CHỒNG À, EM KHÔNG MUỐN PHÁ SẢN

Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên

Thông qua cuộc điện thoại này Tần Hoài mới phát hiện, trên thương trường anh lừa tôi gạt, giậu đổ bìm leo thế mà cũng có chân quân tử*.

*chân quân tử: người quân tử chân chính. Quân tử là hình mẫu con người lý tưởng theo nhân sinh quan của Nho giáo. Người quân tử thường được coi là người hành động ngay thẳng, công khai theo lẽ phải và không khuất tuất vụ lợi cá nhân, và là người có đầy đủ năm đức tính (ngũ thường): Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín. (Theo Wikipedia. Truyện đăng ngoài truyenwikiz.com chính chủ đều là bản chưa beta)

Ông ta không khỏi cảm thấy mất mát, không so sánh thì không có tổn thương. Ông ta chỉ hy vọng lần này con trai mình có thể tỉnh táo lại. Bằng không, chọc giận chân quân tử thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần so với đắc tội tiểu nhân.


Ngất xỉu trong tiệc sinh nhật là ván cờ mà ông ta bày ra, ngay cả vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU cũng là giả vờ, hết thảy mọi chuyện đều đã được sắp xếp từ đầu.

Lúc quản gia đi vào phòng bệnh nói với ông ta là cô gái tên Liễu Vân Khê kia tới thăm thì ông ta cũng không cảm thấy có gì bất ngờ mà chỉ yên lặng trong chốc lát rồi để cho quản gia mời cô vào.

Mấy ngày liên tiếp Liễu Vân Khê luôn không có tâm trạng để làm việc, trong đầu luôn nhớ đến chuyện xảy ra ngày đó ở nhà họ Tần. Cho dù cô có ngốc hơn nữa thì bây giờ nghĩ lại cũng biết là cô bị người ta lợi dụng. Nếu không phải vì cô thì Tần Dịch và ba hắn sẽ không cãi nhau. Ba hắn cũng sẽ không vì vậy mà phát bệnh té xỉu. Hết thảy mọi chuyện đều do cô. Cô cảm thấy rất áy náy và có lỗi. Mấy ngày nay cô vẫn luôn nghe ngóng hỏi thăm xem ba của Tần Dịch nằm viện ở đâu. Chạy đi tìm hết mấy bệnh viện cho đến khi nhìn thấy quản gia nhà họ Tần thì mới xác định được là bệnh viện này.


Cô đau khổ cầu xin quản gia để cho cô gặp mặt ba Tần Dịch một lần, cô muốn nói lời xin lỗi, muốn giải thích rõ ràng hết thảy mọi chuyện.

Trên đường tới đây cô đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói. Đến khi cô đi vào phòng bệnh, nghe được giọng nói hiền lành chào đón cô của người đang nằm trên giường bệnh thì áy náy trong lòng cô lên tới đỉnh điểm.

"Bác trai, cháu rất xin lỗi." Liễu Vân Khê đem giỏ hoa quả đặt ở một bên, cúi đầu một cái thật sâu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, "Cháu thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của cháu!"

Giọng điệu của Tần Hoài bình tĩnh: "Đây không phải là lỗi của cô. Liễu tiểu thư phải không? Cô ngồi đi."

Liễu Vân Khê lúc này mới ngồi xuống, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt không biết làm sao.

Chuyện tới hiện giờ cô mới hiểu rõ, người ngày đó đưa thiệp mời cho cô vốn không phải là mẹ ruột của Tần Dịch, mà là mẹ kế của hắn. Là cô quá ngốc, tin tưởng mọi chuyện mà không hề mảy may phòng bị. Chỉ cần cô thông minh hơn chút thôi thì hết thảy mọi chuyện đã không xảy ra, ba của Tần Dịch cũng sẽ không vào bệnh viện.


"Liễu tiểu thư, cô hẳn là biết chuyện giữa A Dịch và Vũ Vụ đi?" Nét mặt Tần Hoài hiền từ nhìn cô, giống như người lớn đối đãi với con cháu trong nhà, bao dung hiền từ làm cho Liễu Vân Khê vốn đang căng thẳng và cảm thấy tội lỗi cũng dần thả lỏng.

"Có biết một chút ạ." Liễu Vân Khê nhỏ giọng nói, "Trên xe anh ấy vẫn còn có ảnh chụp."

Tần Hoài cười gật đầu: "Đó là một cô gái cực kỳ thông minh. A Dịch luôn là hỏi tôi vì sao không chấp nhận bọn họ, thật ra, trong lòng tôi rất thích Vũ Vụ. Vũ Vụ luôn rất thông minh, là đứa ưu tú nổi bật nhất trong đám nhỏ. Thiên phú về ngôn ngữ cực cao, tôi từng nghe qua con bé diễn thuyết tiếng Pháp, còn đạt được vị trí thứ nhất, là một đứa nhỏ mà ai cũng sẽ nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên trong đám đông."

Không biết tại sao khi ba Tần Dịch nhắc đến bạn gái cũ của Tần Dịch, cũng chính là vị Phó phu nhân kia thì Liễu Vân Khê có một loại cảm giác rất tự ti.
"Tiến thối có độ, thành tích ưu tú, tư duy rõ ràng, trừ bỏ bối cảnh gia đình thì có thể nói hoàn hảo. Thật lòng mà nói thì tôi cũng rất kinh ngạc khi biết A Dịch nhà chúng tôi có thể theo đuổi được con bé."

Liễu Vân Khê ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn về phía Tần Hoài, chỉ thấy trong ánh mắt đối phương hiện lên vẻ u sầu buồn bã.

Có lẽ, vị lão nhân này cần một người có thể ngồi nghe ông nói chuyện?

"Nói đến cùng là tôi nợ A Dịch. Không sợ cô chê cười, mấy năm gần đây tôi vẫn luôn giúp A Dịch tìm kiếm người thích hợp để làm vị hôn thê. Kết quả là tìm rồi lựa chọn suốt một thời gian dài cũng không thấy ai tốt như Vũ Vụ. Nhìn tôi xem, người già rồi nên lời nói cũng nhiều. Mấy lời sáo rỗng này làm phiền Liễu tiểu thư rồi." Tần Hoài không đợi Liễu Vân Khê trả lời, liền run rẩy cầm một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô, "Liễu tiểu thư, chuyện giữa cô và A Dịch tôi cũng nghe được một chút. Là A Dịch nhà chúng tôi thiếu cô. Nếu sau này cô có khó khăn gì thì có thể gọi vào số điện thoại này."
Liễu Vân Khê vội vàng khua khua tay, "Không, không cần, bác trai, thật sự không cần."

Làm sao cô có thể không biết xấu hổ như thế được?

Rõ ràng là bởi vì cô nên ba Tần Dịch mới phải nằm đây.

Tần Hoài cười lắc đầu, "Liễu tiểu thư, cô cũng coi như là bạn của A Dịch. Người trong nhà làm việc quá mức cẩn thận, cho rằng cô là bạn gái A Dịch nên đi tìm hiểu khắp Yến Kinh xem cô là tiểu thư nhà ai. Ngày đó tôi gặp cô cũng cảm thấy lạ mặt, mấy ngày nay nằm ở trên giường bệnh tôi vẫn luôn nghĩ, họ Liễu ở Yến Kinh tôi cũng quen hai nhà, một nhà không có con gái, một nhà đã sớm định cư ở nước ngoài."

Liễu Vân Khê sửng sốt, môi mím chặt, hai tay đang đặt trên đầu gối cũng vô thức siết chặt, "Cháu...... không phải người Yến Kinh."

"Hôm qua tôi có hỏi vài lần, người nhà đã nói với tôi về tình hình cơ bản của cô. Liễu tiểu thư, người trong nhà làm việc quá đường đột, mong cô đừng để ý, bọn họ đều hy vọng A Dịch có thể mau chóng tìm một bạn gái môn đăng hộ đối thích hợp để ổn định gia thất, vậy thì hắn sẽ không quấn lấy Vũ Vụ không buông." Giọng nói Tần Hoài tỏ vẻ xin lỗi.
Bốn chữ môn đăng hộ đối làm cho sắc mặt Liễu Vân Khê trắng bệch.

Cô rũ đầu, cái loại cảm giác tự ti xưa nay chưa từng có lại một lần nữa ùa đến.

"Lúc người trong nhà nói cô và A Dịch chỉ là bạn bè bình thường thì tôi còn có chút thất vọng. Liễu tiểu thư, cô là một cô gái tốt, lần đầu tiên gặp cô tôi đã nhìn ra được. Nghe nói ông bà nội của cô còn khoẻ mạnh phải không?"

"Vâng."

"Ba mẹ cô đâu, bọn họ làm gì? Nói không chừng tôi đã từng gặp qua ba mẹ cô."

Đầu của Liễu Vân Khê càng cúi thấp hơn. Tay chân cô luống cuống, bị hỏi về mấy vấn đề này đến độ không biết nên trả lời như thế nào mới được, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như muỗi: "Bọn họ, bọn họ...... chỉ là công nhân bình thường ...... hẳn, hẳn là chưa, chưa từng gặp ngài." (TY: uây, người nhà giàu, có mấy ai thực sự "hiền hậu")
Lúc Liễu Vân Khê ra khỏi bệnh viện thì trong tay cô vẫn còn cầm tấm danh thiếp Tần Hoài đưa cho. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, từ lúc đi vào cho đến khi đi ra chẳng qua cũng chỉ mười mấy phút, nhưng không biết vì sao hơn mười mấy phút này lại giống như một đòn cảnh cáo đánh cho cô tỉnh ngộ. Ba của Tần Dịch là người rất dễ mến, tốt bụng và hay nói, nhưng chính những điều ông nói đã làm cô hiểu như thế nào là hào môn ở Yến Kinh. Liễu Vân Khê hạ quyết tâm, từ trong ví lấy ra tấm danh thiếp lúc trước Tần Dịch đưa cho cô, và cả tấm danh thiếp này, ném vào thùng rác.

Liễu Vân Khê ngẩng đầu nhìn về phía không trung, cô nở một nụ cười đắng chát rồi đi về phía trạm xe buýt, dần dần hoà vào đám đông.

Cô vẫn luôn là một người bình thường ở Yến Kinh như bao người khác, hà tất lại hy vọng xa vời về một con đường không thích hợp với mình? Cảm ơn Tần Dịch đã cho cô một giấc mộng. Giấc mộng này, thật sự đã đến lúc phải tỉnh.
.

Đồng Vũ Vụ nhớ ra là ngày giỗ của ba mẹ mình đang đến gần. Quen biết Phó Lễ Hành ba năm, mỗi năm vào ngày này hắn đều đi công tác, nhưng thật ra cho dù hắn không đi công tác thì cô cũng sẽ không mở miệng yêu cầu hắn đi nghĩa trang để thắp cho ba mẹ cô một nén nhang.

Năm nay không giống vậy, cô thích Phó Lễ Hành, Phó Lễ Hành hẳn cũng thích cô. Trong lòng cô có một loại tâm tình muốn mang hắn tới cho ba mẹ gặp. Cô chủ động hỏi hắn: "Ngày mai anh có thời gian không ạ?"

Hai người đang ngồi ở trên bàn cơm, Phó Lễ Hành chuẩn bị ăn xong bữa sáng rồi đến công ty, vừa muốn đứng dậy thì nghe cô hỏi như vậy. Hắn suy nghĩ một chút về hành trình hai ngày này, không xác định trả lời: "Có lẽ không. Ngày mai đối tác bên Pháp sẽ tới, ngày kia có lẽ sẽ phải đưa bọn họ đi thị sát. Làm sao vậy? Em có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là nếu ngày mai anh có thời gian thì đi với em đến chỗ này." Giọng nói của Đồng Vũ Vụ nhẹ nhàng, "Nếu anh có việc thì thôi, không cần lo chuyện của em đâu."

Đã một thời gian kể từ khi tình cảm của hai người bọn họ trở nên ấm áp hơn. Đồng Vũ Vụ biết, nếu cô nói ngày mai là ngày giỗ ba mẹ, tuy rằng cô không chắc chắn với tính cách của hắn sẽ đi nghĩa trang với cô, nhưng cô cũng không muốn thấy hắn khó xử. Trong khoảng thời gian này cô thay đổi rất nhiều, cô giống như một con ốc sên đang từ từ nhô đầu và bày ra bản chất thật của mình. Nhưng cô chân thật có rất nhiều điểm giống với cô giả vờ suốt ba năm qua. Một trong số đó là cô tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng đến công việc của hắn.

"Ừ, được rồi."

Chờ sau khi Phó Lễ Hành rời đi thì Đồng Vũ Vụ cũng không cảm thấy mất mát. Dù sao cơ hội đi thăm mộ ba mẹ cô còn nhiều, mỗi năm đều có ngày giỗ, mỗi năm đều có tết Thanh Minh. Cô vui vẻ tung tăng lên lầu thay đồ như bình thường. Cô muốn chọn một bộ quần áo xinh đẹp nhất đi thăm mộ để cho ba mẹ có thấy thì cũng cảm thấy vui vẻ! Cô muốn cho baba mamma nhìn thấy cô vẫn là cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất Yến Kinh như năm nào ~
Cô đã đặt trước hoa hồng trắng mà mamma thích nhất, cũng chuẩn bị rượu Whiskey mà baba yêu nhất.

Cô muốn làm đến nỗi lần đi thăm mộ này không chỉ là đến thăm ba mẹ, mà cô còn muốn khoe ân ái để cho bọn họ biết cô hiện tại rất hạnh phúc.

Vào ngày giỗ, Đồng Vũ Vụ dậy từ rất sớm để đắp mặt nạ, mặc sườn xám cô đã đặt vào tháng trước rồi đi dạo một vòng trước mặt Phó Lễ Hành, xinh đẹp nói: "Hôm nay em có đẹp không?"

Phó Lễ Hành vừa ra đến cửa thì bị cô túm chặt, vẻ mặt hắn rất bất đắc dĩ nhưng không thể không lên dây cót trả lời cô, "Đẹp."

"Anh nghĩ nếu người khác nhìn thấy em thì có thể cảm nhận được trên người em toả ra......" Đồng Vũ Vụ dừng một chút, "hơi thở vui sướng hạnh phúc không? Chính là vừa nhìn thấy em liền cảm thấy con người của em hiện tại đang rất hạnh phúc, rất vui sướng?"
"...... Có chút không dễ nhìn ra." Phó Lễ Hành trả lời đúng sự thật.

Loại chuyện như hơi thở này quá mức huyền bí.

Đồng Vũ Vụ sờ sờ cằm làm ra vẻ trầm tư tự hỏi. Ánh mắt cô bỗng sáng bừng lên rồi búng tay một cái, "Em biết rồi."

Phó Lễ Hành còn chưa kịp phản ứng thì cô đã kéo cà vạt hắn làm cho hắn phải cúi đầu, cô nhón mũi chân rồi nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn.

Nếu hôn hắn thì hơi thở hạnh phúc có thể càng thêm nồng đậm hơn chút nữa không nhỉ?

Nếu không phải hôm qua hắn nhìn thấy cô ngồi tô tô vẽ vẽ lên lịch của ngày hôm nay thì chỉ sợ Phó Lễ Hành có nghĩ đến phá đầu cũng không thể nghĩ đến hôm nay là ngày giỗ của nhạc phụ nhạc mẫu. Thử hỏi có mấy cô con gái nào mà toàn thân lại toát lên vẻ vui sướng tràn đầy, chẳng khác nào ăn tết vào ngày giỗ ba mẹ mình bao giờ? (Wattpad: yentinh123)
Cũng may hôm qua hắn để ý thấy có cái gì đó không đúng, đúng lúc nhận được điện thoại của mẹ thì hắn mới biết hôm nay là ngày gì. Nhưng mà công việc hắn không thể bỏ, hắn có kế hoạch của riêng mình. Có lẽ đến chiều sẽ xong, đến lúc đó hắn lại đến nghĩa trang thăm mộ.

Sau khi lên xe thì hắn theo bản năng sờ sờ miệng mình, cái loại xúc cảm lúc môi răng đan xen giống như còn đang vương vấn trên môi.

Mười năm qua, mỗi lần đi nghĩa trang thăm mộ ba mẹ thì Đồng Vũ Vụ đều mang vẻ mặt cười. Mấy năm trước có thể là giả vờ nhưng mấy năm nay thì cô vui vẻ thật.

Cô cảm thấy nếu ma quỷ thật sự tồn tại thì ba mẹ hẳn sẽ không hy vọng nhìn thấy bộ dáng đau thương khổ sở của cô.

Buổi chiều, Đồng Vũ Vụ lái xe đến nghĩa trang của nhà họ Đồng. Các gia tộc lớn ở Yến Kinh đều có nghĩa trang riêng. Mảnh đất này nghe nói là một nơi phong thuỷ bảo địa, dựa núi tựa sông. Nhìn từ góc độ của một nhà phong thuỷ mà nói thì xây nghĩa trang ở đây rất tốt cho người đã khuất, mà cũng có lợi cho người còn sống. Cho nên quanh mảnh đất này đa số đều là nghĩa trang của các gia tộc lớn. Yến Kinh rất lớn nhưng chỉ có một vài nơi được xưng là phong thuỷ bảo địa.
Sau khi tới nơi, một tay cô cầm túi xách, trong túi là một chai Whiskey, tay khác thì ôm một bó hoa hồng trắng không tì vết. Trên mặt cô mang theo một nụ cười tươi rói đi về phía nghĩa trang.

Hôm nay Tần Dịch đến nghĩa trang nhà họ Từ để thăm mộ mẹ và anh trai. Lúc chuẩn bị lái xe về thì đột nhiên nghĩ đến nghĩa trang nhà họ Đồng cũng ở chỗ này. Lúc hắn và Đồng Vũ Vụ còn yêu đương thì có một ngày cô không nhận điện thoại của hắn. Khi đó mỗi ngày hắn đều muốn đến gặp cô, nhưng khi đến nhà họ Đồng thì mới biết hôm đó là ngày giỗ của ba mẹ cô. Bác gái của Đồng Vũ Vụ lúc đó rất ủng hộ cho cô và hắn tu thành chánh quả liền nói cho hắn biết địa chỉ nghĩa trang nhà họ Đồng, cổ vũ hắn đi tìm cô.

Nếu đã đến thì qua hẳn nên ghé thăm một chút, trùng hợp hôm nay cũng là ngày giỗ của ba mẹ cô.
Khi còn nhỏ bọn họ luôn chơi chung với nhau, bác trai và bác gái đối với hắn khá tốt. Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn rất mệt mỏi, nhưng có những chuyện hắn không thể không tự mình gánh vác. Nhớ lại những chuyện mà bản thân đã làm khiến cho hắn không khỏi nghĩ, có phải hắn thật sự đã sai rồi không?

Lúc Đồng Vũ Vụ đi tới mộ ba mẹ thì mới nhận ra là Tần Dịch cũng ở đây. Hắn đang nửa ngồi xổm, nghe được tiếng giày cao gót thì mới quay đầu nhìn sang. Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau thì Đồng Vũ Vụ chỉ có một ý nghĩ: May mà hôm nay Phó Lễ Hành không rảnh!!

T muốn nói là: Đoạn LVK đi hoà mình vào đám ĐSo nhìn cảm thấy thương mà cũng nhẹ nhõm. Mơ xong một giấc, lúc tỉnh dậy vẫn phải sống cs của chính mình. Mấy ac đi trước nói đúng nhoa, đọc ngôn tình cho vui thôi chứ đừng quá mơ mộng ảo tưởng. Mình cứ nghĩ bản thân mình mới là nv chính, nhưng đâu ngờ chỉ là nv phụ trong câu chuyện của người khác.
Uầy, cảm xúc tờ-ràn tới nên so deepppp mấy câu thế nhoa. TD còn le lói thêm chương nữa nhưng chỉ là kết thúc sự dằn vặt của một mối tình dang dỡ đã qua thôi, chớ ko có bay lượn nhảy nhót gì nữa nha~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi