CHỐN TÌNH NHÂN

Ngày sáu tháng sáu, tiết Mang Chủng.

Hứa Xuyên Hòa đang nằm trên bàn làm việc mở mắt ra, toàn thân cứng đờ khiến anh khẽ cau mày. Tay chân đau nhức, anh từ từ dựa lưng vào ghế rồi duỗi thẳng cánh tay đã tê rần.

Sau khi làm việc đến rạng sáng, anh không kiềm nổi cơn mệt mỏi mà ngủ gục trên bàn vẽ. Tư thế ngủ trái khoáy khiến thân thể anh nom như một cỗ máy cũ kỹ sắp bị phế bỏ. Hứa Xuyên Hòa đấm vai, lắc cái cổ cứng ngắc của mình.

Anh dường như đã có một giấc mộng dài, không nhớ rõ chi tiết song lòng anh bỗng trống rỗng như có gió thoảng qua. Nó đau nhói khó thể giải thích.

Trên trang giấy vẽ trước mặt là một bụi Linh Lan xinh xắn.

Năm nay Hứa Xuyên Hòa hai mươi bảy tuổi, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Thành phố và từng nộp đơn vào một số công ty lẫn đảm nhiệm chức vụ giáo viên tiểu học. Nhưng anh không mấy hài lòng. Một năm trước, anh quyết định rời thành phố trở về căn nhà gỗ mộc mạc của ông nội để lại. Sau đó, anh mở cửa hàng online bán những bức tranh về hoa Linh Lan do chính tay mình vẽ.

Anh thiếu hiểu biết về hội họa cho những thứ khác, tác phẩm anh vẽ luôn không sinh động và có phần cứng nhắc. Chỉ có hoa Linh Lan trong tranh của anh mới có cái hồn riêng và được người mua vô cùng ưa thích.

Tiếng loa gọi í ới của hướng dẫn viên đến từ bên ngoài nhà gỗ. Hứa Xuyên Hòa ngồi thẫn thờ trên ghế, đoạn châm điếu thuốc rít một hơi.

Cách đây vài tháng, chính quyền thị trấn bắt đầu cải tạo khu rừng rộng lớn hoang vắng ở phía đông nam ngọn núi. Không lâu sau khi hoàn thành công cuộc xây dựng, một số công ty dịch vụ lữ hành đã ngay lập tức nắm bắt cơ hội kinh doanh và phát triển các chuyến hành trình tham quan trong một ngày nhằm thu hút khách du lịch. Các hoạt động bao gồm: hái trái cây hoang dã, và du hồ ngắm cảnh.

Một đoàn du khách đi ngang qua căn nhà gỗ, tiếng loa ồn ào càng lúc càng lớn. Hướng dẫn viên phất cờ, thuyết minh với giọng điệu vồn vã: “Khu rừng bên trái của chúng ta từng trải qua hiện tượng cháy tự nhiên cách đây trăm năm. May mà không có thương vong, các ao hồ trong đó cũng không bị ảnh hưởng.”

“Người ta nói rằng nó là một hồ nước tái sinh. Một lát nữa đi tàu ngắm cảnh, chúng ta sẽ nhìn thấy đại thụ cao chót vót mọc ở giữa. Đó là cây Sala cao nhất trong nước, ít nhất ba hoặc bốn trăm tuổi. Cho đến nay vẫn không ai biết người nào đã trồng nó và làm thế nào nó tồn tại xuyên qua năm tháng. Gọi đây là một kỳ quan hi hữu cũng không ngoa đâu.”

Hứa Xuyên Hòa mở cửa phòng, dựa vào khung cửa hút hết điếu thuốc. Anh nhìn du khách và hướng dẫn viên đi về phía khu rừng, rồi ngẩng đầu nhìn mặt trời chói mắt lúc ba giờ chiều. Chán thật đấy.

Chẳng biết vì sao suy nghĩ của anh lại hỗn loạn như thế. Từ lúc tỉnh giấc, nhất là sau khi nghe hướng dẫn viên “lừa dối”, cõi lòng Hứa Xuyên Hòa bỗng bồn chồn không rõ lý do. Tâm trạng anh cứ bứt rứt, thậm chí còn toát mồ hôi hột.

Anh nhìn khoảnh sân ngập cỏ dại và hàng rào, lấy điếu thuốc giữa môi xuống trong nỗi phiền muộn không sao tả nổi.

Chán quá.

Hứa Xuyên Hòa nhủ bụng, hai mươi bảy năm cuộc đời rất đỗi đơn điệu và vô vị. Quả thật sống mà chẳng có ý nghĩa.

Đương lúc anh ôm tay đắm mình dưới cái nắng nóng, một luồng sáng trắng rực rỡ chợt xẹt qua tâm trí. Hứa Xuyên Hòa sững người, vô số hình ảnh kỳ lạ vụt qua trước mặt trong một giây. Trước khi anh nhận ra đó là gì thì mọi thứ đột nhiên trở lại bình thường, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cái gì vậy?

Hứa Xuyên Hòa ấn trán, nói thầm: “Chả lẽ mình ngủ nhiều quá? Gặp ảo giác?”

Hứa Xuyên Hòa ấn mạnh lên huyệt thái dương, có lẽ nên uống một ly nước cho tỉnh táo thôi. Anh chậm rãi cất bước về phía phòng bếp.

Ngay khi anh xoay người, tay trái mà anh thường cho vào túi quần chạm vào một vật lạ —— Nó khô ráo và cưng cứng. Hứa Xuyên Hòa vội giữ chặt khung cửa vào thời điểm ấy mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Và rồi, một dòng điện ấm áp chạy từ đầu ngón tay đến thẳng trái tim.

Anh kinh ngạc nhìn cái bóng đổ trên sàn nhà. Hứa Xuyên Hòa thoáng do dự, nhưng vẫn từ từ lấy tay trái ra. Trên lòng bàn tay là một nhành Linh Lan chưa khô hẳn.

Giấc mộng ban đầu thình lình xuất hiện trong đầu anh, ký ức về hai kiếp trước đang ồ ạt tràn về. Hứa Xuyên Hòa che miệng thở dốc, bả vai run rẩy kịch liệt.

“Đinh đang ——”

Hứa Xuyên Hòa nín thở, một giọt mồ hôi trượt dài trên má. Anh khẽ mím môi, nhìn chăm chú vào bóng dáng kia.

“Không thể nào…” Hứa Xuyên Hòa lẩm bẩm. “Nó chỉ là một giấc mơ thôi.”

Nhưng thực tế, nỗi nhung nhớ điên cuồng dành cho người nọ đang gào thét trong anh ——

“A Xuyên.”

Hứa Xuyên Hòa nắm chặt nhành Linh Lan trong tay. Bối rối. Hoảng hốt. Sợ sệt. Bất an. Nhưng khi anh xoay người lại, tất cả mọi thứ bỗng nhiên hóa thành bình tĩnh.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một chiếc vòng bạc trên cổ tay trái người nọ. Trên vòng tay là ba chiếc chuông nhỏ tinh xảo, khi va vào nhau chúng phát ra âm thanh trong trẻo êm tai. Hứa Xuyên Hòa đưa tay xuống, nụ cười dịu dàng hiện lên bờ môi anh. Anh nhìn bóng dáng mảnh mai đứng sau hàng rào cách đó không xa. Và khi chạm mắt với thiếu niên áo trắng, anh bèn bật thốt cái tên thân thương đã lâu không gọi.

Bỗng, nước mắt giàn giụa.

./.

CHÍNH VĂN HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi