CHỒNG CỦA TIỂU TAM LÀ CHỒNG TÔI


Hứa Đào Nhi chỉ cần nghĩ đến những gì Tần Dịch Phong nói, rằng con trai không phải con của cô và hắn, con là con của cô và một tên đàn ông khác từng làm nhục thân thể cô là lại thấy lòng đau như cắt.

Nhìn con một chút, là thấy lòng tái tê đau đớn thêm một chút.
Cô quay sang nói với Hàn Thần:
“Mấy ngày tới, anh chăm sóc thằng bé hộ em nhé!”
Hàn Thần rất bất ngờ, anh hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra với em vậy, có thể nói với anh được không?”
“Không có gì đâu.”
Cô có thể nói với anh về chuyện cô phát hiện mình từng bị một đám đàn ông xâm hại sao?
Thấy cô không muốn nói, Hàn Thần gặng hỏi thêm mấy câu cũng không có tác dụng gì, cho nên không hỏi nữa.

Khi nào cô thực sự muốn nói, thì nói.

Hai ngày sau, Hứa Đào Nhi xuất viện cùng với Hứa phu nhân.

Kiếm Hiệp Hay
Hàn Thần bận công việc nên không tới đón cô, trước đó, anh đã đưa Tần Minh về biệt thự của mình, hằng ngày đều đặn đưa con đi học, đón con về bệnh viện rồi lại đưa con về nhà mình.

Hàn Trạch biết tin thì nghĩ thật bất tiện, sao anh không đón thằng bé về dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh luôn?
Anh nói anh muốn cho Tần Minh từ từ tiếp nhận, không muốn thằng bé bị ngộp bởi những thứ xa lạ tại dinh thự.

Hàn Trạch thật chẳng hiểu được anh trai nghĩ gì.
Vài ngày sau khi Hứa Đào Nhi xuất viện, anh ấy đã nhắn tin cho cô, thử mời cô đi ăn, cũng không hy vọng nhiều nhưng không ngờ là sau khi cô suy nghĩ thật lâu thì đồng ý.

Đứng ở ngoài biệt thự Hứa gia đợi Hứa Đào Nhi mà trái tim già cỗi của Hàn Trạch cứ rạo rực cả lên.
Một chiếc xe mui trần màu xanh ghi lướt qua, để lại cơn gió lành lạnh trong chớp nhoáng cùng với chiếc khăn lụa turban từ cổ người con gái bị tuột ra.


Chiếc khăn trùng hợp theo cơn gió mà đáp thẳng lên gương mặt lãng tử phong lưu của Hàn Trạch.
Hàn Trạch đưa tay giữ lấy chiếc khăn đang chuẩn bị rơi xuống, thính giác theo phản xạ tự nhiên mà chiêm ngưỡng hương thơm nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ.

Rất nhanh, anh theo ánh mắt nhìn đến chủ nhân của chiếc khăn đã phóng xe đi kha khá.
Chiếc xe ấy hình như đã nhận ra nên đi chậm lại, qua gương chiếu hậu ánh mắt Hàn Trạch đụng phải gương mặt thần thái của bác sĩ tâm lý Liễu Linh Lan.
Đôi mắt tinh tường dưới cặp kính râm mắt ánh tím của Liễu Linh Lan xuất hiện tia bất ngờ, rồi chuyển thành hứng thú.

Chị ấy lùi ngược xe lại, dừng ngay bên cạnh dáng người hoàn mỹ của Hàn Trạch.
“Hàn thiếu, xin chào.”
Hàn Trạch đôi mắt đào hoa tinh tế đánh giá người trước mắt.

Giây sau lập tức nở nụ cười, đưa lại chiếc khăn cho Liễu Linh Lan.
“Bác sĩ Liễu quả thực rất biết cách ‘chơi’ hương.”
Liễu Linh Lan thoáng qua tia bất ngờ sau đấy bật cười khẽ, nói cảm ơn với anh rồi giải thích qua:
“Tôi thuộc trường phái Hương Đạo, cho nên có chút kỹ tính về mùi hương.

Nghe Hàn thiếu nói vậy, hẳn là cậu cũng hiểu rất rõ về hương thơm nhỉ?”
“Chút chút thôi.”
Hàn Trạch không ngoài dự đoán về việc Liễu Linh Lan là người thuộc trường phái Hương Đạo - một trường phái chuyên về việc cảm hương, nơi mà những con người họ dùng cả tâm hồn để thưởng hương, đôi lúc còn bị hương thơm điều khiển cảm xúc dẫn đến những hành động kéo theo.
Hàn Trạch từng gặp một người bạn của ba là chú Bắc, chú ấy cũng là người thuộc trường phái này.

Phong thái toát ra thật đặc biệt mới khiến cho anh có hứng thú tìm hiểu về phái Hương Đạo.
Anh chợt tán thưởng:
“Những người thuộc trường phái Hương Đạo quả nhiên đều là mỹ nữ.”
Liễu Linh Lan đối với câu tán tỉnh của Hàn Trạch thì không vội mừng.

Phải biết người này từng đấu trí rất căng thẳng với chị ấy ở phòng khám.


Bây giờ tuy không căng thẳng đến mức ấy nữa nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng.
“Cảm ơn, tôi sẽ coi đó như một lời khen.”
Sau một vài sự việc ồn ào của Hứa Đào Nhi thì Liễu Linh Lan đã biết rõ người này chính là nhị thiếu Hàn Trạch chứ không phải là người đàn ông mà Hứa Đào Nhi vẫn hay nhắc đến.

Chị ấy có cảm giác an tâm hơn hẳn khi không sợ vướng vào cuộc chiến tranh giành đàn ông với chị em thân thiết của mình.
“Cậu tới tìm Đào Nhi sao?”
Hàn Trạch gật đầu:
“Giờ mới biết chị ở chung khu với em ấy.”
Liễu Linh Lan mỉm cười nhẹ, ý đồ gợi mở rõ ràng:
“Chúng tôi vừa là chị em thân thiết vừa là đóng vai bác sĩ với bệnh nhân đấy.

Bình thường em ấy hay dẫn bé Minh cùng tới phòng khám của tôi ‘trò chuyện’.

À, chẳng phải Hàn thiếu cũng có bé gái sao… Dạo này tôi đang nghiên cứu một dự án lớn về tâm lý trẻ em, nếu được Hàn thiếu cũng có thể dẫn bé tới ‘nói chuyện’ với tôi.”
Hàn Trạch thực sự đã yên lặng cân nhắc.

Thấy thế, Liễu Linh Lan bồi thêm:
“Yên tâm đi, chỗ người quen tôi chắc chắn sẽ ưu tiên.”
Phòng khám Liễu Linh Lan không thiếu bệnh nhân, Liễu Linh Lan càng không thiếu tiền nhưng lại đi chủ động mời gọi như vậy… Người có kinh nghiệm tình trường nhiều năm như Hàn Trạch chỉ cần động não một chút sẽ nhìn ra ngay ý đồ riêng tư của bác sĩ Liễu đối với mình.
Tuy nhiên, anh ấy cũng thật muốn đưa Nhiên Nhiên tới nói chuyện với bác sĩ tâm lý, như vậy để con gái của anh có thể phát triển toàn diện hơn.

Con bé được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh đầy đủ vật chất, có cha và bác Thần, cô Tư Tư chăm lo nhưng dù sao bé con vẫn chưa từng thật sự có được cái ôm từ mẹ ruột của mình.

Nhìn thấy bạn bè đồng trang lứa cùng ba cùng mẹ tới đón, có lẽ con gái anh cũng tủi thân lắm.
Nghĩ vậy nên anh đã đồng ý:
“Bác sĩ Liễu đã ưu tiên như vậy, tôi chắc chắn sẽ dẫn con gái tới chào hỏi.”
Liễu Linh Lan cười xinh đẹp, mắt thấy Hứa Đào Nhi từ trong đi ra, chị ấy vẫy vẫy tay với cô.


Sau đó, trước khi tạm biệt hai người đã dúi danh thiếp của mình vào tay Hàn Trạch.
Bàn tay tạo hình nghe điện thoại, đưa lên tai ra hiệu Hàn Trạch hãy cứ ‘alo’ cho chị ấy:
“Tôi chờ Hàn thiếu liên hệ với tôi.”
Hàn Trạch gật đầu.

Chào tạm biệt đối phương rồi quay lại với Hứa Đào Nhi.
Hứa Đào Nhi không bất ngờ vì chuyện Hàn Trạch và Liễu Linh Lan quen biết nhau, bởi từng có lần lúc trò chuyện với Liễu Linh Lan, chị ấy đã dò hỏi về Hàn Trạch.

Cô hiểu đó là tâm tư gì, nên cũng giúp đôi ba phần.
Hàn Trạch mở cửa xe cho cô:
“Bình thường em hay đưa con trai đến gặp bác sĩ Liễu lắm hả?”
Hàn Trạch đưa cô đi ăn.

Bấy giờ tâm trạng của cô dù còn tệ nhưng đã khá khẩm hơn một chút, ít nhất là cô đã trang điểm trở lại, thần sắc nhìn chung không bị nhận ra là nhợt nhạt.
Giọng cô khẽ khàng, nghe thật thiếu sức sống nhưng rất bắt tai:
“Vâng, con trai thiếu tình thương của cha từ nhỏ mà… Em thấy tội cho con lắm!”
Hứa Đào Nhi để con cho Hàn Thần nuôi hộ mấy hôm là bởi vì cô không thể chịu đựng được sự xúc động mỗi khi nhìn thấy con.

Cảm giác tội lỗi của người mẹ bao trùm, khiến cô thương con đến chết đi sống lại.

Với lại cô biết Hàn Thần là người có trách nhiệm, mà dạo này anh và con trai cô đang rất thân thiết nên mới gửi nhờ anh.
Biết cô buồn nên Hàn Trạch không nhắc đến chuyện khác nữa.

Trong lúc ngồi ăn uống ở nhà hàng anh ấy đã dùng cách của mình để an ủi cô:
“Nghe nói mấy hôm nay em suy sụp lắm à?”
Hàn Trạch nói chuyện ngữ điệu rất vô tư, không giống như Hàn Thần hay Tần Minh chỉ cần thở ra là thấy ý đồ lo lắng cho cô rõ rệt.

Hứa Đào Nhi chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô khẽ gật đầu:
“Em mới biết được vài sự thật, đang cảm thấy tổn thương.”
Hàn Trạch cười khẽ, nâng ly rượu hướng về phía cô.
Cô đáp lễ bằng ly nước trái cây.


Hiện tại giảm rượu được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu thôi.
“Nhìn em như già thêm mấy tuổi thế này, hẳn là chuyện gì rất đao to búa lớn ha.

Có thể chia sẻ với anh không?”
Hứa Đào Nhi hiểu anh đang dùng ngữ điệu hài hước để an ủi mình, cô nói:
“Kể cho anh nghe thì khác gì kể với Hàn Thần.

Mà chuyện này, người em không muốn nói nhất chính là anh ấy.”
“Ô hay, anh và anh trai anh khác nhau chứ.

Em nói như thế thì oan anh quá!”
Hàn Trạch nói chuyện vui vẻ, nhưng vẫn âm thầm thông qua từng câu nói của cô mà phân tích vấn đề.

Chuyện cô muốn giấu Hàn Thần, khả năng cao liên quan đến cô và Tần Dịch Phong.
“Cứ cho là anh không nói với anh ấy, thì hai người cũng từ một bào thai trong bụng mẹ đi ra, chắc chắn là tâm linh tương thông với nhau…”
“Cô nương ạ… tâm linh tương thông chứ không phải đồng tâm đồng ý, không phải đọc hiểu được suy nghĩ của nhau đâu…”
Hứa Đào Nhi lắc đầu:
“Không nói với anh đâu.”
Hàn Trạch ra vẻ giận dỗi:
“Người gì đâu mà tệ thật đó, nếu xác định không nói thì còn nhử mồi anh làm chi?”
Hứa Đào Nhi trả lời tỉnh bơ:
“Trêu anh đấy!”
“Thật là ác quá đi…”
Cô đáp:
“Anh từng nói, người tàn ác mới sống được thảnh thơi…”
Hàn Trạch cười khẽ, nhưng trái tim thấy thương cô vì anh hiểu được hàm ý câu cô vừa nói.
Hai người lại một lần nữa ly chạm ly.

Trong đầu Hứa Đào Nhi chợt nảy lên một suy nghĩ xấu, cô nói với Hàn Trạch:
“Mình chụp ảnh đôi với nhau đi, em muốn đăng lên mạng một bức ảnh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi