CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 344: Thấy quỷ.

Hoa Hiền Phương ngẩn người: “Cục cưng, sao lại hỏi thế? Có phải có chú họ đã nói gì không?”
Túi sữa nhỏ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn: “Con nhìn thấy hình của mẹ lúc trước trong cuốn album, có rất nhiều hình hồi mẹ còn đi học đó, người bạn học trai phía trên mẹ giống hệt chú họ luôn. Con còn tưởng là hai người lớn lên cùng nhau, vậy thì có thể nói người kia không phải chú họ rồi, có khi chỉ là bạn của mẹ thôi.”
Hoa Hiền Phương giật mình, mấy ngày trước trong lúc tỉnh dậy sau cơn mơ, cô ấy đã lôi cuốn album ra xem sau đó quên không cất đi nên đã để thằng bé thấy được.
“Mẹ có một người bạn rất tốt, bề ngoài rất giống chú họ, nhưng mà…”
“Người đó chết rồi đúng không?” Túi sữa nhỏ mở to mắt tròn hỏi.
Hoa Hiền Phương xoa đầu bé: “chú họ nói vậy với con?”
“Dạ, chú họ nói đây là người đầu tiên trên thế giới có vẻ ngoài giống hệt chú, rất đặc biệt, nếu mà người này còn sống thì chú sẽ làm anh em tốt với người đó.” Túi sữa nhỏ nghiêm túc nói.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười đượm buồn, gần đây cô ấy thường xuyên mơ màng lúc có lúc không, điều này làm cô phiền não lắm, quyết định không quan tâm nghĩ nhiều nữa: “Được rồi, đứng lên đánh răng rửa mặt thôi, một lúc nữa thầy tới rồi.”
Túi sữa nhỏ còn muốn nói gì đó nhưng chỉ mấp máy môi một chút rồi lại xoay người đi lên tầng.
Hoa Hiền Phương cũng không nghĩ nhiều, cô còn phải tới công ty chuẩn bị cho buổi họp báo.
Lúc này, phía bên kia thành phố Long Minh, Lục Kiều Sam mới bước ra từ nông trại Lục Nam về nhà họ Lưu, trợ lý Ngô nhanh chóng rót cho cô ta một tách cà phê.
Lụ Kiều Sam không có công việc chính nào nhưng trợ lý thân cận thì có mấy người, chủ yếu để giúp cô ta trang điểm, mua quần áo và sắp xếp đồ….
“Cô Lục, cục tức này cô sẽ không nuốt trôi đó chứ, nếu thế thật thì chẳng phải là quá tốt cho con đàn bà kia trèo lên đầu lên cổ cô hay sao?” Trợ lý Ngô bép xép, dáng vẻ bất bình giúp cô ta.
Lục Kiều Sam uống một ngụm cà phê, mẹ cô ta dạo gần đây không muốn cô ta có hành động thiếu suy nghĩ nào, tránh làm hỏng việc lớn, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
“Việc nhỏ mà không nhẫn được ắt sẽ hỏng việc lớn, nợ này ghi lại từ từ trả.”
Trợ lý Ngô che miệng cười nhỏ giọng nói: “Hoa Hiền Phương đúng là loại đĩ điếm, làm bà chủ nhà họ Lục còn chưa đủ, lúc không có ai lại quăng cần câu cậu Tần, muốn NTR với người ta. Tôi nghe nói mấy ngày trước cô ta lại chạy tới biệt thự của cậu Tần, ở trong đó mấy giờ liền. Bụng lớn rồi cũng không biết ngoan ngoãn ở nhà còn muốn làm cái gì mà đệ nhất cô chiêu thành phố Long Minh.”
Lời này thành công khiến cho lửa giận của Lục Kiều Sam bùng cháy, gân xanh trên trán cô ta nảy lên thình thịch.
“Con đĩ hạ đẳng, tao sẽ không để mày sống tốt, tao sẽ giết chết mày!”
Trợ lý Ngô nở nụ cười quỷ dị, cô ta muốn thấy Lục Kiều Sam như thế này.
Buổi tối thứ hai, buổi họp báo trang sức khu Nguyệt Hạ được tổ chức ở quảng trường thế giới mới.
Hoa Hiền Phương đeo trên người rất nhiều đá quý, cả người tỏa sáng.
Ở trong mắt nhiều người, Hoa Hiền Phương là một người phụ nữ rất đặc biệt, cô phản công trở thành người chiến thắng trong cuộc sống tạo nên câu chuyện Cô bé Lọ Lem thời hiện đại.
Rất nhiều người phụ nữ sau khi được gả vào gia đình giàu có thì chỉ giúp chồng dạy con chứ không còn quan tâm sự nghiệp của mình nữa.
Mà cô, không thể nghi ngờ là đóa sen trong bùn lầy.
Bà chủ nhà giàu cũng phải có sự nghiệp, cũng cần độc lập không phải là một thứ chỉ biết phụ thuộc.
“Vợ, hôm nay em biến anh thành lá xanh rồi.” Lục Kiến Nghi nói giọng cười mê người.
Cô bật cười: “Cậu chủ Lục đây đi đâu cũng là tiêu điểm, không thành lá cây được đâu.”
Buổi họp báo trang sức mở màn đúng tám giờ.
Vũ trụ trang sức lóng la lóng lánh lần lượt ra sân.
Hoa Hiền Phương thiết kế vô cùng mới lạ bắt mắt, khiến cho mắt mọi người sáng hết cả lên.
Mỗi một thiết kế của cô đều mang một câu chuyện.
Khi người mẫu cuối cùng, quan trọng nhất buổi diễn xuất hiện, ánh mắt cô nhìn xuyên qua ánh sáng mờ ảo nhìn vào trong góc.
Đèn laser ở đâu đó lướt qua bóng dáng cao ngất đang đứng lặng yên nơi đó, áo T-shirt màu trắng, quần jean màu xanh, gương mặt tuấn tú tràn ngập bi thương khó nói nên lời.
Khi bốn mắt chạm nhau cả người cô rùng mình.
Là Thời Thạch!
Cô nhớ rất rõ ngày xảy ra chuyện anh ta mặc bộ đồ đó!
Chắc chắn là cô hoa mắt rồi, cô dùng lực dụi mắt mình một lần nữa nhìn vào góc thì lại không thấy đâu.
Trong góc nhà trống trơn, chỉ có một hình trụ tròn đứng một mình ở đó, giống như chưa từng có người nào đứng ở đó.
Hai tay cô nắm chặt vào nhau, bỗng có gió lạnh thổi tới khiến cho cả người cô phát run, lạnh hết cả sống lưng.
Lục Kiến Nghi thấy vậy thì nghĩ là cô thấy rét nên cởi áo ra khoác lên người cô.
Cô nhích lại gần anh, anh ngay lập tức ôm lấy cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi