CHỒNG CỦA TÔI RẤT NHIỀU TIỀN

Editor: _14thfebruary

Thời tiết buổi sáng rất tốt, sau khi tỉnh dậy Bắc Bắc cũng không muốn đi đâu, chỉ muốn nằm trên giường. Chu Thịnh lại không được như vậy bởi vì anh cần phải đến công ty.

Sau khi Chu Thịnh đi làm, Bắc Bắc ở nhà một lúc nữa rồi đi đến trường học, lúc khai giảng cũng không có thông báo, bây giờ trở lại cho dù như thế nào cô cũng phải đến trường học một chuyến, gặp giảng viên, thuận tiện lại xin nghỉ dài hạn.

Cũng may đối với sinh viên khoa diễn xuất chỉ cần thi đậu thì được, còn chuyện đi học cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc, chỉ cần bạn thật sự có công việc, có lý do chính đáng thì giảng viên sẽ phê duyệt cho bạn.

Bắc Bắc đến trường học, chào hỏi xong xuôi rồi ra về.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời, hơi chói mắt, chuẩn bị đi ra đến công trưởng thì gọi xe, nhưng còn chưa ra đến thì có người gọi Bắc Bắc.

“Tôn Vệ?” Cô híp mắt nhìn người đang đến.

Tôn Vệ mỉm cười với cô: “Là tôi, cậu về trường lúc nào vậy?”

Bắc Bắc hơi khựng lại nhìn Tôn Vệ rồi nói: “Sáng hôm nay, hôm qua mới từ trường quay về, hôm nay đến đây xin nghỉ.”

Tôn Vệ nghe vậy nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cười hỏi: “Vậy à, quá tốt rồi, bây giờ cậu đang quay cái gì?”

Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: “Không phải mọi người trong lớp đều biết hả?” Chuyện này là do lúc nãy cô đến văn phòng gặp giảng viên, thì giảng viên có nói với cô là bạn bè trong lớp rất hâm mộ cô, mới vào học không lâu đã có được tài nguyên tốt, hơn nữa có rất nhiều người hâm mộ tác phẩm của Lê Mẫn.

Tôn Vệ giật mình, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc: “Đúng vậy, tôi quên mất, quay xong rồi hả?”

“Vẫn chưa, đang được nghỉ hai ngày, phải đến địa điểm khác lấy cảnh trước.”

Tôn Vệ gật đầu: “Cố lên.”

Bắc Bắc ừ một tiếng, “Ừ, cảm ơn.”

Tôn Vệ dừng một chút, nhìn Bắc Bắc nói: “Tôi có thể hỏi cậu chuyện này được không?”

Bắc Bắc ngẩn ra, cong khóe miệng: “Được chứ, cậu hỏi đi.”

“Cậu có quan hệ rất tốt với lãnh đạo của công ty hả?”

Bắc Bắc sửng sốt, hỏi lại: “Cậu hỏi như vậy là có ý gì?”

Tôn Vệ hắng giọng, giải thích: “Nhóm lúc trước của chúng ta được vào công ty, tất cả bọn họ đều có tài nguyên rất tốt ngoại trừ tôi.” Tôn Vệ gãi đầu nhìn Bắc Bắc hỏi: “Nếu cậu biết ông chủ của công ty, có thể hỏi giúp tôi không, dù gì chúng ta cũng là bạn học mà?”

Bắc Bắc nghe vậy thì giật mình, “Đây là quyết định của bên trên, có thể là bây giờ không có kịch bản thích hợp với cậu.” Bắc Bắc dừng một chút rồi nói tiếp: “Tóm lại mấy chuyện này tôi không rõ lắm, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Tôn Vệ còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng rồi cũng không nói ra được.

Cho đến khi Bắc Bắc lên xe, Tôn Vệ mới nhếch mép nhìn chiếc xe ngày càng xa chửi: “Tóm cái gì mà tóm, còn không phải bán thân kiếm tài nguyên à.” Hắn giơ chân đá mạnh vào tường.

Trong khoảng thời gian này, thanh danh ở trường học của Tôn Vệ không được tốt lắm.



Sau khi Bắc Bắc rời trường thì đến công ty của Chu Thịnh.

Cô nghĩ lúc nãy Tôn Vệ hỏi mình như vậy chắc đã biết được cái gì rồi, nếu không cũng sẽ không đến mức đi hỏi cô.

Bắc Bắc suy nghĩ rồi nhắn tin với Trần Tĩnh: Tĩnh tỷ, chị có biết tình huống bây giờ của nghệ sĩ công ty mình không.

Trần Tĩnh trả lời rất nhanh: Em muốn hỏi ai, chị đi hỏi cho em.

Bắc Bắc: Tôn Vệ.

Trần Tĩnh: Ồ, hỏi người đàn ông khác không sợ Chu tổng ghen hả.

Bắc Bắc: Chuyện chính đi, chị hỏi giúp em với.

Trần Tĩnh: Ok, chiều nay sẽ nói cho em biết, muốn hỏi cái gì?

Bắc Bắc: Tất cả, càng rõ càng tốt.

Bắc Bắc: Không thành vấn đề, chờ tin tức của chị.

Bắc Bắc: Vâng.

Cô cất điện thoại, chống tay lên cửa xe nhìn ra bên ngoài.

Bây giờ đang là buổi sáng nên trên đường rất ít xe, từ trường của Bắc Bắc đến công ty của Chu Thịnh, cô không bị kẹt xe, một đường thuận lợi đến văn phòng của Chu Thịnh.

Bởi vì đến đây rất nhiều lần nên bảo vệ đã quen mặt Bắc Bắc, thậm chí nhân viên lễ tân cũng biết rõ về cô, do mỗi lần đến đây Bắc Bắc đều dùng thang máy chuyên dụng của Chu Thịnh, cũng không có nhiều người biết cô hay đến Chu thị, cho dù có biết, mọi người cũng sẽ vì công việc hiện tại mà giữ kín như bưng.

Bắc Bắc mỉm cười chào lễ tân, quen cửa quen nẻo đi vào thang máy.

Nhìn số lầu hiển thị trong thang máy, Bắc Bắc suy nghĩ không biết tí nữa anh nhìn thấy mình sẽ có phản ứng gì, nhưng cô chỉ hy vọng hôm nay Chu Thịnh đừng cho cô một ‘sự bất ngờ’ nào khác.

Lúc đến văn phòng của Chu Thịnh, Bắc Bắc chào hỏi Tào Nhất Minh: “Chào trợ lý Tào.”

Tào Nhất Minh mỉm cười: “Chào cô, Chu tổng đang ở trong văn phòng.”

“Đang bận hả?”

Tào Nhất Minh gật đầu: “Cũng ổn.”

Khóe miệng Bắc Bắc cong lên, đưa tay chỉ chỉ: “Vậy tôi vào trước nhé.”

“Vâng.”

Bắc Bắc gõ cửa, nghe thấy giọng nói bên trong vang lên mới mở cửa bước vào.

Lúc Chu Thịnh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Bắc Bắc, anh vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh Bắc Bắc, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ: “Sao em lại đến đây?”

Bắc Bắc nhướng mày: “Không thể đền hả?”

Chu Thịnh cười, đứng yên trước mặt cô, cúi đầu hôn cô, “Ai cũng không được đến, chỉ có em là được.”

Bắc Bắc bật cười, vươn tay đẩy anh ra: “Vẫn đang ở văn phòng, anh đừng lộn xộn.”

Chu Thịnh nhướng mày: “Lộn xộn cái gì, anh chỉ hôn vợ mình một cái thôi mà.”

Bắc Bắc: “….” Đối với da mặt dày của Chu Thịnh, cô không có gì để nói.

Hai người anh anh em em một hồi, Bắc Bắc: “Em hỏi anh chuyện này nhé?”

“Em nói đi.”

“Có phải anh cố ý không đưa tài nguyên cho Tôn Vệ không?”

Chu Thịnh ngẩn người, nghi ngờ hỏi lại: “Tôn Vệ là ai?”

Bắc Bắc: “…. Anh không biết hả? Chính là bạn cùng lớp với em á, lớp trưởng.”

Chu Thịnh hừ lạnh: “Anh biết, em quan tâm cậu ta làm gì?”

“Em không có, hôm nay đến trường thì gặp cậu ấy, thuận miệng hỏi thôi.”

Chu Thịnh nghe vậy nghi ngờ nhìn Bắc Bắc, mới giải thích cho cô: “Không phải anh không đứa tài nguyên cho cậu ta, là do cậu ta không biết điều, đắc tội với người ta.”

Ánh mắt Bắc Bắc sáng lên, rất là tò mò muốn biết: “Ai? Cậu ta đắc tội với ai vậy?”

Chu Thịnh bất lực nhìn vợ mình.

“Tò mò à?”

“Tò mò nha.” Bắc Bắc nghĩ đến lúc nãy Tôn Vệ hỏi cô.

Chu Thịnh mỉm cười, kể chuyện của Tôn Vệ, chuyện này anh cũng là vô tình biết được thôi.

“Không phải lúc trước Tôn Vệ dựa vào thực lực của bản thân nhận được một vai sao.”

“Ừ, sao nữa.”

“Lúc sau vai đó chọn người khác, cậu ta không cam lòng, muốn đi cửa sau.”

Bắc Bắc: “…. Kết quả như thế nào?”

Chu Thịnh nhún vai: “Kết quả là bị người ta đuổi ra ngoài, cửa sau cũng không đi được, không phải ai cũng có hứng thú với mỹ nhân kế.”

Bắc Bắc chống cằm, ngồi đối diện nhìn Chu Thịnh không chớp mắt: “Anh thì sao.”

“Hả?”

Bắc Bắc cười: “Mỹ nhân kế có tác dụng với anh không?”

Chu Thịnh: “Phải xem là ai mới được.”

“Xem ai?”

Có thể nói ham muốn được sống của Chu Thịnh rất mãnh liệt, vội vàng sửa lại: “Anh chỉ cần mỹ nhân kế của vợ mình thôi.”

Bắc Bắc bật cười, đẩy ly nước đến trước mặt anh: “Uống nước đi, miệng lưỡi trơn tru.”

Chu Thịnh mỉm cười, không có ý kiến gì với cách nói của Bắc Bắc.

Bắc Bắc ngồi trong văn phòng của Chu Thịnh nguyên một ngày, thời gian nghỉ ngơi của cô cơ bản là như vậy, tuy hơi nhàm chán nhưng hình như cũng không tệ lắm.



Ngày hôm sau, Bắc Bắc đi với Trần Tĩnh đến nơi tổ chức hoạt động sân ga, sản phẩm hôm nay cô làm đại ngôn được diễn ra ở đây.

Ban đầu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, tất cả đều rất thuận lợi, cho đến khi…. Hoạt động sắp kết thúc, đến phần trả lời câu hỏi của fans hiện trường, xảy ra một chút chuyện.

Phonge viến: “Có thể hỏi Bắc Bắc một câu về chuyện riêng được không?”

Bắc Bắc ngẩn người, cúi đầu nhìn phóng viên dưới sân khấu, im lặng một hồi mới nói: “Được.”

Nói tóm lại, nếu cô không đồng ý, khả năng hôm nay không nay sẽ không rời khỏi đây được, huống hồ lúc trước cũng đã nói qua, hôm nay tùy ý để phóng viên và fans đặt câu hỏi, Bắc Bắc sẽ trả lời nghiêm túc mười câu.

Vị phóng viên kia rất sắc bén, trực tiếp hỏi vấn đề giữ cô và Chu thị: “Bắc Bắc cô là con gái của Đồng gia, bây giờ đang là nghệ sĩ hợp đồng với Chu thị, cô cảm thấy như thế nào về ân oán của Đồng thị và Chu thị, có ảnh hưởng gì đến công việc của cô không?”

Bắc Bắc sửng sốt, nhìn phóng viên mỉm cười: “Không biết ngài nghe được ở đâu Đồng thị và Chu thị có ân oán? Một số tin tức báo chí đưa tin có những chuyện không đúng, còn những chuyện khác tôi cũng không biết nhiều, tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng với Chu thị, cho nên tôi sẽ hoàn thành tốt công việc của mình.”

Một phóng viên khác truy hỏi: “Nhưng bây giờ Đồng thị đã đổi chủ, mọi người đều biết chuyện này mà? Theo như tin tức, tên của Đồng thị sắp được đổi thành một tên khác, cô có biết chuyện này không?”

“Không biết.” Bắc Bắc trả lời không chần chờ, đối với chuyện công việc của Chu Thịnh cô không có hỏi nhiều.

Khoảng thời gian này cô đều cắm rễ ở đoàn phim, đối với những chuyện bên ngoài không có tìm hiểu nhiều, còn việc Đồng thị đổi chủ Chu Thịnh có nói, nhưng đổi tên gì đó thì cô không biết.

Phóng viên bên dưới tiếp tục hỏi dồn dập, Bắc Bắc trả lời từng người một.

Cho đến câu hỏi cuối cùng, toàn hiện trường ồ lên.

“Mong Bắc Bắc trả lời một chút về quan hệ của cô và Đồng gia được không, có tin nói cô không phải là con ruột của Đồng gia?”

Hết chương 105.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi