CHỒNG ANH GÃY CHÂN RỒI

Edit: Cánh Cụt

23.

Cả người nhân thê thụ đều mềm nhũn, bị gãy chân công tới quá gần khiến lỗ tai nóng đến sắp bốc khói.

Sau khi bữa tiệc kết thúc cậu gọi một chiếc xe taxi, đưa gãy chân công đã uống đến thần trí mơ hồ về nhà.

Nhân thê thụ vốn muốn đưa người vào cửa liền đi, kết quả mới vừa mở cửa đã bị đè ở trên cửa.

Nhân thê thụ sợ hết hồn, muốn hỏi chuyện gì xảy ra, còn chưa mở miệng đôi môi đã bị ngang ngược ngăn chặn.

24.

Nhân thê thụ choáng váng, như miếng gỗ dán ở trên cửa, hơi động cũng không dám động, mặc cho đầu lưỡi gãy chân công cạy ra môi của cậu, một đường xâm chiếm.

Cậu nhắm hai mắt lại, mùi rượu nồng nặc hun cậu đến ngây ngất, cậu cảm giác mỗi một mảnh da trên người đều đang nóng lên, cả người sắp ngạt thở.

Nhân thê thụ theo bản năng duỗi ra hai tay, muốn víu cánh tay gãy chân công, ngay lúc này, cậu nghe thấy gãy chân công gọi:

“Tiểu Bạch.”

Nhân thê thụ lập tức tỉnh táo, đột nhiên đẩy ra người trên thân, chạy trối chết.

25.

Suốt một buổi tối nhân thê thụ đều không ngủ, trong đầu nhiều lần tái hiện lại hình ảnh bị gãy chân công hôn môi, xúc cảm ôn nhu kia phảng phất vẫn còn rõ ràng mà đọng lại trên môi.

Còn có tiếng gọi không thuộc về cậu, cũng ở trong đầu cậu không thể xóa đi.

Ngày hôm sau trên đường đi làm nhân thê thụ vô cùng thấp thỏm, không biết phải đối mặt với gãy chân công như thế nào.

Nhưng gãy chân công suốt buổi sáng vẫn không xuất hiện, tới giữa trưa mới đến.

Nhân thê thụ nghe thấy động tĩnh ở chỗ ngồi của gãy chân công, lần đầu tiên không có đứng lên chào đón.

Cậu ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm màn hình máy tính giả bộ chăm chỉ làm việc, trên thực tế cái gì cũng chưa mở ra, chỉ có một máy tính cùng mặt bàn.

26.

Tất cả mọi người đi ra ngoài ăn cơm trưa, nhân thê thụ định lẩn trong đám người lén lút chạy ra ngoài, kết quả tay bị người ta tóm lấy.

“Tôi có lời muốn nói với cậu.” Gãy chân công nói.

Nhân thê thụ bắt đầu lo lắng, bị kéo xuống lầu.

Gãy chân công ngày thường vốn không hút thuốc lá lại dựa vào tường châm điếu thuốc, nhân thê thụ thấy anh ngày hôm nay trông vô cùng tiều tụy, không giống với anh thường ngày ấm áp hay nói.

Gãy chân công nhả ra điếu thuốc, nói: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống quá nhiều rồi.”

27.

Nhân thê thụ cắn môi một cái: “Anh còn nhớ à?”

“Ừm.”

“Anh… thích học trưởng Bạch?”

“Thích.” Gãy chân công không che dấu chút nào, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đã thích.”

Nhân thê thụ bị sặc bởi mùi thuốc lá của anh khiến cậu ho lên hai tiếng, sặc ra hai giọt nước mắt.

Em cũng thích anh từ lần đầu gặp mặt, trong lòng cậu nghĩ.

“Em biết rồi, học trưởng anh yên tâm, em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

———————————————————————

28.

Nhân thê thụ ngồi trên ghế dài tại phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú dưới lầu suốt một buổi trưa, đến lúc tan tầm mọi ngày mới chậm rãi lên lầu.

Bạch nguyệt quang một giờ trước đã đi rồi, nhân thê thụ ở dưới lầu nhìn theo bóng lưng anh ta rời khỏi.

Lúc nhân thê thụ đi vào gãy chân công đang nằm ở trên giường xem điện thoại, nhìn thấy người đến vội vã giấu kỹ điện thoại, giấu đầu lòi đuôi mà nói, anh không chơi điện thoại, anh vẫn đang nghỉ ngơi.

Trong lòng nhân thê thụ trầm xuống, không bị chọc cười như ngày thường, cậu hỏi gãy chân công, ngày hôm nay có người tới thăm anh không?

Gãy chân công ngẩn người, nói không có.

29.

Đầu giường còn một nửa suất chà bông với sò, gãy chân công hỏi, em gọi cho anh thức ăn bên ngoài à?

Nhân thê thụ gật gật đầu.

Gãy chân công hôn một cái lên mặt cậu, nói bảo bảo thật tốt.

Nhân thê thụ hé miệng, muốn hỏi anh tại sao phải nói dối chuyện bạch nguyệt quang tới, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền nuốt trở vào.

Buổi tối hai người vẫn tay trong tay ngủ, gãy chân công rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp, nhân thê thụ làm thế nào cũng không ngủ được, lại bắt đầu nhớ lại khi trước.

30.

Sau khi xảy ra chuyện nọ, nhân thê thụ không tới thực tập mà chủ động nghỉ việc.

Cậu xóa phương thức liên lạc với gãy chân công, sinh hoạt giống như trước đây.

Sau khi tốt nghiệp năm tư đại học cậu tìm được công việc hiện tại, công tác ổn định, đãi ngộ không tệ, trong nhà an bài cho cậu một mối hôn sự, cậu công khai, bị đuổi ra khỏi nhà, một mình sinh sống ở ngoài.

Cậu cũng từng thử tìm người khác, nhưng không gặp được người thích hợp, có lúc ban đêm nằm mơ, còn có thể mơ thấy nụ hôn chân thực mà khó tin kia.

31.

Lại qua hai năm, vào lễ kỉ niệm năm năm ngày thành lập trường, nhân thê thụ trở về thăm trường.

Sau khi ở lễ đường nghe báo cáo ra ngoài thì trời bắt đầu mưa, rất nhiều người chen tại cửa, nhân thê thụ lấy ra ô từ trong túi dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, chuẩn bị đi ra ngoài đón xe.

Lúc này khóe mắt quét đến một bóng người quen thuộc.

Hai năm không gặp, người kia thoạt nhìn thành thục hơn, mà dáng dấp vẫn anh tuấn như trong mộng.

Tâm nhân thê thụ lại không tiền đồ mà nhảy lên kịch liệt.

32.

Người kia tựa như cảm nhận được nhìn về hướng này, lúc nhìn thấy đối phương cũng sững sờ, lập tức từ trong đám người chen chúc đi tới.

Có thể đưa tôi đến bãi đậu xe được không, gãy chân công chỉ chỉ ô trong tay nhân thê thụ.

Nhân thê thụ gật gật đầu, hai người chen dưới một cái ô cùng đi ra ngoài.

Gãy chân công cao hơn nhân thê thụ nửa cái đầu, phải khom người nên không thoải mái, tay anh đưa về phía cán ô, nói để tôi cầm cho.

Hai tay đụng chạm ngắn ngủi, nhân thê thụ cuống quít rút tay về.

33.

Sau khi nhân thê thụ đưa gãy chân công đến bãi đậu xe định rời đi.

Gãy chân công hỏi cậu đi chỗ nào.

Nhân thê thụ nói nơi ở của mình, gãy chân công bảo tiện đường, tôi đưa cậu đi.

Nhân thê thụ do dự một chút, lên xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi