CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 267: Cuộc gặp mặt đột ngột lúc nửa đêm.

“Tôi… tôi chỉ là đói rồi, tôi muốn ăn thêm một chút, không rảnh để nói chuyện.” Cô nhún nhún vai, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc.
Nụ cười này thậm chí chính cô còn cảm thấy kì lạ, huống chi là Lục Kiến Nghi.
Anh giả vờ như không quan tâm, hướng ánh mắt về phía Túi sữa nhỏ.
“Hôm nay con đi chơi với bố nuôi có vui không?”
“Vốn dĩ là rất vui vẻ, nhưng có người xấu đến. còn cãi nhau với bố nuôi, nên mẹ mới đưa con quay về.” Túi sữa nhỏ bĩu môi trả lời.
Bây giờ thì Lục Kiến Nghi đã hiểu rõ rồi, sắc mặt trở nên hơi u ám.
Chẳng trách người phụ nữ ngốc nghếch này lại về sớm như vậy, lại còn lơ đãng không vui, hóa ra lại là bị Y Nhược phá hỏng hết cả rồi.
Cô vẫn quan tâm đến Hứa Nhã Thanh hay sao?
Anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Hoa Hiền Phương, “Bất luận giữa Hứa Nhã Thanh và Y Nhược có xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến cô, hiểu rõ không?”
Cô cười nhạt một tiếng, trên vẻ mặt có chút giễu cợt, “Tôi biết rồi, việc tôi cần làm đó là phải nghe theo lời của chồng tôi nói, nhưng những chuyện riêng tư của anh ta, tôi không thể khống chế hay cho ý kiến gì, ngay cả việc anh ta bay nhảy có người tình ở bên ngoài tôi cũng chỉ biết im lặng thôi, mà kể cả tôi muốn quản cũng không thể quản nổi.”
Lục Kiến Nghi cảm thấy có chút khó thở nói, “Người chồng mà cô đang nói tới là tôi sao?”
Hoa Hiền Phương tức giận nhìn anh, trên mặt có chút oán hận, “Anh nghĩ như thế nào thì là như thế đi?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh khẽ lóe lên, hai tay khoanh trước ngực, tinh nghịch nhìn cô nói, “Người tình bí mật đó là ai?”
“Làm sao mà tôi biết được, chỉ có anh mới là người biết rõ nhất chứ.” Cô cắn một cái thật mạnh lên miếng bánh pizza, như để trút giận vậy.
Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm rượu nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên, như cười như không, “Cô trầm mặc suốt như vậy, chính là vì đang nghi ngờ tôi cất giấu người tình bí mật à?”
Khi bị anh nhìn thấu tâm tư, cô nhanh chóng cụp mắt xuống, che đi đôi mắt đang xấu hổ bằng hàng mi dài dày xinh đẹp, vừa nhai miếng bánh pizza, vừa mơ hồ nói: “Tôi đâu có? Bây giờ tôi đang bận với việc chuyển trụ sở, anh nghĩ tôi có thời gian nhàn rỗi để nghĩ về điều này không? ”
Dáng vẻ này, giọng điệu này, nói một cách đơn giản chính là đang tức giận vì điều đó, chưa đánh mà đã khai ra.
Vốn dĩ trong lòng của Lục Kiến Nghi vẫn còn bị bao phủ bởi một đám mây mù, nhưng ngay tại lúc này mây mù đã tan hết, và mặt trăng cũng đã xuất hiện rồi.
“Nếu cô ở bên ngoài có nghe được bất cứ lời đồn đại hay đặt điều vớ vẩn nào, tuyệt đối không thể tin, vì chồng của cô là một người còn trong hơn cả nước tinh khiết nữa.”
Ngụm rượu cô vừa uống suýt nữa thì trào ra cả rồi.
Trong hơn cả nước tinh khiết?
Đây là trò đùa lớn nhất mà cô từng nghe trong cuộc đời này.
Đưa tất cả những người tình của mình vào công ty, còn có thể trong sạch hơn nữa sao?
Sợ đó còn là một bể nước chứa toàn là bùn ấy!
Lục Kiến Nghi là như vậy đó, để bản thân mình xung quanh đều là bí mật rồi cất giấu nó thật sâu, khiến cô muốn hiểu cũng không bao giờ hiểu được.
Nhưng cô tin vào đôi mắt của mình hơn, nếu hai người không có chuyện gì cả thì làm sao lại có vết son ở trên áo.
Kiều An đã ở cùng anh lâu như vậy, quan hệ hẳn là rất sâu đậm, đừng nói là có thể dễ dàng mà chia cắt bọn họ.
“Mau ăn đi, pizza sẽ nguội sẽ không còn ngon nữa đâu.” Cô đổi chủ đề, không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, đôi khi mọi chuyện càng rõ ràng thì người chịu tổn thương cũng chính là cô mà thôi.
Sau bữa trưa, cô đưa Túi sữa nhỏ quay về nhà của mình.
Hôm nay Lục Kiến Nghi có một cuộc họp vào buổi tối, nên anh sẽ về tương đối muộn.
Lúc cô đang tắm trong bồn.
Thì anh đẩy mở cửa ra, bước vào bên trong, cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra từng khối cơ bắp rắn chắc.Đôi chân dài miên man bước vào trong bồn tắm, anh muốn cùng tắm trong bồn với cô…
Phía bên kia ở thành phố Long Minh.
Kiều An đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào những mảnh thủy tinh vỡ trên bàn.
Một tia lạnh lùng xoẹt qua ánh mắt cô ta, nghiến răng nghiến lợi, cầm mảnh thuỷ tinh ấy rạch một đường trên cổ tay của mình…
Lúc này, Lục Kiến Nghi ôm người phụ nữ trên tay từ phòng tắm bước vào phòng.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Hoa Hiền Phương liếc nhìn vào tên người gọi, là Kiều An.
Lục Kiến Nghi đã trực tiếp cúp máy, anh không có tâm tình để trả lời cuộc điện thoại đó.
Nhưng tiếng điện thoại lại vang lên, đầu dây bên kia kiên trì gọi, nếu anh không trả lời, cô ta sẽ không dừng lại.
Lục Kiến Nghi cau mày rồi nhấn nút nghe.
“Kiến Nghi, anh có thể qua đây một lúc được không? Em bị thương rồi, chảy rất nhiều máu…”
Lục Kiến Nghi sắc mặt hơi biến đổi, anh đột nhiên lao ra khỏi giường.
Bởi vì lúc anh trả lời điện thoại cô ở rất gần, nên Hoa Hiền Phương mơ hồ nghe được có chuyện gì đó xảy ra, cảm giác được sự căng thẳng rõ ràng của Lục Kiến Nghi.
“Anh sẽ tới ngay đây.” Anh cúp máy, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Trái tim của Hoa Hiền Phương bị đâm chọc vô cùng đau đớn, cô cố ý giả vờ như không nghe thấy gì, không nhìn thâý gì, thản nhiên hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Lục Kiến Nghi dường như không có ý định giải thích mà chỉ buông xuống một câu, “Tôi sẽ quay lại sớm.” Sau đó anh vội vàng rời đi.
Khi anh đóng cửa lại, một luồng gió lạnh thổi tới, khiến nhiệt độ trong người cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Anh căng thẳng và lo sợ như vậy, chắc hẳn đó là do trong lòng anh cô ta rất quan trọng đúng không?
Vậy thì cô rốt cuộc là gì?
Cô không còn chút buồn ngủ nào nữa, nhìn chằm chằm cái đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường.
Từng giây trôi qua đều rất chậm, từng chút từng chút một như một con ốc sên bước đi trong đêm dài, mệt mỏi, day dứt và cô đơn.
Trái tim cô dường như đang bị thứ gì đó chiếm lấy, nó không ngừng gặm nhấm khiến cô vô cùng khó chịu.
Nhiều lần cô muốn gọi cho Lục Kiến Nghi, hỏi anh đang làm gì, nhưng cuối cùng cô đã kìm lại được.
Vì những câu hỏi này chỉ là những điều thừa thãi.
Anh có thể làm gì?
Vẫn chăm chút cho người tình bí mật của mình dù đang ở bên cạnh cô sao!
Cô cứ lắng tai, để nghe ngóng từng động tĩnh ở bên ngoài.
Nhưng bên ngoài lại im lặng như thể cô là người duy nhất còn lại trên thế giới này.
Cuối cùng khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, đã là hơn ba giờ sáng.
Cô nhắm mắt lại và giả vờ như mình đang ngủ.
Lục Kiến Nghi cũng không làm phiền cô, im lặng nằm xuống bên cạnh, tất cả đều là sự yên tĩnh.
Cô còn cho rằng sáng hôm sau anh sẽ giải thích gì đó với cô, nhưng anh không nói gì cả, đưa túi sữa nhỏ ra sân chơi bóng chày, giống như thể chưa từng có gì xảy ra vào đêm qua hết.
Cô cảm thấy lạnh lẽo, như thể mình bị đá vào một hố băng, toàn thân cứng đờ, không thể cử động.
Cô nghĩ rằng mọi thứ đã khác rồi, cô thực sự đã từng nghĩ hai người họ có thể bắt đầu lại được.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.
Trên thực tế, vốn không có gì thay đổi cả.
Bốn năm trước, anh cũng làm như vậy, muốn đi thì đi, coi cô như một người không tồn tại vậy.
Cô không bao giờ biết rõ được rốt cuộc anh đã đi đâu, đã làm những gì rồi.
Cô biết rất rõ, anh sẽ không giải thích hay chứng minh gì cả, bởi vì anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ coi cô là một vật trang trí, là con rối trong tay của anh.
Bây giờ, Dù nói rằng anh muốn coi cô như một người vợ đúng nghĩa, nhưng hoá ra anh vẫn làm theo ý mình.
Điều này chỉ có thể cho cô rõ ràng một điều, đó là trong trái tim của anh, vốn không hề có sự tồn tại của cô, anh chưa bao giờ dành bất cứ sự quan tâm nào cho cô cả
Kiều An, người yêu cũ của anh, so với cô, cô ta quan trọng hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi