CHỒNG CỦA TÔI RẤT NHIỀU TIỀN

Editor: _14thfebruary

Buổi trưa nắng nóng gay gắt chiếu xuống mắt đất.

Ăn trưa xong, Bắc Bắc đi đến cửa sổ sát đất đi đi lại lại cho tiêu cơm.

Cô ngước mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, vươn tay che đi ánh nắng khiến Chu Thịnh ở bên cạnh bật cười: “Đang phơi nắng hả?”

Bắc Bắc cả kinh, quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?” Cô thấp thỏm nhìn về phía sau: “Người của đoàn phim vẫn ở đây.”

Chu Thịnh nhướng mày: “Đi ăn cơm hết rồi, đừng sợ.”

Bắc Bắc trầm mặc một hồi, lặng lẽ xê dịch buóc chân, nhích lại gần Chu Thịnh: “Em đến gần anh một chút chắc cũng không ai thấy đâu he.”

Chu Thịnh cười nhẹ, nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, “Tất nhiên là không rồi.”

Trợ lý Tào đang canh gác bên đó, sao có thể bị nhìn thấy được.

Bắc Bắc mỉm cười, đầu tựa lên vai Chu Thịnh, nhỏ nhẹ nói: “Tốt quá.”

“Sao vậy?” Chu Thịnh cúi xuống nhìn cô: “Nhớ anh à?”

“Nhớ.” Bắc Bắc nhìn cây cối ngoài cửa sổ, nói: “Em còn nghĩ anh sẽ không đến.” Buổi sáng Chu Thịnh nói qua, Bắc Bắc vẫn luôn chờ anh, nhưng đến 10 giờ cũng không thấy bóng người, cô còn tưởng rằng Chu Thịnh có việc đột xuất không đến được.

Chu Thịnh mỉm cười, xoa đầu Bắc Bắc: “Sao lại thế được, anh đã đồng ý với em nên nhất định sẽ đến.”

“Tống đạo thuyết phục anh đến làm khách mời hả?”

“Tự anh hỏi.”

“Nói như thế nào?” Bắc Bắc nghi ngờ nhìn anh: “Không đúng, sao anh lại biết có nhân vật này?”

Chu Thịnh buồn cười nhìn cô: “Kịch bản em vứt lung tung, anh ở nhà sao lại không thấy được.”

Bắc Bắc: “…” Cô khẽ giật mình, nhìn Chu Thịnh nói: “Em nghĩ rằng anh không có thời gian xem kịch bản của em.”

“Xem chứ, em muốn quay phim, tất nhiên anh cũng phải hiểu biết một chút.” Chu Thịnh cố ý dừng lại, liếc nhìn Bắc Bắc một cái: “Miễn cho vợ lừa gạt anh, quay cảnh diễn thân mật.”

Bắc Bắc câm nín nhìn anh: “Không phải lúc trước anh nói không để ý sao.”

Chu Thịnh lầm bầm, vô cùng ngạo kiều: “Bây giờ anh để ý.”

Bắc Bắc: “….Được được, hiện tại Chu tổng để ý, yên tâm đi, bộ phim này có rất ít cảnh thân mật, cùng lắm chỉ ôm mấy cái thôi.”

Chu Thịnh trừng mắt với cô: “Ôm mà không tính sao!!!” Chu Thịnh giả bộ tức giận, anh xem qua kịch bản có rất nhiều cảnh ôm, bởi vì nhân vật Lộ Tình không có cảm giác an toàn, hơn nữa ban đầu còn ghét rất nhiều thứ, đặc biệt là những chuyện thân mật. Vì vậy Tần Trấn ôm cô rất nhiều, tiếp cho cô thêm dũng khí và sức mạnh.

Bắc Bắc im lặng, nhìn Chu Thịnh hỏi: “Rồi rồi, ôm cũng là thân mật.” Cô mỉm cười tủm tỉm nhìn anh: “Nhưng mà vẫn tốt hơn hôn môi, đúng không??”

Chu Thịnh: “….” Anh trầm mặc một lát, ai oán tủi thân nhìn Bắc Bắc: “Vợ, em thắng.”

Bắc Bắc bật cười, ôm lấy Chu Thịnh: “Chỉ là đóng phim thôi, yên tâm đi, em yêu anh nhất.”

Chu Thịnh: “….” Nghĩ đến hành động của bản thânh, anh cũng cảm thấy rất buồn cười, Chu Thịnh ôm lấy cô, tay đặt lên cổ cô, cúi đầu hôn lên khóe môi Bắc Bắc: “Anh biết, chỉ là trêu em thôi.”

Tuy rằng anh sẽ ghen và không thích lắm, nhưng mấy chuyện này Chu Thịnh sẽ không chủ động nói ra, cũng không muốn gây áp lực cho Bắc Bắc, anh biết Bắc Bắc thích nhất là đóng phim, cho nên những chuyện này Chu Thịnh sẽ không khiến cô cảm thấy áp lực, chỉ là muốn cho cô yên tâm đóng phim.

Lỡ như cô không thích thì sao, chỉ cần cô vui vẻ là được, Chu Thịnh chỉ có thể thuyết phục mình không được chán ghét.

Hai người anh anh em em một hồi, trợ lý Tào bỗng nhiên hô to: “Chu tổng, có điện thoại.”

Chu Thịnh khựng lại, buông Bắc Bắc ra: “Có người đến.”

Nháy mắt hai người tách ra, Bắc Bắc ngồi xuống cái ghế gần đấy nghỉ ngơi, còn Chu Thịnh sắc mặt như cũ đút tay vào trong túi, nói ra ngoài cửa với Tào Nhất Minh: “Đưa điện thoại lại đây.”

Lúc Tống đạo đến, đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người họ.

“Sao Chu tổng lại đến đây?”

Chu Thịnh gật đầu, nghiêm trang nói: “Ánh nắng ở đây không tồi, từ đây có thể thấy được phong cảnh không tệ.”

Tống đạo mỉm cười: “Đúng vậy, mấy năm nay thành phố T phát triển rất tốt.”

“Ừ.”

Tống đạo nói xòn, thấy Bắc Bắc đang nằm ngủ cách đó không xa, nói thầm: “Sao Bắc Bắc lại ngủ ở đây rồi, chẳng lẽ tối qua ngủ không ngon à?”

Ông ấy khẽ gọi: “Bắc Bắc.”

Bắc Bắc khẽ giật mình, ngẩng khuôn mặt còn ngái ngủ lên, mơ hồ nhìn Tống đạo, vội vàng nói: “Tống đạo, sao ông lại đến đây.”

“Sao cô lại nghỉ ngơi ở đây, bởi vậy tôi mới nói sao đến giờ cơm mà lại không thấy cô ở đâu.”

Bắc Bắc cười tủm tỉm: “Dạ, tôi hơi buồn ngủ nên nghỉ ngơi một chút.”

“Bây giờ ổn chưa?”

“Ổn rồi ạ.”

Tống đạo gật đầu: “Ừ, vậy cô đi trang điểm đi.” Khẽ dừng lại, Tống đạo nhìn Chu Thịnh bên cạnh hỏi: “Chu tổng, nếu không cậu cũng đi trang điểm tí đi? Như vậy lên hình sẽ đẹp hơn, chỉ làm đơn giản thôi.”

Chu Thịnh gật đầu: “Ok.”

Tống đạo nhìn hai người đi bên cạnh nhau ra ngoài, gãi đầu nói: “Sao tôi lại cảm thấy không khí giữa hai người này hơi kỳ quái vậy.” Ông ấy thì thầm, sau khi nhìn hai lần cũng không phát hiện được điều gì.

Cảnh quay chiều này, là cảnh Lộ Tình gặp khó khăn trong việc lựa chọn khi vướng mắc vào chuyện tình cảm.

Đúng lúc ông chủ đến đây kiểm tra, cho nên hai người trò chuyện vài câu, quan hệ của Lộ Tình và ông chủ không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn là bạn bè, có thể nói là người duy nhất biết một số chuyện trước đây của cô.

Cho nên lúc gặp chuyện, Lộ Tình không tự chủ tìm anh ta nói chuyện, nhờ giải quyết vấn đề.

Chu Thịnh manng một bộ tây trang lên xe, lúc thay quần áo xong, trên mặt cũng có trang điểm nhẹ.

Vừa đi ra, nhân viên công tác không nhịn được cảm giác kinh ngạc.

“Trời ơi, Chu tổng đẹp trai quá đi, chính là cảm giác tổng tài bá đạo ập vào trước mặt tôi, làm sao bây giờ, tôi cảm thấy không khống chế được bản thân mình!!!”

“Tôi cũng vậy!! Chu tổng còn đẹp trai hơn Liễu Nguyên!! Gương mặt kia, dáng người eo thon chân dài kia!!! A a a a, tôi muốn trở thành fans mặt của Chu tổng!”

“Tôi đồng ý, này cũng quá đẹp trai rồi, sự hấp hẫn của đàn ông là đây chứ đâu!”

“Đẹp hơn với ảnh đế Liễu nhiều!!! Không được rồi, tôi sắp xỉu.”

Liễu Nguyên đứng bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện đó, yên lặng nói: “Mấy cô đứng trước mặt tôi nói người khác đẹp hơn tôi, tôi rất đau lòng.”

Nhân viên công tác bật cười, “Anh cũng rất đẹp trai, nhưng Chu tổng đẹp trai hơn một chút!!! A a a Chu tổng đang mỉm cười với chúng ta kìa.”

“Aww, tim tôi đập một cách điên cuồng!”

Liễu Nguyên nghe thấy, yên lặng xoa lỗ tai của mình, tránh ra xa, không nghe là tốt nhất, những lời nói đó khiến anh quá đau lòng, đúng là một đám cô gái nhỏ. Liễu Nguyên đi đến bên cạnh Bắc Bắc, âm thầm cảm thán, Bắc Bắc là người an tĩnh nhất, không hổ là diễn viên.

“Bắc Bắc.”

Bắc Bắc không có phản ứng.

Liễu Nguyên hắng giọng, tiếp tục gọi: “Bắc Bắc?”

Vẫn không có phản ứng gì, Bắc Bắc đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.

Liễu Nguyên nhíu mày, nhìn theo tầm mắt của Bắc Bắc, đúng lúc đối diện ánh mắt cười như không cười của Chu Thịnh, anh ấy hơi sửng sốt, quay lại nhìn Bắc Bắc, vươn tay quơ quơ trước mặt cô gọi: “Bắc Bắc!”

Bắc Bắc sửng sốt, theo thói quen la lên, nhìn người đàn ông trước mặt: “Có chuyện gì hả ảnh đế Liễu.”

Liễu Nguyên trầm mặc một hồi: “Em mới ngẩn người gì thế?”

Bắc Bắc đang nhìn Chu Thịnh, vô thức trả lời: “Đang nhìn Chu Thịnh đó, em không có ngẩn người.”

Liễu Nguyên: “???? Nhìn ai?”

Bắc Bắc sửng sốt, phục hồi tinh thần: “Không sai, Chu tổng trông rất đẹp trai, mặc tây trang thiệt là đẹp mắt.”

Liễu Nguyên chớp mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Em đừng nói với anh là em giống như những cô gái nhỏ bên kia bị mê hoặc rồi nha?”

Bắc Bắc cười một tiếng: “Vốn dĩ em là fans của Chu tổng mà.” Dừng một chút, Bắc Bắc nói thêm: “Em cũng là cô gái nhỏ.” Sau kho nói xong, cô nhìn Liễu Nguyên: “Anh tránh ra một chút, để em nhìn Chu tổng.”

Liễu Nguyên: “…?”

Anh ấy khó tin nhìn nữ diễn viên chung đoàn này, yên lặng thở dài, đau lòng tránh đi.



Bắc Bắc nhìn chằm chằm Chu Thịnh, phải nói là Chu Thịnh mặc tây trang rất thích hợp, bộ vest và giày da nhìn qua rất hấp dẫn, chưa kể khuôn mặt cũng ưa nhìn, so với nam diễn viên còn đẹp trai hơn.

Bắc Bắc nhìn bóng dáng Chu Thịnh suy nghĩ, dáng người cảu Chu Thịnh cũng rất tốt.

Vai rộng eo thon, còn có cơ bụng…. Chân cũng dài…. Còn có…. Không biết nghĩ đến cái gì, khuôn mặt Bắc Bắc đỏ lên, cô thấy cách đó không xa Chu Thịnh quay đầu lại nhìn cô.

Trong lòng khen run lên, Bắc Bắc nhanh chóng dời tầm mắt của mình đi, đi tìm chuyên viên trang điểm lại, che bớt khuôn mặt đỏ bừng này của cô.

….

Sau khi sắp xếp xong, Bắc Bắc và Chu Thịnh bắt đầu diễn.

Cô ngồi ở bàn làm việc, nhìn người đàn ông đang đi vào, trên môi nở nụ cười, cho đến khi Chu Thịnh đến gần và nói với cô bằng giọng nói xa lạ: “Lộ Tình.”

Cô sửng sốt, quên thoại.

“Đạo diễn…”

Tống đạo nhìn Bắc Bắc, hỏi một câu sắc bén: “Quên thoại à?”

“Đúng ạ.” Cô xấu hổ cúi đầu nhìn xuống dưới bàn.

Tống đạo vung tay lên: “Cắt. Bắc Bắc cô đừng quên thoại, Chu tổng còn không quên kìa.”

Bắc Bắc sống không còn gì luyến tiếc gật đầu: “Vâng.”

Vừa đồng ý xong, cô thấy người đối diện đang cười.

Lần thứ hai.

Chu Thịnh một tay để trong túi, đứng trước mặt Bắc Bắc, giọng nói tầm thấp mê người: “Lộ Tình.”

Lô Tình đứng dậy, khẽ gọi: “Ông chủ.”

Chu Thịnh gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Nghe nói tâm trạng gần đây của em không tốt lắm?”

Bắc Bắc: “… Tôi quên thoại.”

Hết chương 100.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi