CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 29: Giai điệu thật quen thuộc.

Tần Nhân Thiên đứng bên cạnh Lục Kiều Sam, bọn họ vừa mới đi dạo trong vườn.

Mặc dù biết anh ta không phải là Thời Thạch, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này luôn khiến trong lòng Hoa Hiền Phương dâng trào, khó có thể bình tĩnh.

“Chị dâu mới đâu phải trẻ con chứ, có cái gì mà phải học!” Lục Sênh Hạ bĩu môi.

Lục Kiều Sam không muốn đối chất với một đứa con nít, khoác tay Tần Nhân Thiên đi đến ghế sô pha ngồi xuống: “Hôm nay bố và má nhỏ vừa mới về, bảo Hiền Phương đàn cho chúng ta một khúc đổi gió, thấy thế nào?”

Cô ta chắc chắn Hoa Hiền Phương không biết chơi piano, bố mẹ cô là một công nhân bình thường, làm gì có tiền cung cấp cho cô đi học đàn

Hoa Hiền Phương quả thật không biết chơi, cô xấu hổ vẫy vẫy tay: “Em không biết chơi đàn.”

“Trong giới chúng ta, đàn piano là nhạc cụ nhập môn, ai cũng phải biết. Mỗi tuần, chúng ta còn một bữa liên hoan piano, em mau học đàn đi nếu không sau này ra ngoài lại bị người ta cho là quê mùa thấp hèn mà đuổi đi giống như lần trước.”

Lục Kiều Sam khẽ thở dài, lại đổi giọng, tự quyết định: “Nhưng bây giờ học cũng muộn rồi, piano phải học từ nhỏ, lớn rồi rất khó học.”

Hoa Hiền Phương nhận ra được bà chị chồng này đang cố ý bắt lỗi cô, muốn cô mất mặt trước mặt chồng mình.

“Tuy em không biết chơi piano, nhưng em biết cái khác.” Cô chạy lên lầu và lấy cây ocarina của mình ra. “Em sẽ chơi một khúc vậy.”

Cô ngồi xuống ghế, tiếng sáo du dương bay bổng vang vọng khắp đại sảnh.

Trong tiếng sáo dường như có một nàng tiên áo trắng đang nhảy múa theo gió thoảng, dáng vẻ uyển chuyển thướt tha, dường như còn có những đóa hoa hồng rực rỡ đang từ từ nở rộ, tỏa ra hương thơm của âm nhạc.

Lục Kiến Nghi nhìn cô, âm thanh mà cô thổi ra vô cùng thanh khiết, không có một chút tạp chất, chỉ có người có tâm hồn thuần khiết hoàn mỹ, không tham muốn không cưỡng cầu mới có thể phát ra âm thanh thuần khiết đến vậy.

Nhưng mà, cô rõ ràng là người phụ nữ xấu xa toàn thân đều là thói hư tật xấu, một bụng tâm cơ, so với tiếng sáo của cô xứng được mấy phần, vô cùng mâu thuẫn, vô cùng mỉa mai.

Tần Nhân Thiên cũng nhìn cô.

Những nốt nhạc đó như đang lấp vào từng khoảng trống không thể chạm tới sâu trong trái tim anh, như chia năm xẻ bảy trong linh hồn anh.

Giai điệu thật quen thuộc, quen thuộc làm sao!

Nhất định anh ta đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng anh ta lại không nghĩ ra, làm sao cũng không nghĩ ra được.

Cảm giác này thật khó chịu, giống như bị nhốt trong một căn phòng tối, rõ ràng trước mặt có một cánh cửa, đẩy ra thì có thể tìm được tự do, nhưng có làm cách nào cũng không thể đẩy ra được.

Anh ta xoa xoa hai huyệt thái dương của mình. Nhưng mỗi khi cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, đầu anh ta lại đau âm ĩ.

Khi tiếng sáo dừng lại, trong đại sảnh vẫn im lặng, sau đó Lục Sênh Hạ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé: “Chị dâu thổi hay quá, giống như âm thanh của thiên nhiên vậy.”

“Xùy, chỉ là mấy thứ đồ chơi lỗi thời.” Lục Kiều Sam trề môi khinh thường.

Mấy cái sáo ocarina này cũng đâu phải là nhạc cụ chính thức, chỉ những người nghèo ở chợ không có tiền mới chơi nó.

“Chị cả, chị biết chơi không?” Lục Sênh Hạ dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn cô ta.

“Chị chẳng thèm học mấy cái đó, chị chỉ thích đàn piano thôi.” Lục Kiều Sam hậm hực liếc cô bé một cái.

“Em muốn học, piano cồng kềnh như vậy, lại không thể mang theo bên mình, Ocarina thì thuận tiện hơn, bỏ trong cặp sách, bất cứ khi nào cũng có thể lấy ra thổi, hơn nữa mọi người đều học piano, quá đại trà rồi, chẳng thấy khác biệt gì cả.” Lục Sênh Hạ chạy đến bên cạnh Hoa Hiền Phương, nắm lấy tay cô. “Chị dâu, chị dạy em học đi.”

“Được.” Hoa Hiền Phương mỉm cười gật đầu.

Sắc mặt Lục Kiều Sam tái mét, Hoa Hiền Phương giống như con gián đánh hoài không chết, bị giậm một cái vẫn có thể sống lại như thường.

Ánh mắt Lục Vinh Hàn u ám nhìn con gái, không phải ông ấy không nhìn ra con gái mình là đang cố ý làm khó Hoa Hiền Phương: “Kiều Sam, con là con trưởng, yêu thương các em là bổn phận của con, con phải nhớ cho kỹ đấy.”

“Kiều Sam chỉ là đùa thôi, muốn khuấy động bầu không khí trong nhà cho vui vẻ, đều là người lớn rồi, sắp gả đi mà còn giống như con nít vậy” Bà Lục vội vàng bào chữa cho con gái.

Nhìn thấy con rể tương lai đã ở đây, Lục Vinh Hàn cũng không tiện nói nhiều, xua tay nói: “Giỡn thì giỡn, đừng đi quá trớn là được.”

Sau bữa tối, Hoa Hiền Phương cảm thấy mình phải tìm hiểu thêm về nhà họ Lục.

Thế là cô lặng lẽ tìm một người làm có tuổi trong nhà để nghe ngóng.

Trong xã hội ngày nay, ngay cả việc cưới vợ cũng rất phân cực.

Con trai của những gia đình nghèo khổ không nhà không xe thì không thể cưới nổi vợ, bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân. Ngược lại nhà có quyền thế thì khác, kiểu gì cũng cưới được vợ, nhiều nữa là đằng khác, giống như một minh tinh nào đó, trong nhà vậy mà lại nuôi một bà lớn và một bà bé.

Má nhỏ và bố chồng là mối tình đầu. Còn về những khúc quanh co trong chuyện tình yêu của họ như thế nào, người làm cũng không thể biết được.

Mối quan hệ giữa bọn họ, tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.

Bề ngoài, cô ta là trợ lý của bố chồng, nhưng bên trong thì là một cô vợ bé.

Nhìn biểu hiện của bà Lục, rõ ràng là không cam tâm tình nguyện, lòng đầy oán hận, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.

Quan trọng hơn là, má nhỏ đã không còn trẻ, cô ta và bà Lục tuổi ngang bằng nhau, không xinh đẹp bằng bà ta, không cao quý bằng bà ta, lại không thể sinh con, Lục Sênh Hạ là kết quả của quá trình thụ thai trong ống nghiệm.

Nhưng cô ta lại rất được lòng bố chồng, đó chính là nét quyến rũ của mối tình đầu.

Vừa trở lại phòng, cô đã bị Lục Kiến Nghi ép vào góc tường: “Nói chuyện phiếm xong chưa?”

“Không có chuyện phiếm, chỉ trò chuyện với thím Trương và những người khác. Tôi với họ có tiếng nói chung.” Cô lẩm bẩm.

“Cô nên làm người hầu, làm mợ cả thật là quá uổng phí đấy.” Anh chế nhạo nói.

“Anh nói đúng, tôi có số người hầu.” Cô lè lưỡi, bộ dạng nghe sao bảo vậy.

Lục Kiến Nghi biết cô chỉ giả vờ, cô trời sinh có tính chống đối, ngang ngược khó sửa, trước giờ chưa từng thành thật nghe lời anh.

“Tốt lắm, lập tức đến hầu hạ chủ nhân của cô đi.” Khóe miệng xinh đẹp của anh nhếch lên một nụ cười tà mị.

Cô tái mặt, hốt hoảng nhào xuống phía dưới cánh tay anh chui ra, kẻo thú tính lại nổi anh lại điên cuồng mà ăn tươi nuốt sống cô.

“Tôi buồn ngủ lắm rồi, ngủ thôi mai còn phải dậy sớm nữa.”

Giả chết là cách tốt nhất để thoát thân.

Cô mở tủ, lấy chăn đệm của mình ra trải dưới đất rồi nằm xuống: “Ngủ ngon, ma vương đại nhân.” Nói xong, cô kéo chăn bông lên và trùm kín đầu.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Đúng là người phụ nữ tâm cơ, lại giả chết!

Anh nắm lấy chăn của cô, mở ra, hành động khá thô lỗ: “Từ hôm nay trở đi, tôi chưa ngủ, cô cũng không được phép ngủ!”

“Tại sao?” Cô kinh ngạc nói.

“Không có tại sao, đây là mệnh lệnh!” Anh nhìn cô trịch thượng, hung hăng, giống như một bạo chúa, không cho phép cô cưỡng lại.

Nhưng cô thà chết cũng không chịu khuất phục: “Anh đây là đang tước đoạt quyền con người của tôi.”

Anh nhướng người tới, giống như một ngọn núi lớn đè cô dưới thân mình: “Ở chỗ của tôi, cô chỉ có nghĩa vụ, không có quyền lợi.”

Anh đang định xé toạc quần áo của cô thì cánh cửa tủ quần áo đột ngột bị mở ra.

Một bóng dáng nhỏ bé bước ra, đồng thời khiến hai người họ hoảng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi