CHỒNG CỦA TÔI RẤT NHIỀU TIỀN

Editor: _14thfebruary

Bây giờ trên hot search, toàn là tin tức về Chu Thịnh.

Sau khi xem tin nhắn của Manh Manh, cô lên Weibo, nhấn mở một tin tức về Chu Thịnh, chưa có nhìn kỹ, nội dung đã biến mất.

Cô sửng sốt, ngạc nhiên nhìn chỗ trống giao diện Weibo.

Suy nghĩ một lát, Bắc Bắc liền nhắn tin cho Manh Manh.

Sau khi xem qua những hình ảnh Triệu Manh Manh gửi, còn có bình luận của cư dân mạng, Bắc Bắc hừ lạnh một tiếng, lúc trước cô biết Chu Thịnh thường xuyên lên hot search, nhưng cô không chú ý đến cách cư dân mạng nói gì về anh, cũng không biết anh cùng phụ nữ khác thân mật như thế nào.

Lúc này, Bắc Bắc gắt gao nhìn chằm chằm vào hai bóng người, cánh tay như chạm vào nhau, nghiến răng nghiến lợi.

Cô còn hỏi tại sao Chu Thịnh lại gọi video cho cô, còn kiên trì như vậy.

Bắc Bắc nhìn, cảm thấy đôi mắt mình hơi cay cay, mặc dù biết cái này không giống như cư dân mạng nói, nhưng cô vẫn thấy khó chịu.

Cô nhìn rất lâu, chuẩn bị tắt điện thoại, tính nhắm mắt làm ngơ, thì điện thoại của Chu Thịnh gọi đến.

"Alo."

Chu Thịnh cả kinh, có chút kinh ngạc: "Vợ em chưa ngủ sao."

Bắc Bắc hừ một tiếng, cố gắng khiến cho giọng của mình bình thường một ít, cô muốn xem Chu Thịnh có chủ động nói với cô chuyện của anh trên hot search hay không.

Chu Thịnh khẽ ho, oan ức nói: "Vợ ơi, anh sai rồi."

Giọng nói Bắc Bắc lãnh đạm: "Chuyện gì?"

Chu Thịnh nghe vậy, vội vàng hỏi: "Em chưa lên Weibo sao?"

"Chưa."

"A..... Vậy em chưa biết chuyện gì hả?"

Bắc Bắc im lặng, nhịn cười hỏi lại: "Em nên biết gì sao?"

Chu Thịnh thở dài: "Anh nói với em, nhưng em đừng tức giận."

"Được, anh nói đi."

"Anh vừa mới lên hot search."

Bắc Bắc a một tiếng, có chút "ngoài ý muốn", "Sao nữa, lâu rồi không lên hot search, có nhớ nó không."

Chu Thịnh: ".......Nói bậy, anh không nghĩ là sẽ lên hot search."

"Anh chưa nói, vì chuyện gì mà lên hot search."

Giọng nói của Chu Thịnh yếu đi vài phần, oan ức nói: "Thật ra, anh cũng không muốn lên hot search, không phải tối qua anh đã nói với em, hôm nay sẽ đi gặp khách hàng sao."

"Ừ, sao nữa." Chuyện này Bắc Bắc biết, nói chung hôm sau anh làm gì, gặp gỡ ai, hay đi chơi với bạn bè, đều sẽ nói cho cô biết.

Cho dù Bắc Bắc không hỏi, Chu Thịnh cũng tự động nói ra, khiến Bắc Bắc không chú ý cũng rất khó.

"Chuyện anh lên hot search, cùng với gặp khách hàng có quan hệ gì?" Bắc Bắc sửng sốt, nghĩ đến một khả năng, còn chưa nói ra, Chu Thịnh ở bên kia đã thành thật trả lời: "Người xuất hiện trên hot search cùng anh, chính là vị khách hàng hôm nay."

Anh vội vàng giải thích: "Anh với cô ta rõ ràng là đi cạnh nhau vào khách sạn, không biết tại sao bị chụp thành tay dán tay, phía trước còn có mấy người khác, không hiểu tại sao lại thành anh và cô ta cùng nhau đến khách sạn." Chu Thịnh càng nói càng tức giận, nói với Bắc Bắc: " Đám nhà báo vu oan cho anh."

Bắc Bắc: "....." Cô chớp chớp mắt, hỏi: "Ai vu oan cho anh."

Chu Thịnh: "Nhà báo."

Bắc Bắc nghẹn họng, đối với cách nói của anh có chút không nói nên lời.

"Còn không phải anh có tiền án sao, nếu không đám nhà báo cũng không rảnh rỗi mỗi ngày dán mắt vào anh."

Chu Thịnh cứng họng không nói được, không có sức lực phản bác: "Vợ, hôm nay anh thật sự không có làm gì, nếu không em đi hỏi Tào Nhất Minh đi."

Bắc Bắc cười lạnh: "Em không muốn hỏi."

Chu Thịnh: "....... Vậy em tức giận sao?"

Nghe vậy, Bắc Bắc mấp máy môi, không nói chuyện.

Cô cũng không biết mình có tức giận hay không, cho dù cô biết Chu Thịnh sẽ không làm gì, người kia thật sự chỉ là khách hàng, hai người chỉ nói về việc kinh doanh, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Chu Thịnh được rất nhiều người yêu thích, dáng người hấp dẫn, cùng với thân phận của anh, rất được nhiều người săn đón. Bắt kể anh làm cái gì, bị chụp hình, cũng khiến mọi người chú ý đến.

Chu Thịnh nghe âm thanh yên tĩnh bên kia, có chút đau đầu, có rất nhiều chuyejn, anh không làm thế nào để giải thích cho Bắc Bắc.

Nghĩ nghĩ, Chu Thịnh nói: "Bắc Bắc."

"Hả? Chuyện gì?"

"Anh hứa, những tin tức trên hot search đều sẽ biến mất."

Bắc Bắc: ".......Ồ, em không nhất thiết phải tin anh, bây giờ anh hãy nói về những tin tức anh đã xuất hiện trên hot search đi." Nói đến Chuyện này, Bắc Bắc liền cảm thấy tức giận, "Chúng ta cùng nói về hot seach lúc trước của anh, về những oanh oanh yến yến đó."

Chu Thịnh: "......Được."

"Anh sẽ nói sao?" Không thể không nói, Bắc Bắc có chút giật mình, cô đối với những chuyện trong quá khứ của Chu Thịnh, cũng không muốn truy cứu, nhưng bây giờ, đúng là có chút hứng thú.

Chu Thịnh bật cười, cong môi: "Tại sao lại không, lần trước anh muốn nói cho em nghe, nhưng em không muốn."

Bắc Bắc: "...... Em cho rằng anh nói giỡn."

Chu Thịnh khẽ ho, nói: "Anh không bao giờ đùa với em về những chuyện này."

Bắc Bắc: "....... Ừ, chờ em về nhà rồi nói sau, bây giờ em hơi mệt."

"Được."

Cúp điện thoại, Bắc Bắc như một con ốc sên, rúc vào vỏ của mình, trong nháy mắt cô muốn đổi ý.

Cô sợ lỡ như nghe phải chuyện không thoải mái, cô sẽ cảm thấy không an tâm, đợi đến lúc về nhà, lúc ấy nói, có thể cô sẽ thấy đỡ hơn.

*

Mấy ngày nay Bắc Bắc ở đoàn phim rất nhẹ nhàng, chỉ có vài cảnh phải treo dây thép, thời gian còn lại đều ở cùng đạo diễn và các nhân viên công tác khác.

Mọi người rất hòa đồng, Bắc Bắc đóng phim đã lâu như vậy, lần đầu tiên gặp được một đoàn phim thoải mái, thân thiện đến vậy.

Đạo diễn và diễn viên đều rất tốt, không có mâu thuẫn gì với nhau, chỉ có điều, Bắc Bắc không quá muốn tiếp xúc với Lê Tiêu.

Đôi khi cô ngồi một mình trên ghế, thì Lê Tiêu đi đến, mỗi lúc như vậy Bắc Bắc đều lấy cớ tránh né, hoặc gọi Triệu Manh Manh đến.

Nhưng hôm nay, Triệu Manh Manh xin nghỉ, đoàn phim chỉ có Bắc Bắc, Lê Tiêu và một số diễn viễn khác cô không quá quen biết, Bắc Bắc mới cầm bình giữ ấm ngồi xuống, thì Lê Tiêu đã đi đến.

"Bắc Bắc."

"Hả?" Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn anh: "Có chuyện gì sao?"

Lê Tiêu trả lời rất tự nhiên: "Có, còn hai ngày nữa em sẽ đóng máy phải không?"

Bắc Bắc gật gật đầu: "Đúng vậy."

Lê Tiêu nhoẻn miệng cười nói: "Tôi muốn xin phương thức liên lạc với em."

"A?" Bắc Bắc chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc nhìn anh: "Phương thức liên lạc gì?"

"Của em." Lê Tiêu ý vị tâm trường (*) nhìn cô liếc mắt một cái: "Số điện thoại và WeChat."

(*) Ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

Bắc Bắc giật mình vài giây, theo bản năng nói: "Không phải đã có trong nhóm rồi sao?" Tất cả diễn viên đều ở trong nhóm WeChat, do trợ lý của Mã Viễn thêm vào.

Nói đến chuyện này, Lê Tiêu không khách khí nở nụ cười, liếc nhìn vẻ mặt của Bắc Bắc, lơ đãng nói: "Ở trong nhóm, tôi có kết bạn với em, nhưng em không đồng ý."

Bắc Bắc: "....." Cô xấu hổ cười, có chút khó xử: "Vậy sao, tôi không để ý."

Lê Tiêu nhướng mày, cũng không để ý: "Không sao, tôi cũng vậy. Bây giờ thêm chắc là được, thuận tiện về sau còn liên lạc." Nói rồi, Lê Tiêu trực tiếp rút điện thoại ra đưa về phía Bắc Bắc.

Bắc Bắc nhìn, cho dù cô không muốn cũng phải thêm.

Cô trầm mặc một hồi, lấy điện thoại của mình ra, thành công thêm Lê Tiêu.

Làm xong, Bắc Bắc nhìn anh ta: "Số điện thoại không phải Mã đạo có sao?"

"Ừ, nhưng ông ấy nói nếu em không đồng ý, sẽ không đưa cho người khác."

Bắc Bắc: "......." Trong lòng cô không ngừng khâm phục Mã Viễn, đúng là một đạo diễn tốt!!!!

Cuối cùng, Bắc Bắc cũng đưa số điện thoại của mình cho Lê Tiêu.

Lê Tiêu đem dãy số lưu xong, mới bắt đầu nói chuyện chính với cô.

"Đúng rồi, tôi nghe nói em chưa ký hợp đồng với công ty quản lý nào?"

"Ừ, không có."

Lê Tiêu dừng một chút, hỏi: "Có muốn nghe đề nghị của tôi không?"

Bắc Bắc nhìn sự nhiệt tình của Lê Tiêu, có chút áp lực, nhưng nếu từ chối thì không tốt lắm, chỉ cong cong môi đáp: "Được."

Lê Tiêu gật gật đầu, trầm ngầm một lát: "Tôi đề nghị em nên kiếm một công ty để ký hợp đồng, nhưng tốt nhất là cũng đừng ký quá lâu."

"Anh có giới thiệu công ty nào không?"

Ánh mắt Lê Tiêu sáng lên, hỏi Bắc Bắc: "Nếu em không ngại, có thể thử đến Thừa Thăng."

Thừa Thăng là công ty của Lê Tiêu, mặc dù anh ta đã thành lập cổng thông tin riêng của mình và có studio riêng, nhưng có nhiều chuyện, Thừa Thăng vẫn phụ trách xử lý giải quyết.

Anh ta nói: "Nếu em có suy nghĩ này, tôi có thể nói chuyện với ông chủ của Thừa Thăng, về người đại diện, cũng có thể giới thiệu cho em.

Bắc Bắc nghẹn nghẹn, vội vàng lắc đầu: "Không cần, vấn đề này tôi cần suy nghĩ một chút." Cô chân thành nhìn Lê Tiêu nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, chẳng qua những chuyện này, tôi muốn suy nghĩ thật cẩn thận."

Lê Tiêu không để ý cười cười, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, lóe lên tia mong đợi: "Không sao."

Bắc Bắc mỉm cười, duỗi tay chỉ chỉ: "Tôi đi qua chỗ đạo diễn một chút, có chuyện cần hỏi."

"Đi đi."

Sau khi nói xong, Bắc Bắc vội vàng chạy đi, nói chuyện với Lê Tiêu có rất nhiều áp lực, khiến cô không chịu nổi.

Thái độ của Lê Tiêu đối với Bắc Bắc, đừng nói là Bắc Bắc, đối với những người khác cũng không rõ lắm. Nếu nói không tốt, thì nó khá tốt, còn nếu nói tốt, thì nó cũng không tốt lắm.

Thái độ cũng không rõ ràng, nhưng Bắc Bắc..... Cũng không biết thái độ của anh ta không đúng chỗ nào.

*

Chớp mắt, đã đến ngày Bắc Bắc đóng máy.

Ngày đóng máy là giữa trưa, Bắc Bắc còn được Mã đạo tặng hoa, cô mỉm cười nói lời cảm ơn.

Mã Viễn vỗ vỗ vai Bắc Bắc cổ vũ: "Biểu hiện rất tốt, tôi tin tưởng, bộ phim này phát sóng, cô nhất định sẽ nổi tiếng."

Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: "Không nổi tiếng cũng không sao, được đóng phim rất vui vẻ."

Mã Viễn ừ một tiếng: "Sẽ nổi tiếng, nhân vật này nhất định sẽ hot." Mã Viễn đối với chuyện này vô cùng tin tưởng.

Ông ấy đã nói vậy, Bắc Bắc chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lời.

Ở đoàn phim cùng mọi người ăn bữa cơm cuối cùng, lúc sau, Bắc Bắc liền trở về khách sạn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Cô mới xách hành lý xuống lầu, chờ nhân viên trong đoàn phim đưa mình ra sân bay, trước khi quay đầu lại, Bắc Bắc liền nghe thấy âm thanh vô cùng quen thuộc: "Vợ ơi, lên xe."

Bắc Bắc sửng sốt, ngước mắt nhìn qua. Khuôn mặt Chu Thịnh xuất hiện bên trong xe, cô chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn.

"Sao anh lại ở đây??"

Chu Thịnh cười: "Lên xe trước đã."

Tài xế xuống xe, đem hành lý của Bắc Bắc để vào cốp, Bắc Bắc vừa lên xe, tay đã bị người nào đó cầm lấy.

Cô nhịn không được hỏi: "Sao anh lại ở đây."

Chu Thịnh bất đắc dĩ cười: "Đưa em về nhà."

Bắc Bắc liếc anh, nghiêm túc nói: "Nói thật."

"Đây đều là nói thật, em đóng máy, không phải anh đến đón em về nhà sao?"

Bắc Bắc nghẹn họng, chớp mắt liền thấy hợp lý.

"Vậy sao anh biết em sẽ đi xuống dưới đây?"

"Anh gọi cho Mã Viễn."

Nghe vậy, Bắc Bắc a một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.

Cô dừng một chút, nhìn tài xế phía trước: "Anh mang tài xế theo?"

"Không phải, anh đến đây một mình."

Hai người nói chuyện một lúc, không bao lâu liền đến sân bay. Vé đã được mua trước, không biết Chu Thịnh dùng cách gì đổi vé của Bắc Bắc, hai người ngồi cạnh nhau, còn là khoang hạng nhất.

Lúc về đến nhà đã là buổi tối, Chu Thịnh gọi cho tài xế đến đón bọn họ, mọi chuyện đều suôn sẻ.

Ở trên máy bay Bắc Bắc ngủ được một giấc, khi xuống máy bay cũng không mệt mỏi, mà rất phấn chấn.

Bắc Bắc nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, rõ ràng chỉ mới không ở đây nửa tháng, nhưng cô có cảm giác, rất lâu rồi không trở về.

Nhìn cảnh sắc bên ngoài hồi lâu, ánh đèn nhấp nháy rơi vào trong xe, Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh hỏi: "Ngày mai anh có phải đi làm không?"

"Không, ở nhà với em."

Nghe vậy, Bắc Bắc nhướng mày gật đầu: "Được, vậy ngày mai chúng ta đi siêu thị."

"Hả? Đi siêu thị làm gì?"

Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh nở nụ cười bí ẩn: "Anh đoán xem."

Chu Thịnh: "......." Chuyện này anh không đoán ra.

Hai người về nhà, Chu Thịnh duỗi tay xoa đầu Bắc Bắc, thấp giọng nói: "Đi tắm rửa đi."

"Dạ, anh cũng đi đi."

Lúc hai người tắm xong, bỗng nhiên Bắc Bắc hét lớn gọi Chu Thịnh: "Anh qua đây một chút."

Chu Thịnh sửng sốt, từ trong phòng đi ra phòng khách, thấy Bắc Bắc nghiên túc ngồi trên sô pha.

"Chúng ta nói chuyện đi, nói về những chuyện xấu lúc trước của anh, thế nào?"

Chu Thịnh: "...... Em không mệt sao?"

Bắc Bắc chớp mắt, nghiêm túc nói: "Không mệt, ở trên máy bay em đã ngủ rồi." Lý do cô ngủ trên máy bay là vì cho hoàn cảnh hiện tại, sau khi về nhà, thẩm vấn Chu Thịnh.

Chu Thịnh nghẹn họng, đối với chuyện vợ mình nửa đêm nhắc đến chuyện này, đúng là không có cách nào từ chối.

"Được."

Bắc Bắc nhướng mày: "Vậy anh nói đi, người mẫu nhỏ bé kia, Vu Oanh Oanh phải không, làm sao hai người quen biết?"

Chu Thịnh: "......." Che miệng ho khẽ, anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với Bắc Bắc.

Thực tế, Chu Thịnh lên hot search là do thân phận của anh, hơn nữa trước kia Chu Thịnh ham vui, thỉnh thoảng cũng đi quán bar, uống chút rượu cùng bạn bè, việc này cũng là bình thường.

Nhưng mỗi lần đi, đám bạn của anh đều mang bạn gái đến, chỉ có Chu Thịnh, từ đầu đến cuối đều đến một mình.

Lâu lâu, dám bạn của anh nảy ra ý đồ xấu, mỗi lần đều gọi người đến cho Chu Thịnh, mà Vu Oanh Oanh, lúc ấy thấy Chu Thịnh, trở thành bạn gái một giờ của anh.

Nhưng mà, mỗi lần đám bạn của Chu Thịnh kêu người đến, đều là những người trong vòng, mà thân phận của Chu Thịnh đặc biệt, lúc đó anh đối với những tin tức đó, cũng không thèm để ý, mặc cho truyền thông viết bậy, cũng coi như là tuyên truyền cho Chu thị.

Nhưng không nghĩ đến, sẽ có một màn như hôm nay.

Bắc Bắc nghe, cảm thấy khó tin: "Cho nên anh cứ như vậy bán mình, để tuyên truyền cho Chu thị?"

Cô trào phúng nói: "Còn không nghĩ đến, Chu tổng hy sinh thân mình như vậy."

Chu Thịnh: ".... Anh không có ý này, anh có thể chứng minh mình rất trong sạch, đều là do mấy người bọn họ gọi người tới."

Bắc Bắc bắt được trọng điểm: "Bọn họ là ai?"

"Đám Triệu Tử Dịch." Thời điểm quan trọng, Chu Thịnh lại bán đứng bạn bè.

Bắc Bắc gật gật đầu, trầm ngâm giây lát nói: "Được rồi, vậy ngày mai anh gọi bạn anh đến, em có chuyện cần hỏi, được không?"

"Tất nhiên là được." Đối với chuyện này, Chu Thịnh đồng ý.

Kỳ thật anh chưa làm chuyện gì khác người, từ nhỏ đến lớn Chu Thịnh không có hứng thú với phụ nữ, nói gì đến chuyện cuộc sống hỗn loạn, hoàn toàn không có khả năng.

Chẳng qua đám truyền thông và phóng viên, nghĩ đến thân phận của anh, mới đem tin tức phóng đại gấp mười lần, chỉ vì muốn kiếm người đọc, dần dần, danh hiệu của Chu Thịnh vô cùng nhiều.

Gì mà thiếu gia nhà giàu, thân hình nóng bỏng, rồi cùng phụ nữ lên hot search,.... đều xuất hiện.

Bắc Bắc liếc mắt nhìn Chu Thịnh, cô tin những điều Chu Thịnh nói, lúc trước Bắc Bắc cố ý tìm lại những tin tức của Chu Thịnh, có rất nhiều ảnh chụp, kỳ thật cũng xem như không thân mật lắm, ít nhất đám nhà báo chưa từng chụp anh cùng ai đứng bên đường hôn nhau, chỉ có hai người ngồi cùng nhau, một trước một sau ra vào mấy chỗ giải trí và khách sạn,....

Tuy nhiên, ngay cả khi cô tin anh, Bắc Bắc vẫn cảm thấy buồn phiền trong lòng, có chút khó chịu.

"Chu Thịnh."

"Hả?"

"Ngày mai đi siêu thị."

"Anh biết." Chu Thịnh đối với chuyện Bắc Bắc nhắc lại, có cút kinh ngạc.

"Đi siêu thị làm gì?"

Bắc Bắc cười cười: "Còn nhớ những hình phạt mà anh nói trước đây không?"

"A?" Chu Thịnh kinh ngạc nhìn cô.

Bắc Bắc cười như không cười nhìn anh: "Em rất không vui, chồng của mình, suốt ngày cùng những người phụ nữ khác lên hot search." Cô dừng chút, cố ý nói: "Không phải lần trước anh nói, anh sẵn lòng tay không phá gạch, quỳ bàn phím gì đó, em nghĩ cho anh một cái, quỳ sầu riêng đi, đúng lúc em muốn ăn sầu riêng."

Chu Thịnh: "......." Không nói nên lời, và không thể phản bác.

Nói xong, Bắc Bắc nhìn vẻ mặt thay đổi của anh, cố ý vỗ vai Chu Thịnh, tỏ vẻ an ủi.

"Ngày mai đi siêu thị, mua mười trái sầu riêng về nhà quỳ."

Hết chương 30.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi