CHỒNG À, EM KHÔNG MUỐN PHÁ SẢN

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên.

Thực ra trước kia bạn bè của Tần Dịch đã từng khuyên hắn như thế, chỉ là bọn họ không nói rõ ra mà thôi. Là người trưởng thành, cho dù là bạn thân nhưng có nhiều chuyện bọn họ không thể nhúng tay quá sâu. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, sau này bọn họ sẽ phải tiếp nhận công ty gia tộc. Bây giờ mà dẫm lên mặt mũi Tần Dịch, về sau ngay cả làm bạn bè cũng không được, vậy chẳng phải là mệt lớn? Cho nên, dù tính tình ngay thẳng như mấy người Tưởng Khải hay Cao Thịnh cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Nhưng Tần Hoài bây giờ lại không tiếc lấy chuyện trước kia để kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tần Dịch, là vì muốn cho hắn tỉnh táo lại.

Tần Dịch ngơ ngác, đầu óc hắn như một cuộn chỉ rối, cả người giống như đang phiêu đãng giữa không trung. Lúc này tâm trí hắn trống rỗng, tai cũng ù đi.


Yên tĩnh một hồi lâu, hắn như nhớ lại chuyện trong quá khứ, không biết như thế nào lại mở miệng lúng ta lúng túng hỏi: "Lúc tôi và cô ấy chia tay, cô ấy đến nhà muốn gặp ông, khi đó mưa lớn như vậy, tại sao ông lại không gặp cô ấy?"

Hắn sớm đã muốn hỏi chuyện này, nhưng hắn vẫn luôn biết hắn sẽ không có được câu trả lời.

Nhưng bây giờ hắn lại nghĩ, ba hắn hẳn sẽ không tiếp tục lừa dối hắn.

Hắn chỉ muốn biết...... Tại sao ông lại không gặp cô ấy?

Tại sao lại không thể thành toàn cho cảm tình của hắn?

Tần Hoài nghe lời này thì kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó lại cười ra tiếng. Thân thể ông ta không tốt, cảm xúc không thể quá kích động. Ông ta ho khan một tiếng, một lúc sau mới hỏi ngược lại: "Ai nói với con như vậy?"

"Chuyện này có phải là thật không?" Tần Dịch đỏ mắt nhìn ba hắn chằm chằm, từng câu từng chữ hỏi rõ ràng.


Tần Hoài đột nhiên có chút nhớ tới con trai cả đã mất. Nếu đứa con kia của ông ta còn trên đời thì nó nhất định sẽ không trở thành như bây giờ. Đáng tiếc, hiện tại ông không còn sự lựa chọn nào khác.

"Có phải là thật hay không, ba sẽ không nói." Tần Hoài dùng ngón tay chỉ chỉ đầu óc, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Con hãy sử dụng chính đầu óc của mình mà suy nghĩ đi, đừng để người khác xỏ mũi dắt đi mà không phân biệt được. Con cảm thấy đó là thật thì chính là thật. Con cảm thấy đó là giả thì chính là giả, có muốn là thật cũng không được. Mấu chốt nhất chính là con phải học được cách tự mình phán đoán."

Tần Dịch không về nhà họ Tần mà tự mình xuống xe.

Tần Hoài cũng lười để ý tới hắn. Sau khi trở về nhà cũ, ông ta lập tức đi đến phòng làm việc rồi đóng cửa lại. Ông ta lấy ra một phần báo cáo từ trong ngăn kéo. Trước đó không lâu, bác sĩ chủ trị đã nói với ông ta là tình huống của ông ta rất không lạc quan, các cơ quan bên trong cơ thể đều đang dần suy kiệt. Ra nước ngoài điều trị cùng lắm cũng chỉ là đánh cuộc một lần. Cho dù thành công thì cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm mấy năm thọ mệnh. Thân thể ông ta, ông ta hiểu rõ nhất, có lẽ không còn kéo dài được bao lâu nữa. Nhưng trước đó, ông ta nhất định phải đưa con trai về lại con đường đúng đắn.


Vào ngày đầu tiên thử thách Đồng Vũ Vụ, với tư cách là trưởng nhóm, cô là người đầu tiên mở đầu thử thách.

【 Đồ hôm nay tôi mặc, áo thun trắng giá 99 tệ, quần short 199 tệ, giày vải 334 tệ, không thêm phụ kiện, tổng giá trị là 998 tệ. 】(TY: tgiả cộng thêm giá đồ lót, chỉ là ko ghi rõ ra nha. Câu tiếp có nhắc tới)

Trong nhóm có mấy người đàn ông, tuy những người đàn ông đó cũng được coi như là chị em, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, cho nên cô không ghi rõ tổng giá trị của quần áσ ɭóŧ.

Hôm qua cô đã mua ba bốn bộ quần áσ ɭóŧ. Tất cả đều được mua trong cửa hàng nổi tiếng về mức độ thoải mái và dễ chịu, trên cơ bản thì thiết kế không có gì nổi bật. Thắng ở chỗ mặc vào rất thoải mái, nên miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng được.

Thực ra, nhiệm vụ khiêu chiến này chỉ là một mánh lới quảng cáo. Cô không quan tâm người khác có gian lận hay không nhưng cô nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn 1000 tệ. Cũng may nhiệm vụ này không kéo dài quá lâu, chỉ có 7 ngày. Nếu không cô chắc chắn là người đầu tiên không chịu đựng nổi.
Sau cô chính là Lục Nhân Nhân và Tống Tương, mười mấy người trong nhóm cũng lục tục báo danh.

Đồng Vũ Vụ rất ít khi mặc quần áo theo style nhàn nhã. Cô đi dạo lâu như vậy mà chỉ phát hiện có cái áo thun màu trắng này, phối hợp với quần short là thích hợp nhất. Nhưng vì mặc như vậy nên cho dù không mang thêm phụ kiện gì cũng không thấy thiếu.

Ngày đầu tiên, lúc cô chuẩn bị chôn chân ở nhà cả ngày thì buổi chiều lại nhận được điện thoại của Phó Lễ Hành nói là buổi tối muốn mang cô ra ngoài ăn cơm.

Thời gian có hạn nên hắn không thể về đón cô, hai người hẹn gặp ở tầng hầm đỗ xe Phó thị.

Đồng Vũ Vụ nói: "Vậy em sẽ không lên đâu."

Lúc nghe điện thoại Phó Lễ Hành đang ký văn kiện, nghe cô nói vậy thì có chút nghi hoặc, "Tại sao vậy?"

Không phải cô rất thích tới văn phòng của hắn sao? Sao bây giờ đã đến bãi đỗ xe rồi mà còn không lên?
"Hôm nay em ăn mặc khó coi nên không muốn lên đây." Đồng Vũ Vụ là người rất có ý thức thần tượng. Trước kia lúc làm trợ lý cho Phó Lễ Hành, cô từng nghe Tô Nhụy nói là nhân viên nữ của Phó thị đều có nhóm chat của chính mình. Mỗi lần cô đến Phó thị đều sẽ tạo ra một đợt thảo luận, từ quần áo đến giày, hay thậm chí màu son môi của cô đều có người đem ra bàn luận thuận tiện nịnh nọt.

Hôm nay quần áo cô mặc bị người ngoài nhìn vào, tính lui tính tới cũng chỉ có mấy trăm tệ, không phù hợp với hình tượng phu nhân nhà giàu của cô.

Nên cô đương nhiên không muốn lên rồi.

Phó Lễ Hành đã từ bỏ chuyện đi tìm hiểu mạch suy nghĩ của phu nhân nhà hắn. Nghe thấy lý do như vậy thì hắn im lặng vài giây rồi nói: "Vậy được, anh sẽ xuống nhanh thôi."

Khoảng 5 giờ rưỡi, bóng dáng của Phó Lễ Hành xuất hiện ở bãi đỗ xe. Hắn rất nhanh đã tìm được xe của Đồng Vũ Vụ. Lúc hắn đi tới thì thấy cô đang ngồi trên ghế điều khiển xem video, không hề cảm nhận được hắn đã tới. Hắn đứng cạnh xe một lúc, thấy cô vẫn còn xem rất nghiêm túc nên đành phải đưa tay gõ gõ lên kính cửa xe.
Đồng Vũ Vụ nghe được âm thanh thì ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, thấy Phó Lễ Hành đang đứng một bên thì vội vàng tắt điện thoại rồi kéo cửa xe xuống, cô chỉ chỉ ghế điều khiển phụ bên cạnh, còn học theo giọng điệu khôi hài của nữ tài xế trong video vừa rồi, nói: "Soái ca, đi đâu thế? Em đưa anh đi nha."

"Em lái xe?" Phó Lễ Hành cũng không hơi đâu đi tiếp trò đùa của cô.

"Ừm." Đồng Vũ Vụ thật sự không muốn xuống xe nhỡ bị người khác nhìn thấy, "Anh làm việc cả một ngày rồi, để em làm tài xế cho. Kỹ thuật lái xe của em không tồi đâu."

Phó Lễ Hành ừ một tiếng, vòng qua xe đi đến ghế điều khiển phụ rồi mở cửa ngồi vào, giây tiếp theo Đồng Vũ Vụ đã chồm người qua thắt dây an toàn cho hắn. Đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, hắn cũng không đến mức không quen.
Bởi vì cô nói hôm nay cô ăn mặc khó coi, trước kia Phó Lễ Hành đều không để ý cô mặc cái gì nhưng lúc này lại cố ý nhìn thêm vài lần.

Đồng Vũ Vụ thật sự quá khiêm tốn rồi. Dáng người cô như vậy cho dù mặc áo thun quần đùi bình thường nhất cũng đã rất xinh đẹp. Chỉ là hắn rất ít khi thấy cô ăn mặc thoải mái như vậy. Cô mặc thế này, trang điểm trên mặt cũng rất nhẹ, nhìn qua giống như nữ sinh viên xinh đẹp thanh thuần. Mà hắn lại đang mặc tây trang và giày da, đi bên cạnh cô ...... không mấy xứng đôi.

Cũng may Phó Lễ Hành không phải là người để ý đến những chi tiết thế này, tuy loại ý nghĩ này lướt qua trong đầu nhưng hắn cũng không có ý định về nhà thay quần áo.

"Đi nơi nào ăn?" Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu hỏi hắn.

"Trợ lý Chu có mở một tiệm lẩu." Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, "Anh chuẩn bị qua đó ủng hộ."
Đồng Vũ Vụ than nhẹ: "Sao lại co nhiều người mở tiệm lẩu thế, chẳng lẽ rất dễ kiếm tiền sao?"

Lời này vừa nói xong, cô đã kịp thời thay đổi một đề tài khác.

Trải nghiệm đi ăn lầu lần trước của bọn họ không hề đẹp. Sợ hắn lại nhớ tới chuyện trước đó nên lời nói kế tiếp của cô đều cách chủ đề lẩu xa vạn dặm, cực kỳ an toàn. Thế nên cô hoàn toàn quên mất, đêm qua cô nhìn hình ảnh trên Weibo xong đã thuận miệng nói một câu "thật muốn ăn lẩu" đã bị người bên gối ghi nhớ.

Tiệm lẩu là do trợ lý Chu và người nhà cùng nhau mở. Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành vừa tới liền trực tiếp đi cửa sau, được nhân viên phục vụ dẫn vào bàn đặt riêng. Vẻ bề ngoài của hai người đều cực kỳ xuất sắc, ở nơi náo nhiệt ồn ào như tiệm lẩu cũng hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Lúc gần đến bàn, hai người đụng phải một thanh niên trẻ tuổi đang đi đến khu vực gia vị để lấy nước chấm lẩu.

Thanh niên trẻ tuổi không có gì nổi bật, ngoại trừ cái áo mà cậu ta đang mặc rất không khéo là lại giống với Đồng Vũ Vụ.

Hai người phụ nữ mặc đồ giống nhau là đụng hàng, mà một người phụ nữ mặc đồ giống với một người đàn ông thì được coi là đồ đôi.

Đồng Vũ Vụ có chút xấu hổ, nghiêng đầu nhìn thì thấy Phó Lễ Hành đang nhìn thẳng vào hoa văn trên áo của người thanh niên kia.

Cửa hàng quần áo kia có chất lượng tốt, chất liệu mềm mại, thoải mái, giá cả lại hợp túi tiền nên được giới trẻ rất ưa chuộng, vì vậy đi ra đường mà bắt gặp một hai bộ giống nhau là chuyện bình thường. Nhưng bị chồng đụng phải mình mặc "đồ đôi" với đàn ông lạ mặt ... Chuyện này, chuyện này hình như xấu hổ quá đi?
Cũng may là Phó Lễ Hành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Đồng Vũ Vụ không lấy làm ngạc nhiên, với tính cách của hắn, hắn căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Hắn nhiều lắm chỉ đang tự hỏi vì sao người thanh niên đó lại mặc áo giống cô thôi.

