CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI


Hàn phu nhân trái ngược với lúc ở trước mặt con cái, lúc này sắc mặt bà lạnh lùng bày tỏ rõ sự không vui của mình.

Bình thường phần lớn thời gian bà dành để vui vẻ nhưng đừng xem nhẹ, bởi dù sao bà cũng là người phụ nữ quyền lực nhất Hàn gia.
Sống trong một gia đình quyền thế mà xung quanh đều có sự bao bọc của chồng và con cái, bà tất nhiên chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt ai.

Nay đây, Tần gia dám ở trước mặt bà nói Hàn gia nhà bà không tốt, thế cũng không khác gì chê trách bà dạy con dạy cái không ra gì.
Mà bà tất nhiên sẽ không nể nang gì mà nói thẳng:
“Chuyện này không phải lỗi do em, dù em cẩn thận đến đâu cũng tránh không được bị những thứ rác rưởi kia vấy bẩn.”
Hàn phu nhân chỉ thẳng mặt một nhà Tần gia:
“Đầu xuân năm mới, đáng lẽ nên lấy hòa khí làm trọng.

Nhưng Tần gia các người vô liêm sỉ đến mức khiến cho con chó cũng không bình tĩnh nổi mà phải sủa liên tục ngoài kia.”
Hàn Thần cau mày, mẹ lại chửi thề rồi.
Hàn phu nhân nhận thấy vẻ mặt không hài lòng của con trai, bà chớp chớp mắt tỏ ý ‘mẹ lỡ lời’.

Sau đó lại trừng trừng về phía Tần gia tiếp tục câu chửi của mình:
“Đừng nói là em Hứa đây, đến một người ngoài cuộc như tôi nghe cũng không trôi nổi.

Giờ mấy người còn đụng đến Hàn gia, các người thực sự cho rằng chúng tôi dễ động nên mới cố ý khiêu khích hay sao?”
“Mẹ từ từ thôi, đừng nên căng thẳng như thế, rất nhanh già.”
Hàn Trạch nói đỡ một lời, lại khiến cho Tần gia đang im re kia tưởng rằng Hàn gia có người nói lý, vừa định mở miệng thì đã bị Hàn Trạch vạch mặt:
“Trước nay nhà chúng ta vốn dĩ đã bị đồn là không tử tế gì, nghe lời bà Tần đây thì đúng là lời đồn cũng từ miệng những kẻ tiểu nhân mà ra.

Xem như hôm nay chúng ta được mở mang tầm mắt rồi.”
Hàn Trạch sao bỏ qua được thời cơ phát ti3t bệnh ‘khó ở’ của mình, anh ghét nhất là loại người như Tần gia này.


Vì lợi ích sẵn sàng đạp cả tôn nghiêm của mình xuống đất.
“Ô… cậu Tần rơi thứ gì kìa?”
Hàn An Tư đột nhiên hô lên.
Tần Dịch Phong và Tần gia đều theo bản năng nhìn xuống đất, nền đá hoa sáng chói soi rọi mặt bọn họ.
Hàn Trạch bật cười:
“Là nhân cách của mấy người đấy.”
Cả nhà Tần gia thẹn quá hóa giận, sắc mặt ai nấy đều đỏ phừng phừng.

Hàn Thần đỡ trán, ôm nhẹ Hứa phu nhân qua một bên, nói thầm:
“Bác gái… con thay mặt họ xin lỗi bác.”
Trước nay, hai đứa em của anh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn thôi chứ quậy tưng bừng lên như thế này chính là sở thích của hai đứa nó.
Hứa phu nhân và Hứa lão gia không ngờ tới được anh em Hàn Trạch là những người ở trước mặt họ trông vô cùng tử tế, vậy mà một khi đã hăng máu lên thì mức độ ‘máu chó’ cũng vô cùng cao.

Xem ra lại chỉ có Hàn Thần là bình tĩnh và chịu nói chuyện ‘tử tế’ nhất.
Tần Thủy Liên chỉ tay về phía ba người Hàn Trạch:
“Các người… các người đừng ức hiếp người quá đáng.”
“Sao nào? Không giở bài tình cảm ra để nói nữa hả?”
Hàn Trạch vẫn chưa chịu buông tha:
“Hay là để chúng tôi dạy thêm kỹ năng cho mấy người, ok chứ?”
Tần Dịch Phong nắm chặt nắm đấm, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng, trên trán hiện lên gân xanh nhưng hắn ta vẫn cố gắng kiềm chế, bởi vì hắn biết không thể đụng vào Hàn gia.

Hắn ta hướng về phía Hàn Thần thay vì ba người kia.
“Chuyện mẹ tôi lỡ đụng đến Hàn thiếu và Hàn gia, tôi vô cùng xin lỗi.

Hàn thiếu độ lượng bỏ qua.”
“Bỏ qua thế nào? Đền phí tinh thần hay là sao?”

Hàn Thần lên tiếng chất vấn:
“Vừa nãy tôi bị mẹ cậu quát cũng giật mình lắm đấy! Nếu không may tôi có bệnh tim thì phải làm thế nào? Các người đừng chỉ xin lỗi suông cho hành động tồi tệ của mình.”
“Anh muốn chúng tôi đền kiểu gì?”
Nghe Tần Dịch Phong hỏi, Hàn Thần cũng thu lại vẻ đùa cợt của mình, anh lạnh mặt, nhìn thẳng vào mắt Tần Dịch Phong.
“Tôi muốn, cậu lập tức ký đơn ly hôn.

Ngay và luôn!”
“Không thể nào!”
Tần Dịch Phong lập tức phản đối:
“Có chết tôi cũng không ký đơn ly hôn.

Tôi đã nói rồi, chuyện gia đình chúng tôi, anh là người ngoài cuộc thì đừng xen vào.”
“Vậy tôi là người trong cuộc, tôi yêu cầu anh ký đơn ly hôn ngay lập tức, thì sao?”
Hứa Đào Nhi bấy giờ mới xuất hiện, hai tay cô dắt hai đứa nhỏ đi ra.

Hàn Trạch lập tức thay cô ôm Nhiên Nhiên, còn Tần Minh lại được cô Tư Tư ôm lấy.
“Ôi cục cưng à, sao con lại để mẹ con ra ngoài này?”
Tần Minh mếu xị nói:
“Con đã ngăn cản rồi, nhưng mẹ vẫn muốn đi ra.”
Cậu nhóc thực sự lo lắng bà nội và bác gái độc ác tới để bắt mẹ của nhóc trở về Tần gia.
Hàn An Tư khẽ kêu:
“Ui, như thế là không được rồi…”
Nhìn Tần Minh thân thiết với Hàn An Tư hơn cả mình, cả đám người Tần gia chột dạ.


Nhất là Tần Thủy Liên, thực tế chị ta chưa từng một lần ôm thằng bé.

Ai bảo thằng bé không phải con ruột của Tần gia cơ chứ?
“Sao thế? Chị thấy có lỗi lắm à?”
Hứa Đào Nhi chợt hỏi Tần Thủy Liên.
Tần Thủy Liên chĩa mắt về phía cô, vừa muốn mở miệng dạy dỗ theo thói quen đã lập tức nhận được ánh mắt hình viên đạn của Hàn phu nhân và Hứa phu nhân.

Ngay cả Hàn An Tư cũng không bỏ qua cho chị ta.
Thấy chị ta nhát gan khác xa bộ dạng hung dữ lúc trừng mắt tát cô ngày hôm đó.

Cô chỉ cười khẩy, sau đó quay sang nhờ Hàn An Tư đưa hai đứa bé ra ngoài, cô không muốn để trẻ con nghe thêm bất kỳ lời tổn thương nào nữa.
Hàn An Tư gật đầu đồng ý ngay:
“Đi thôi nào hai bé con của cô, cô đưa hai đứa ra ngoài đi dạo.

Ở đây kẻ đến kiếm chuyện chặt chỗ ngột ngạt lắm…”
Tần Dịch Phong nhìn thấy Hứa Đào Nhi xuất hiện, không mảy may quan tâm đến cảm xúc của Tần Minh chút nào mà chỉ suy nghĩ đến việc sẽ vồ vập nhào tới kéo tay kéo chân cô nhằm cầu xin.

Hứa Đào Nhi cạn kiệt hy vọng với hắn từ lúc ở bệnh viện, nên không còn thất vọng khi hắn làm ngơ con trai nữa.
“Vợ ơi, em đây rồi…”
Lúc hắn ta lao đến đã bị Hàn Thần nhanh hơn một bước, anh chắn trước mặt cô.
“Hàn Thần… anh đừng có mà quá đáng… mau tránh ra…”
Tần Dịch Phong nhất quyết phải làm hòa được với Hứa Đào Nhi cho dù có bằng bất cứ giá nào, kể cả là đắc tội với Hàn Thị.
Ông Tần hướng về phía Hứa lão gia:
“Ông thông gia, ông giải thích thế nào về việc này?”
“Giải thích cái gì?”
Hứa lão gia hỏi ngược lại:
“Ông muốn tôi giải thích rằng tại sao có một người đàn ông tốt khác sẵn sàng đứng ra bảo vệ con gái tôi hơn là thằng con trai hèn nhát của ông à? Thế thì tôi nghĩ ông nên tự hỏi lại tư cách của mình xem có xứng để tôi phải trả lời hay là không.”
Thằng con trai hèn nhát sao?
“Người khác thì tôi không nói, nhưng tại sao ngay cả ông thông gia cũng nói chúng tôi như vậy?”
Bà Tần nhăn nhó, tính nói lý lại bị Hứa phu nhân chặn họng:

“Mới nói như vậy mà bà Tần đã nhặng lên thế rồi, nếu để tôi tát con bà một cái bạt tai như cách mà mấy người làm với con gái tôi thì không biết mấy người có phát điên phát rồ lên không nhỉ?”
“Bà thông gia đừng so sánh như thế…”
“Tôi so sánh như thế thì sao? Con của các người là vàng là bạc, thì con tôi cũng là kim cương châu báu của chúng tôi.

Nhưng các người tự xem lại mình đi, các người đối xử với con bé, coi con bé khác gì cái cây ATM, thích thì nịnh bợ, không thích thì chà đạp tàn nhẫn dưới chân hay không?”
Bà Tần nói:
“Chúng tôi trước nay đều coi con dâu như là con gái ruột của mình, chưa từng có suy nghĩ muốn bạc đãi con bé.

Ông bà cũng biết rồi, vợ chồng không phải chỉ sống ngày một ngày hai với nhau, làm sao có thể đảm bảo bao nhiêu năm liền không cãi nhau căng thẳng? Cãi nhau cũng là một hành động để hiểu đối phương và để cuộc hôn nhân càng gắn kết hơn chứ không phải là để cắt đứt tình cảm…”
Nghe bà ta bắt đầu giở chiêu bài cũ rích của mình, Hứa Đào Nhi day day trán, đầu cô từ lúc ngồi trong phòng ăn chịu đựng từng câu từng chữ bọn họ nói truyền vào đã cảm thấy vô cùng đau nhức…
Lúc này, mặc kệ người kia lải nhải, Hàn phu nhân theo ý Hàn Trạch không đứng đây nữa mà đi về phía ông nội Hứa đang ngồi.

Ông bấy giờ tay chống gậy, mắt nhắm lại, giống như là đang ngồi thiền trong khung cảnh vô cùng loạn.

Không phải là ông không quan tâm, nhưng ông phải tự lượng sức mình, nếu mà can thiệp vào chuyện này… chỉ sợ không đợi được đến ngày cháu gái ông có cuộc sống hạnh phúc mất.
Hàn phu nhân ngồi xuống bên cạnh ông, bà khẽ cất tiếng gọi:
“Bác à…”
Phải một lúc sau, ông nội Hứa mới mở mắt ra.
“Bác thấy mệt thì đi nghỉ trước đi ạ.

Ở dưới này còn có chúng cháu, chắc chắn không để Đào Nhi bị thiệt đâu ạ.”
Bà nhìn ông đã đứng tuổi, lại nhớ về ông ngoại của mình… cả một đời nghiêm khắc tàn bạo với mẹ và cậu ruột của bà… đến cuối cùng đã ra đi trong sự cô đơn, dù rằng tang lễ vô cùng long trọng nhưng bà biết trái tim ông trước khi ngừng đập đã đau đớn cỡ nào.
Cho nên bà đối với ông nội Hứa càng thêm bận lòng.
Hàn Trạch nhận ra tông giọng xúc động của mẹ, anh khẽ xoa lưng bà chấn an.

Ông nội Hứa cũng hiểu, cho nên ông đã đứng lên.
“Cháu ra ngoài cùng bác đi.

Hiện tại, bác ngủ không nổi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi