*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Mỗi ngày ở bệnh viện đều có những cảnh buồn vui tan hợp. Tần Hoài đang nằm trên giường bệnh xem một tấm hình cũ. Trợ lý đứng bên cạnh nghiêm túc báo cáo: "Tần tổng, không biết Phương tổng từ đâu nghe được tin có người muốn thôn tính dự án khu du lịch Hòa Ngọc, hiện đang chuẩn bị cho họp hội đồng quản trị."
Trong mỗi công ty đều có cảnh đấu đá ngươi lừa ta gạt. Khánh Thành của nhà họ Tần cũng không ngoại lệ. Thân thể của Tần Hoài ngày càng lụn bại, mấy người trong hội đồng quản trị đã sớm dòm ngó cái ghế tổng giám đốc. Hiện tại, Tần Dịch chỉ là phó tổng giám đốc, là người có dã tâm đều muốn kiếm chút thịt nhân lúc cánh chim của Tần Dịch còn chưa cứng cáp.
Nét mặt Tần Hoài thản nhiên, cả mí mắt cũng không thèm nâng, "Biết rồi. Để cho bọn họ đến đây đi."
Trợ lý của Tần Hoài đi theo ông ta đã hơn hai mươi năm. Tuy bây giờ trên danh nghĩa là trợ lý đặc biệt, trên thực tế hắn là người có sức cảnh hưởng ở Khánh Thành, là cánh tay phải đắc lực của Tần Hoài. Trợ lý nghe vậy thì lo lắng nói: "Sức khoẻ của ngài bây giờ không nên xúc động, cần phải cẩn thận điều dưỡng."
"Cho dù có điều dưỡng như thế nào chẳng qua cũng chỉ mấy tháng. Sức khoẻ của tôi, tôi tự hiểu." Tần Hoài gỡ mắt kính rồi thở dài một hơi, "Dùng mệnh của tôi mà có thể làm cho A Dịch tỉnh lại thì cũng đáng."
Vào buổi chiều, tất cả các cổ đông cao cấp của Khánh Thành đều có mặt ở bệnh viện. Lúc Tần Dịch nghe tin chạy tới thì nhìn thấy các cổ đông mặt mày xanh mét rời đi. Hắn còn chưa kịp vào bệnh viện thì nghe quản gia nói là ba hắn lại rơi vào hôn mê. Bác sĩ và y tá nhanh chân đi vào phòng bệnh, chỉ còn một mình hắn đứng ở cửa nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên giường bệnh kia. Hắn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, có một loại ảo giác dường như đã qua mấy đời.
Trợ lý nhìn Tần Dịch ngồi ở hành lang bên ngoài thì nhớ tới lời dặn của Tần tổng, nghĩ nghĩ rồi đi qua ngồi xuống bên cạnh Tần Dịch. Hắn lớn hơn Tần Dịch hai mươi tuổi, cũng coi như nhìn Tần Dịch trưởng thành, Tần Dịch gặp hắn cũng xưng hô một tiếng chú.
"A Dịch, cậu biết tình hình sức khoẻ của ba cậu không?" Trợ lý dừng một chút, thấy Tần Dịch nghiêng đầu nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng thì lại tiếp tục nói: "Anh trai cậu có bệnh tim bẩm sinh. Từ khi sinh ra cũng chỉ mười mấy năm. Tinh thần của Tần tổng mỗi giây mỗi phút luôn rất căng thẳng. Sau rồi, mẹ và anh trai cậu lần lượt rời đi đã ảnh hưởng rất lớn tới ông ấy. Hơn nữa, nhiều năm dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy cho Khánh Thành đã để lại không ít bệnh căn. Một năm thì có hơn phân nửa thời gian đều ở bệnh viện. Thật ra......bác sĩ nói, chức năng của các cơ quan trong cơ thể ông ấy đều suy kiệt. Có lẽ chỉ là chuyện của mấy tháng nữa thôi."
Tần Dịch đột nhiên ngẩn ra. Hắn biết thân thể của ba hắn không tốt, mười mấy năm qua đều như vậy. Nhưng hắn trước nay không nghĩ tới......thân thể ông ấy đã yếu đến mức độ này.
Hắn không biết vì sao, hắn rõ ràng rất chán ghét người đàn ông này, nhưng khi nghe được những lời này thì vẫn cảm thấy sững sờ, tiếp sau đó là một cảm giác đau tận tâm can.
"A Dịch, tin tức hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc bị người thôn tính không phải là tin đồn vô căn cứ. Trước kia đúng là Phó Lễ Hành có ý định này. Tôi cũng nghe Tần tổng nói qua là hình như là bởi vì cậu." Trong giọng nói của trợ lý có ý ngầm trách cứ, "Tuy rằng bên phía Phó Lễ Hành hiện tại không có động tĩnh gì, nhưng chuyện này đã lan truyền khắp nội bộ hội đồng quản trị, ảnh hưởng rất lớn. A Dịch, cậu đã không còn nhỏ. Cậu nhìn xem, hôm nay bọn họ lại đây làm khó dễ, nếu không phải Tần tổng bao che giúp cậu thì cậu có nghĩ tới hậu quả sẽ là gì không? Tần tổng ông ấy già rồi, ông ấy bị bệnh. Cậu không thể nào mãi mãi như một đứa trẻ không chịu lớn, muốn làm gì thì làm đó, muốn nói gì thì nói đó được. Khánh Thành là tâm huyết cả đời của ông nội cậu và Tần tổng, cậu cần phải quý trọng."
Tần Dịch căn bản không biết những việc này. Phản ứng đầu tiên là trợ lý đang lừa hắn, nhưng sau khi tỉnh táo lại thì những hành động hắn làm trong khoảng thời gian này đều hiện lên rõ mồn một trong đầu làm cho đại não của hắn trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, lâu đến trợ lý cũng đi rồi thì hắn mới đứng lên đi tới bên ngoài phòng bệnh, xuyên thấu qua cửa pha lê nhìn người đàn ông đang nằm bên trong. Hắn chưa từng nghĩ tới người lúc trước nói chỉ còn hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Sự thống hận năm đó cũng tan biến trong mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Trong hành lang yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi chỉ còn lại Tần Dịch. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt đang nằm trong phòng bệnh, trong lòng khó chịu tưởng như không thở nỗi. Hai tay hắn ôm lấy đầu ngồi gục xuống, phát ra thanh âm nức nở như một con thú bị thương.
.
Số lần Đồng Vũ Vụ khóc trước mặt Phó Lễ Hành không nhiều, phần lớn đều là giả vờ. Những lần đó cô luôn nghĩ phải khóc làm sao mới có thể làm hắn thương tiếc. Nhưng lúc này lại không giống vậy. Cô không khống chế được nước mắt đang tuôn như mưa của mình. Lấy tình cảm thật đổi lấy chân tình, rất công bằng. Hiện tại cô không kiềm chế được mà để lộ con người thật của mình trước mặt hắn, cô cũng không muốn để ý xem ván cờ giữa hai người bọn họ ai mới là người thắng.
"Phó Lễ Hành, anh đang xúc phạm tôi đấy. Anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi là loại người đứng núi này trông núi nọ, sớm ba chiều bốn?" Nước mắt Đồng Vũ Vụ vẫn rơi không ngừng, môi cô run rẩy nhưng tấm lưng kia vẫn luôn thẳng tắp. Sự căng cứng đến từ sự kiêu ngạo vốn đã bị đóng băng suốt mười năm của cô, "Tôi là vợ anh. Hai năm trước tôi gả cho anh, cho dù tình cảm của chúng ta không tốt, nhưng từ khi tôi ở bên cạnh anh, tôi tự thấy mình đã bao giờ làm chuyện gì để phải xin lỗi thân phận Phó phu nhân. Thế mà hôm nay anh lại hỏi tôi câu hỏi này?"
Làm sao Phó Lễ Hành không biết hắn không nên hỏi câu hỏi này.
Đây không đơn giản là phá vỡ sự bình yên giữa hai người mà còn đem tự tôn của cả cô và hắn dẫm dưới chân.
Đối với cô, hắn đang hoài nghi sự chung thuỷ của cô với đoạn hôn nhân này. Còn đối với hắn, thừa nhận trong lòng vợ mình có người khác là một chuyện khổ sở không kém.
Nhưng mà hắn chịu đựng, tỏ ra rộng lượng lâu như vậy, cả sự cố gắng bình tĩnh bao lâu nay cũng không áp chế được câu nói cứ vang lên trong đầu kia —— người trong lòng em là ai?
"Anh xin lỗi." Phó Lễ Hành thì thào.
Hắn cho rằng hắn có thể chấp nhận một đoạn hôn nhân bằng mặt không bằng lòng. Hắn cho rằng hắn sẽ không để ý trong lòng cô nghĩ như thế nào. Nhưng khi tình cảm của hai người tăng dần theo thời gian thì hắn càng ngày càng để ý. Mà một khi đã để ý tới rồi thì không có cách nào bình tĩnh được.
"Đời người rất dài. Anh đang xem thường tôi hay là xem thường chính mình đây. Anh cho là cuộc đời của tôi vô vọng tới nỗi chỉ có thể mãi mãi hoài niệm màn pháo hoa năm 18 tuổi hay sao? Đúng, tôi và hắn đúng là đã biết nhau từ rất lâu, nhưng tôi cũng có rất nhiều bạn bè. Tình cảm giữa bạn bè với nhau không phải là nhất thành bất biến*. Tôi và hắn từ nhỏ đã là bạn bè, rồi người yêu. Sau khi chia tay, từ người yêu biến thành người xa lạ. Anh coi thường tôi quá rồi, anh cho rằng tôi thiếu thốn tình yêu đến nỗi phải nhớ mãi bạn trai cũ sao?"
*Nhất thành bất biến: chỉ một cái gì đó khi đã hình thành thì không thể thay đổi.
Trước kia lúc ở trước mặt Phó Lễ Hành, Đồng Vũ Vụ không bao giờ có thể là chính mình. Có lẽ chỉ lát nữa thôi, khi cô bình tĩnh lại thì những lời như thế này, cả đời này cô cũng không dám nói ra miệng.
Nếu không phải Phó Lễ Hành tỏ rõ một phần con người thật trước mặt cô, nếu không phải nhờ cơ hội lần này thì cô suýt nữa đã quên là mình không chỉ có là Phó phu nhân, mà còn là Đồng tiểu thư.
"Phó Lễ Hành, anh đánh giá tôi thấp quá nhỉ. Anh chưa bao giờ chân chính tìm hiểu về con người của tôi. Tần Dịch là ai? Bạn trai cũ? Cái gọi là quan hệ yêu đương không phải sau khi chia tay thì sẽ hoàn toàn kết thúc sao?" Những lời nói lúc này của Đồng Vũ Vụ hoàn toàn không đi qua não mà xuất phát trực tiếp từ tim đến miệng, "Sao anh lại cho là trong lòng tôi vẫn còn có hắn? Anh nói năm đó anh gặp tôi ở bãi đỗ xe sân bay, anh nói là anh thấy tôi khóc. Lúc đó anh hoàn toàn không biết con người tôi là ai, vậy thì tại sao lại kết luận là tôi khóc vì chia tay hắn?"
Cô càng nói càng xót xa. Từ mười lăm tuổi đến 25 tuổi, suốt mười năm, cô chưa bao giờ than thở với người khác là mình bị ấm ức. Cô chật vật dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt, "Lúc tôi mười lăm tuổi thì ba mẹ tôi qua đời. Anh đã thử qua cảnh ăn nhờ ở đậu nhà người khác chưa? Người lớn hơn thương hại tôi. Người cùng thế hệ cũng thương hại tôi. Nhưng cái loại thương hại này còn mang theo sự khinh bỉ. Tôi đã cố gắng để giả vờ là cái gì cũng mình không hiểu, cái gì mình cũng không biết. Vì sao Tần Hoài lại muốn bức ép Tần Dịch chia tay với tôi, tôi đây hiểu rõ hơn ai hết!! Bởi vì tôi không ba không mẹ, bởi vì tôi không có khả năng đem lại lợi ích cho hắn như người khác. Khi đó tôi rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi, tôi nỗ lực làm được tốt nhất, nhưng cho dù có chăm chỉ đến đâu thì người khác cũng không thèm để tôi vào mắt!"
"Rõ ràng là Tần Dịch theo đuổi tôi, rõ ràng là tôi ở trước mặt hắn kiêu ngạo như vậy nhưng trái lại, người nhà của hắn luôn cho rằng tôi không xứng đứng ở vị trí bên cạnh hắn. Nhìn mà xem, châm chọc lắm đúng không? Tôi đến nhà hắn, mẹ kế của hắn, người phụ nữ từ trước đến nay luôn dựa vào thủ đoạn để trèo cao cũng coi thường tôi. Ba của hắn thậm chí còn hơn vậy. Tôi không còn là chính mình nữa mà tôi giống như một món đồ để người ta mang ra tính toán giá trị, so đo lợi ích. Đến cả Tần Dịch cũng thế, ngoài miệng thì nói thiệt tình thích con người tôi, trên thực tế mỗi một chuyện hắn làm ra đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm ......"
"Tôi khóc không phải bởi vì chia tay hắn, không phải bởi vì Tần Dịch. Tôi khóc vì chính mình, không vì một kẻ nào khác! Anh có nghe không?" Đồng Vũ Vụ nhìn hắn, cô quật cường ngẩng đầu nhìn lên muốn đem nước mắt nuốt ngược trở về, "Anh xem thường tôi là vì anh không hiểu con người tôi. Nhưng anh còn muốn xem thường cả chính mình à? Tôi ở bên cạnh anh ba năm, tôi ở bên cạnh Tần Dịch còn chưa được hai năm, tại sao anh có thể xác định là hai năm có thể so được với ba năm? Tại sao anh có thể xác định là hai năm có thể so được với cả đời?!"
"Phó Lễ Hành, tại sao anh không thể tin tưởng người trong lòng tôi là anh đây? Tôi không tự tin, đến cả anh cũng không tự tin sao?"
Làm sao cô có thể còn thích Tần Dịch.
Con người không thể chỉ dừng lại ở quá khứ, huống chi những chuyện đã qua sớm đã bị Tần Dịch phá huỷ hoàn toàn.
Hắn bao dung, hắn cho cô nơi che mưa chắn gió, hắn cho phép cô dần dần trở về lại với con người kiêu ngạo trước kia. Ngay lúc này, chính bản thân cô cũng không thể phủ nhận rằng, cô thích Phó Lễ Hành.
Thích đến nỗi không tiếc xé toang vết sẹo cũ, thích đến buông bỏ cả tự tôn cũng muốn để cho hắn nghe những lời có thể làm hắn vui vẻ hơn một chút.
Đồng Vũ Vụ gục đầu xuống nhìn mũi chân. Cô cũng không hiểu tại sao cảm giác của cô bây giờ so với năm cô hai mươi tuổi gục khóc ở sân bay thì chỉ có hơn chứ không kém.
Cho đến cô bị ôm chặt, khoang mũi toàn là hơi thở trong trẻo của hắn thì nước mắt của cô lại ứa ra. Cô giơ tay đấm vào lưng hắn. Hắn không nói gì mà chỉ vững vàng ôm chặt cô.
"Anh xin lỗi."
Phó Lễ Hành từng theo học một vị giáo sư trung niên vừa dí dỏm vừa mãng mạn ở đại học. Vị giáo sư này từng nói con người hắn nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng trong xương cốt lại tự đại mà không tự biết.
Có lẽ giáo sư nói đúng. Hắn tự đại cho rằng những phán đoán của mình đều đúng. Tự đại đến mức không tìm hiểu cô đã tự cho là đúng.
Cô rơi nhiều nước mắt như vậy, bảo hắn làm sao còn làm lơ được, hắn đâu có quản được nhiều như vậy.
"Phó Lễ Hành, em ghét anh như vậy lắm!"
"Anh xin lỗi."
"Phó Lễ Hành, em rất tức giận đấy."
"Xin lỗi em."
"Phó Lễ Hành, anh là máy lặp lại à?"
Đồng Vũ Vụ lúc này mới nín khóc. Cô bị hắn ôm cứng vào lòng, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm áp của hắn, cho dù có bao nhiêu tức giận thì cũng sẽ theo tiếng "xin lỗi" tan thành mây khói.
Mặc dù, cô là người đầu tiên thừa nhận hắn là người trong lòng cô, thừa nhận cô thích hắn. Nhưng trong trận chiến tình yêu này, hình như cô đâu phải là người thua cuộc.
Editor: Thế thôi? Chừng đó thôi?! Hành nhau nửa ch khơi khơi chơi vui thế thôi hả??! (ಥ益ಥ) Phải la lối đánh nhau, đập đồ, bỏ đi mười ngày nửa tháng, trốn biệt tăm mấy năm sau đem con trở về hành nhau tiếp chứ!
Ờ, đoạn này hình như .... hơi, hơi quá... Quên là t edit truyện sủng (¯ ¯٥)
Mà sao bỗng dưng như mấy đứa trẩu vậy. Hay là khi yêu ai rồi cũng trẩu? Nếu thế, ế có vẻ hợp lý hơn nà!
Hôm t2 khu vực t coá tuyết đó! Tuyết đầu mùa mà mần luôn 1 trận bão tuyết. 2-3 năm r ko có tuyết dày kiểu này, thèm dã man ? Chắc cũng cỡ 15cm ý
Đoạn này bão, tuyết rơi mạnh lắm luôn nè
Sáng ngủ dậy nhìn mà mê luôn ?