Bàn riêng rất lớn, đủ cho vài người ngồi.

Không cần lo lắng sẽ gặp phải "người quen" làm mất hứng, Đồng Vũ Vụ ăn rất vui vẻ. Thời gian gần đây lượng vận động của cô tăng lên đáng kể, thể chất của cô cũng thuộc loại khó mập nên ăn nhiều một chút cũng không sợ tăng cân, mà nói đi nói lại cũng phải cảm ơn Phó Lễ Hành.

Điểm sai lệch duy nhất là khi ăn gần xong, tay kẹp thịt bò của Phó Lễ Hành "không cẩn thận" để rơi, làm áo sơmi dính toàn là dầu ớt.

Đồng Vũ Vụ dùng khăn giấy ướt lau cho hắn nhưng không lau đi được. Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phó Lễ Hành, cô liền nói: "Áo sơmi bị dơ, chúng ta ăn xong rồi thì về nhà thôi, về đến nhà anh tắm rửa thay quần áo là được."
Với trình độ ở sạch của Phó Lễ Hành thì có lẽ nội tâm bây giờ của hắn hẳn đang phát điên lên.

Phó Lễ Hành lắc đầu, "Không cần."

"Anh mặc như vậy sẽ khó chịu, đây đều là dầu ớt."

"Vừa rồi không phải em nói ăn quá no sao?" Phó Lễ Hành bình tĩnh mở miệng, "Vậy chúng ta đi dạo phố tiêu thực."

Trái tim Đồng Vũ Vụ nghe xong lời này liền rục rịch, khóe miệng điên cuồng cong lên nhưng vẫn nói ra lời khách sáo: "Không cần đâu, quần áo của em rất nhiều, sinh nhật vừa rồi cũng nhận được rất nhiều túi xách. Anh mặc áo sơmi dơ sẽ không thoải mái, chúng ta vẫn nên về nhà thôi."

Phó Lễ Hành nhìn cô một cái, "Quần áo của anh rất ít."

Đồng Vũ Vụ: "?"

Từ từ. . . .

Ý hắn là đi dạo phố mua quần áo cho hắn?

Thì ra là cô tự mình đa tình, còn tưởng hắn muốn mua đồ cho cô.

"Vậy được, cơm nước xong chúng ta đi dạo phố mua quần áo cho anh." Thuận tiện đi dạo cửa hàng quần áo cho nữ, bằng không cô sẽ không rời khỏi trung tâm bách hoá đâu.
Phó Lễ Hành mỉm cười gật đầu.

Quần áo trong phòng để quần áo của hắn có rất nhiều nhãn hiệu, hầu hết những quần áo quan trọng đều đến từ những nhãn hiệu cao cấp được may đo riêng. Vậy nên Đồng Vũ Vụ ôm ý nghĩ phải mang Phó Lễ Hành đi dạo mấy cửa hàng thời trang cao cấp. Nào biết vừa mới đến trung tâm bách hoá thì đã nghe hắn nói: "Lúc trước chẳng phải em nói quần áo của anh rất đơn điệu sao? Đều là áo vest và sơmi."

Đồng Vũ Vụ: ......

Cô không nhớ cô từng nói qua lời này.

"Anh thỉnh thoảng cũng muốn thay đổi phong cách."

Lúc đầu Đồng Vũ Vụ vẫn chưa hiểu Phó Lễ Hành nói vậy là có ý gì, cho đến thấy hắn nhìn chằm chằm vào cái áo cô đang mặc thì cô mới hiểu được, hỏi dò: "Thật ra em biết có một nhà cửa hàng tuy rằng giá cả rất rẻ, nhưng chất lượng không tệ. Áo em đang mặc trên người cũng là mua từ cửa hàng kia. Anh có muốn đi đến đó dạo một vòng không?"
Gương mặt Phó Lễ Hành lộ vẻ vừa lòng mỉm cười: "Em nói đi dạo, vậy thì đi dạo thôi."



Editor: Mấy tuần rồi t tăng giờ làm, lượng công việc cũng nhiều hơn nên ko post chương mới, làm mọi người đợi lâu. Từ tuần này sẽ post như bình thường nha. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi