CHỒNG, CHÚNG TA LY HÔN ĐI!



Năm mới cận kề, bầu không khí nơi nơi đề náo nhiệt tưng bừng để chuẩn bị đón chào tân xuân.

Mà chương trình ghép đôi cũng vừa hay đóng máy vào dịp này.

Sau khi trở về từ khu nhà chung do tổ chương trình sắp xếp, Thẩm Quân Uyên cùng Vân Mộng Dao nhàm chán ngồi ở nhà hết ăn vặt lại ngồi dựa vào nhau xem ti vi rồi lại ăn vặt.

Trên thực tế thì chỉ có một mình Vân Mộng Dao nhàm chán vừa xem phim tình cảm vừa ăn, còn Thẩm Quân Uyên lại ngồi nhìn cô.

Thi thoảng Vân Mộng Dao cũng sẽ đút cho anh mấy miếng bánh.
Nhìn chung, không khí giữa hai người rất hài hòa hệt như một cặp vợ chồng già vậy.
Buổi chiều, hai người tay trong tay cùng nhau đi dạo siêu thị mua đồ chuẩn bị cho một năm mới sắp tới.


Thẩm Quân Uyên một tay đẩy xe hàng, tay còn lại nắm tay Vân Mộng Dao đi giữa đám đông.
Sống qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi siêu thị kể từ khi kết hôn.
Bởi vì là người của công chúng, hơn nữa gần đây độ nhận diện của Vân Mộng Dao khá cao cho nên trước khi tới đây cô đã cải trang một chút.

Hơn nữa ngày hôm nay khu siêu thị lại phá lệ đông đúc, một phần là do hôm nay là ngày nghỉ, mọt phần là do người dân đang sắm sửa đồ đac chuẩn bị cho ngày tết.
Do buổi tối Vân Mộng Dao muốn ăn lẩu, cho nên cô đã cùng Thẩm Quân Uyên đi tới quầy hàng thực phẩm để mua nguyên liệu về làm bữa tối trước.

Cô đi tới quầy thịt bắt đầu lựa một vài loại vừa để tích trữ trong mấy ngày nghỉ tết, vừa để làm bữa tối.

Sau khi chọn thịt xong, cô đi tới quầy hàng rau củ.

Suốt cả quá trình, Thẩm Quân Uyên chỉ lặng lẽ đẩy xe đi theo Vân Mộng Dao nhìn cô bận rộn lựa đồ.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng anh tràn ngập cảm giác hạnh phúc vui sướng.
Vân Mộng Dao đứng lựa mấy túi gia vị định bỏ vào xe đẩy nhưng khi vừa quay ra thì không thấy bóng dáng Thẩm Quân Uyên cùng xe đẩy ở đâu.

Vân Mộng Dao không nghĩ nhiều mà cầm theo mấy túi gia vị đi lại đường cũ để tìm Thẩm Quân Uyên.

Đến khi đi qua quầy bánh kẹo, Vân Mộng Dao thấy Thẩm Quân Uyên đang đứng trước hàng bánh kẹo, vẻ mặt đăm chiêu nhìn mấy túi bánh trên kệ hàng, xung quanh anh có không ít người cũng đang lựa đồ, thi thoảng còn có vài cô gái nhìn về phía anh giả bộ đang lựa đồ nhưng ánh mắt lại dán trên người anh.
.

Cập nhật truyện nhanh tại — ТR UMtruyeЛ.


Vn —

Viết gì đó

Chương trước

Chương sau





Sở dĩ Vân Mộng Dao có thể dễ dàng nhận ra Thẩm Quân Uyên trong đám người là vì anh cực kì nổi bật.

Mặc dù hiện tại anh không còn khoác trên mình bộ vest cứng nhắc như thường ngày mà thay vào đó là một bộ đồ thoải mái, nhưng nó không hề khiến cho Thẩm Quân Uyên bị lu mờ mà ngược lại làm cho anh càng trở lên lóa mắt.
Điều này đối với Vân Mộng Dao cũng chẳng phải là chuyện lạ, dù sao thì nhan sắc của chồng cô được xếp vào hàng cực phẩm, còn đẹp hơn rất nhiều ngôi sao lớn.

Mặc dù không gia nhập giới giải trí nhưng anh lại sở hữu một lượng người hâm mộ hùng hậu, mà những người đó không chỉ bị vẻ ngoài của anh thu hút mà còn là vì thân phận của anh.

Nhìn mấy cô gái đứng gần đó muốn tới gần bắt chuyện với Thẩm Quân Uyên nhưng lại bị khí thế của anh dọa sợ khiến cho Vân Mộng Dao dở khóc dở cười.

Cô dám cá nếu như Thẩm Quân Uyên không bày ra bộ dáng người sống chớ tới gần kia, chắc chắn mấy cô gái ở gầy đấy sẽ lao vào bắt chuyện với anh.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng không biết nên chọn loại kẹo nào, Thẩm Quân Uyên không buồn nghĩ ngợi nữa mà lấy một loại một túi rồi ném vào trong xe đẩy.


Chẳng mấy chốc, xe đẩy đã chất đầy các loại bánh kẹo, đồ ăn vặt.

Càn quét xong xuối, Thẩm Quân Uyên mới quay ra chuẩn bị trở về với Vân Mộng Dao thì bắt gặp cô đang đứng nhìn mình ở quầy đối diện.
Nhìn thấy cô, khóe miệng anh khẽ cong lên, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa.
"Lựa xong rồi sao? Còn gì muốn mua không?" Thẩm Quân Uyên đem mấy túi đồ Vân Mộng Dao cầm để vào trong xe đẩy sau đó thì nắm lấy bàn tay đang đút trong chiếc áo lông cừu mà cô đang mặc.

Đôi bàn tay mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay anh, thứ cảm xúc này khiến cho anh yêu mến, quyến luyến không thôi.

Hai người đi dạo siêu thị thêm một vòng nữa liền đi ra quầy thanh toán.
"Ngày mai em có việc gì không?"
Vân Mộng Dao ngẫm nghĩ một lát nói: "Ngày mai em phải đi họp lớp đại học.

Còn anh thì sao?"
Thẩm Quân Uyên tặc lưỡi cảm thán: "Ngày mai công ty mở buổi tiệc tất niên." Nói rồi anh cúi xuống nhìn Vân Mộng Dao, khi ấy cô đang cúi đầu nhắn tin để lộ ra cần cổ cao trắng nõn, nếu như để ý kĩ sẽ thấy trên cổ có vài dấu hôn mờ mờ.

Thấy vậy, anh hơi cau mày, hầu kết lăn lộn, thân thể cũng dẫn nóng lên.

Anh quay mặt đi nhìn về hướng khác, một tay đưa lên kéo cổ áo, cố gắng kìm nén dục vọng đang trỗi dậy, nói: "Em có thể làm bạn đồng hành của anh không?"
"Em có thể làm bạn đồng hành của anh thật sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi