói, không được lọt tai cho lắm, nhưng chẳng hề gì, vì những gì cô làm cũng không phải là hoàn toàn chính xác.

Họ hoàn toàn có thể làm sai một vài chuyện, nói sai vài câu, cũng không cần phải căng thẳng hết. Vì họ có vùng giảm xốc mà người khác không có.

Cô nhìn Tôn Tiểu Tiểu đang nói chuyện điện thoại với giọng nói lạnh lùng.

Trong thế giới của người hiện đại, mỗi người đều có lòng tự trọng của mình, quan hệ giữa người với người cứ như đi trên sợi dây thép, cứ như thể chỉ cần sơ ý chạm phải, thì sợi dây đỏ yếu đuối đó sẽ đứt mãi mãi.

Nhưng cô và Triệu Lộ Đông thì không như vậy, họ không phải là đôi nam nữ vui chơi hay là mối tình tạm bợ chốn đô thị lạnh lẽo. Họ đã quen nhau hai mươi năm có ròi, họ không cần phán đoán nhau theo tiêu chuẩn và giá trị của người khác, họ đã có nhận thức rõ ràng nhất về đối phương từ rất lâu rồi.

Họ đã có những ký ức thuộc về nhau, cứ như như bãi cát dưới ánh mặt trời vậy, trong khi họ nhất thời xúc động, khi họ muốn vội vã cắt đứt, thì đã nhắc nhở họ một cách hết sức dịu dàng, rằng họ có thể đợi thêm chốc nữa.

Cái gắn kết họ không phải là sợi dây đỏ đó, mà là một hành làng sắc vàng tràn đầy ánh nắng, có thể trong lúc họ không hề biết, thì họ đã hòa vào sinh mạng của nhau, cho nên khi dáng hình có bị bóng râm che khuất đến thế nào, thì cũng sẽ có khoảnh khắc khiến lòng họ thông suốt.

Hồ Lăng bắt chéo hai tay, cúi đầu, hít một hơi thật sâu.

Một lúc sau, Tôn Tiểu Tiểu gọi điện thoại xong, quay lại với khuôn mặt giận dữ.”

Hồ Lăng: “Thế nào rồi?”

Tôn Tiểu Tiểu: “Boss nhỏ muốn lấy tài liệu mà tớ làm để làm khó boss lớn của tớ. Thật mẹ nó chứ, bà đây tức muốn hộc máu rồi!”

Ăn cơm trưa xong, Hồ Lăng đi giải tỏa tâm trạng với Tôn Tiểu Tiểu, họ đi dạo phố, xem phim, rồi chơi trò chơi. Sau đó thì họ về khách sạn, nghỉ ngơi một chút rồi tham gia buổi họp lớp.

Buổi chiều hôm đó, WHY X cách đó hàng ngàn cây số, có người đứng ngồi không yến.

Triệu Lộ Đông cảm thấy, hai ngày là kha khá rồi, chắc là liên lạc được rồi, nhưng vẫn không gọi điện thoại được.

Hồ Lăng bên kia thì bận rộn giải tỏa tâm trạng với Tôn Tiểu Tiểu, còn chưa kịp xóa Triệu Lộ Đông khỏi danh sách block.

Triệu Lộ Đông cảm thấy phiền lòng, nửa đêm chơi game cũng không chơi được, đi ra khỏi văn phòng, đến phòng Bạch Minh Hạo tìm cậu.

Vẫn chưa đến giờ live stream, Bạch Minh Hạo đang call đánh mạt chược với mấy bà vợ nhà giàu ở Quảng Đông, vừa chơi được một lòng là đã bị Triệu Lộ Đông tắt máy.

“Ra đây.”

Bạch Minh Hạo chẳng hiểu chuyện gì, đi theo anh ra ngoài.

Đi ngang qua quầy thu ngân, Triệu Lộ Đông nhìn thấy A Tân đang coi chương trình xem mắt và trực ca thay cho Hồ Lăng. Triệu Lộ Đông thầm nghĩ, cái tên này ngày nào cũng coi những chương trình tình cảm, chắc là cũng sẽ có ý kiến riêng mình về mối quan hệ nam nữ, anh vỗ nhẹ lên bàn.

“Cậu cũng ra đây.”

Thế là nửa đêm, Triệu Lộ Đông dắt theo hai thằng đệ, tụm một đám ngay gốc cây ở gần tiệm, đầu tiên là châm ba điếu thuốc, cứ như là thắp đèn hun cây vậy, sau đó bắt đầu buổi họp ngồi xổm của các chàng trai.

Ông chủ Triệu tìm chủ đề cho buổi họp ngồi xổm này.

“Hai cậu cảm thấy, Hồ Lăng giận rồi hả?”

Nhảm nhí, hai thằng đệ cũng lười trả lời.

Triệu Lộ Đông: “Vậy… có giận lắm không?”

A Tân: “Em nói thật lòng nhé anh Đông, có lẽ là không thể khái quát bằng hai chữ “giận dỗi” đâu.” Triệu Lộ Đông: “Vậy phải làm thế nào?”

A Tân vừa định mở miệng, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn nhìn Bạch Minh Hạo muốn nói rồi lại thôi, rồi lại quay sang nhìn Triệu Lộ Đông.

Triệu Lộ Đông hiểu ý của cậu, nói với giọng mất kiên nhẫn: “Đúng đúng đúng, anh với cô ấy quen nhau, có gì nói mau đi!”

“À.” A Tân vỗ tay, cứ như là đã mở được hộp lời. “Vậy thì dễ xử rồi. Anh Đông, em muốn nói với anh từ lâu rồi, những gì anh nói hôm đó tổn thương người ta quá, nhất là đối với những cô gái có lòng tự trọng cao như Hồ Lăng, anh nói như thế cứ như tán người ta một bạt tai vậy đó, anh coi người ta như thể chẳng đáng đồng nào hết!”

“Vớ vẩn!” Triệu Lộ Đông mắng, “Mẹ nó chứ cậu đừng có xuyên tạc những gì ông đây nói!”

A Tân nhìn sang Bạch Minh Hạo, Bạch Minh Hạo chỉ cười gật gật đầu, coi như là đồng ý với cậu, cổ vũ cậu tiếp tục nói tiếp.

A Tân lại nói hết sức thành khẩn: “Nữa nhé hôm đó anh phạm phải lỗi sai chí mạng!”

Triệu Lộ Đông: “?”

A Tân: “Người ta tức giận bỏ đi, anh không đuổi theo ngay!”

Triệu Lộ Đông: “Anh có đuổi theo, không đuổi kịp thôi. Hơn nữa lúc đó cô ấy mệt đến như, vốn chẳng có cách nào để nói chuyện, anh để cho cô ấy nghỉ ngơi vài hôm, có vấn đề gì chứ?”

“No no no no no…” A Tân lắc lư ngón tay, con gái giận dỗi bỏ đi, bắt buộc phải lập tức đuổi theo. Suy nghĩ của nam và nữ không hề giống nhau, đàn ông thì bảo là nghỉ ngơi vài hôm, nhưng có thể là không nghĩ gì cả, hoàn toàn thả lỏng trong vài hôm đó. Nhưng con gái không giống vậy, tốc độ đẩy nhanh tiến độ tình cảm của con gái rất nhanh, trong khoảng thời gian chị ấy hi vọng anh đi tìm chị ấy, để cho hai người có thể suy nghĩ lại hết tất cả những gì đã xảy ra, nghĩ đến những gì mà anh đã có lỗi với chỉ ấy. Anh đi tìm càng trễ, cô ấy sẽ nghĩ càng nhiều hơn, cuối cùng thì…” Cậu dựng đứng ngón tay. “Xoẹt!”

Triệu Lộ Đông nhất thời quên luôn việt hút thuốc.

“Xọet?”

A Tân giải thích: “Nghĩa là – chia tay. Thêm một bước nữa – tuyệt giao. Về cơ bản là có chết cũng không quay lại, muốn làm gì thì làm.”

Triệu Lộ Đông lập tức đứng lên.

“Cái mẹ gì mà tuyệt giao chứ hả? Đúng, cãi nhau đó, đúng là anh nói chuyện có hơi quá đáng một chút, nhưng không phải quen nhau thì cãi nhau là chuyện rất bình thường à? Cãi xong rồi nói rõ rồi không phải là xong rồi à?” Anh nhìn tới nhìn lui. “Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, sau này trong cuộc sống không thể nào chẳng có chút đụng chạm gì. Đừng nói là quen nhau, cho dù là vợ chồng cũng không có chuyện không cãi nhau đâu.” Anh chỉ Bạch Minh Hạo, “Bố mẹ cậu không cãi nhau à?”

Bạch Minh Hạo ngẩng đầu nhìn anh: “Em không có mẹ.”

Triệu Lộ Đông: “………………”

Anh muốn tham khảo qua gia đình mình, ròi lại phát hiện anh không có bố.

Triệu Lộ Đông đã hoàn toàn tức đến ngốc nghếch.

“Không đúng chút nào, không thể nào!” Anh nói một cách giận dữ.

A Tân nói: “Cũng có thể chỉ là ra oai phủ đầu anh thôi, một hai muốn cãi cho có người thắng người thua.”

Triệu Lộ Đông nói như thể cạn lời: “Người một nhà thì có gì mà thắng với thua chứ, cãi nhau thế này có ý nghĩa gì chứ?”

“Ối dào, anh cũng nói là người một nhà à.” A Tân nhéo mũi mình, “Vậy em cũng chẳng rõ nữa…”

Bạch Minh Hạo nói: “Bây giờ gọi điện thoại được không?”

Triệu Lộ Đông: “Không gọi được! Gọi được là gọi từ lâu rồi.”

Mấy ngày nay, Triệu Lộ Đông gọi điện thoại bằng điện thoại của mình và Bạch Minh Hạo, kết quả đều không gọi được. Bạch Minh Hạo phân tích: “Có lẽ là chị ấy block hết cả đám tụi mình rồi? Anh thử gọi bằng điện thoại của Huyên Tử chưa?”

Triệu Lộ Đông: “Chưa.”

Vừa nhắc, Huyên Tử và Dưa Leo từ ngoài đi vào, hình như hai người vừa ăn tối xong, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Triệu Lộ Đông cảm thấy mình cũng có hơi tâm lý biến thái, nhìn hai người kia nắm tay rất là không thoải mái.

Bạch Minh Hạo gọi Huyên Tử: “Này, em qua đây.”

Huyên Tử và Dưa Leo đi qua.

Bạch Minh Hạo nói: “Em gọi điện thoại cho Hồ Lăng thử xem.”

Huyên Tử lén lút nhìn Triệu Lộ Đông, nói: “Không phải chị ấy xin nghỉ phép để nghỉ ngơi à?” Vừa nói vừa lấy điện thoại ra, “Phải nói gì giờ?”

Bạch Minh Hạo: “Em cứ thử coi có gọi được không.”

Huyên Tử chọn số, nghe một lúc, nói: “Gọi được mà.”

Triệu Lộ Đông lập tức giơ tay cướp điện thoại.

Chuông vang lên tầm năm sáu tiếng, khi mà Triệu Lộ Đông đã ngỡ rằng sẽ không ai nghe máy, thì bỗng nhiên có người. Triệu Lộ Đông mừng thầm trong lòng, lấy điện thoại ra chỗ khác nói chuyện.

Bên đầu kia điện thoại cực kỳ ồn ào, Triệu Lộ Đông alo liên tục vài tiếng: “Alo? Alo? ….Hồ Lăng?”

Trong điện thoại ồ lên một tiếng, mặc dù chỉ là một tiếng thật nhỏ, nhưng Triệu Lộ Đông vẫn nhận ra được giọng Hồ Lăng.

“Hồ Lăng? Có nghe được anh nói gì không? Em uống rượu à?”

Hình như điện thoại bị ai lấy đi rồi, có người ồn ào nói: “Ai thế?” Là giọng nữ xa lạ, cũng đã say lúy túy rồi, nhưng ít nhất thì còn tỉnh táo hơn Hồ Lăng.

“Tôi là bạn trai của Hồ Lăng, cô là bạn học của cô ấy à? Bây giờ cô ấy thế nào rồi?” Triệu Lộ Đông hỏi.

“… Bạn trai? Haha.” Cô gái kia cười hì hì nói, “Bạn trai cũ! Bạn trai cũ! Xin anh hãy rõ ràng thân phận của mình!”

Triệu Lộ Đông: “Cái gì?”

Cô gái kia nói: “Tôi nói anh là bạn trai cũ? Nghe hiểu chưa hả?”

Triệu Lộ Đông nhíu mày: “Cô là ai thế hả.”

Cô giá nói: “Tôi là chồng của Lăng Lăng! Anh mau cút đi!”

Triệu Lộ Đông: “……………..”

Tại sao anh lại tức giận với một cô gái điên say bí tỉ vậy.

Anh vừa chuẩn bị nói gì đó, thì bên đầu kia có giọng nam vang lên.

“Hai cậu không thể uống nữa đâu, Hồ Lăng sập nguồn rồi.”

Cô gái: “ôi, cậu cũng trùng hợp thật đó, vừa với nữa là cậu gặp lại lền, hai năm nay chia tay rồi có thủ thân như ngọc không hả?”

Cậu trai: “Đừng ồn nữa, mau dậy đi….”

Cô gái: “Có muốn dành ưu đãi cho cậu không, chốc nữa để cậu đưa Lăng Lăng về khách sạn?”

“Mẹ nó cô dám!” Triệu Lộ Đông chửi bậy.

Nhưng tiếc là bên kia đã dập điện thoại rồi, Triệu Lộ Đông gọi lại, điện thoại đã tắt máy rồi. Triệu Lộ Đông giơ điện thoại lên muốn đập xuống đất, người đằng sau lùm cây hét lên: “Này này này! Đừng đập! Còn phải liên lạc nữa đó!”

Giây cuối cùng Triệu Lộ Đông vẫn nhịn, cầm điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài đường.

Khi anh đi ngang qua mọi người, sắc mặt anh dọa mọi người sợ đến nỗi cả đám lùi hết ra sau nửa bước.

Bạch Minh Hạo lập tức đẩy A Tân: “Mau đi theo!”

Tiếc là trễ hết một bước, Triệu Lộ Đông đã lên xe taxi đi mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi