CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 52: Quỳ xuống hát khúc Chinh Phục.

Hoa Hiền Phương gật đầu liên lục, vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn dịu dàng, rất phối hợp diễn xuất với anh, cô không dám nói sai một câu, nếu không tối nay mình sẽ chết chắc.
“Vâng, tuyệt đối là thật lòng, trừ phi em không có lòng, không, cho dù không có lòng thì cũng phải tạo ra trái tim dâng hiến cho ông xã.”
Lục Kiến Nghi vô cùng hài lòng, hết sức hưởng thụ sự nịnh bợ của cô.
Anh vốn ghét nhất a dua, nịnh bợ. Nhưng người phụ nữ này nịnh nọt anh làm anh vô cùng thoải mái, cho nên anh tạm chấp nhận.
“Thấy chưa, anh ấy là người nắm trong tay mọi thứ.”
Lục Kiều Sam hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Hiền Phương một cái, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, thật biết diễn trò, “Kiến Nghi, em đừng quá tin tưởng cô ta.”
“Tôi chỉ tin tưởng bản thân mình.” Anh vuốt tay, nở một nụ cười lạnh lùng.
“Em quá tự tin rồi.” Cô ta bĩu môi một cái.
“Tôi có cái để tự tin, còn chị có không?” Anh cười một tiếng giễu cợt, nhấp một ngụm rượu nhỏ, giơ tay nâng cằm nhọn của Hoa Hiền Phương lên, môi mỏng đặt lên, trao rượu trong miệng và cả hơi thở mập mờ vào trong miệng cô.
Gò má của Hoa Hiền Phương lập tức đỏ ửng, kịch này diễn hơi lớn, hơi quá trớn rồi.
Nhưng cô vẫn phải phối hợp, ngượng ngùng cười một tiếng với anh, ngoan không có một chút cáu giận nào.
Lục Kiến Nghi bỗng nhiên phát hiện, cô không còn là một con nhím đầy gai mà là một con nhỏ lông lá xù xì cũng có mấy phần đáng yêu.
Chỉ tiếc, đây đều là ngụy trang.
Cô không đơn thuần, ngoan ngoãn như một con thỏ mà chỉ có xảo trá và đầy suy nghĩ trù tính như một con hồ ly.
Đối với câu hỏi của em trai mình, Lục Kiều Sam vô cùng bất mãn, “Chị là thiên kim nhà họ Lục, thành phố Long Minh còn có người có thể so sánh với chị sao?”
“Thiên kim nhà giàu có rất nhiều.” Lục Kiến Nghi cất giọng mỉa mai cười một tiếng, điểm này ở trong mắt anh không là cái thá gì.
Lục Kiều Sam bĩu môi một cái, thiên kim nhà giàu có đúng là rất nhiều, nhưng vậy mà anh lại hết lần này tới lần khác cưới một con dân đen nghèo kiết xác này.
“Chị còn là người đẹp nhất thành phố Long Minh.” Cô ta tự đắc quấn quấn mái tóc ngang vai mình.
“Thiên hạ người đẹp nhiều như mây, mỗi người mỗi vẻ.”
Ngón tay thon dài của Lục Kiến Nghi vuốt ve trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hoa Hiền Phương, giống như là đang nhìn kỹ nhan sắc của cô.
Vẻ đẹp của một người phụ nữ không nằm ở việc cô ấy hoàn hảo đến mức nào, mà nằm ở vẻ đẹp của cô ấy, những đặc điểm của cô ấy khác với người khác như thế nào.
Vẻ đẹp của cô khác với Lục Kiều Sam, Lục Kiều Sam là vẻ xinh đẹp đánh thẳng vào thị giác, dù có hoàn mỹ đến đâu thì cũng sẽ đến lúc vẻ đẹp đó suy tàn đi. Mà cô là trong xương đã sinh ra một khí chất trong trẻo, mỗi lần nhìn thấy sẽ phát hiện một điểm đẹp khác, làm cho người nhìn sáng mắt.
Nhưng ở trong mắt anh, cô còn là một người phụ nữ xấu xí, người phụ nữ bẩn!
Dưới cái nhìn của Hoa Hiền Phương, công tử nhà giàu gặp nhiều phụ nữ, cũng chơi nhiều đàn bà, muốn dựa vào xinh đẹp lấy lòng bọn họ là điều không quá thực tế.
Trên mặt Lục Kiều Sam lúc trắng lúc xanh, “Người phụ nữ bên cạnh em có cái gì?”
Cô ta vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mình có thể kém hơn Hoa Hiền Phương được, Hoa Hiền Phương đến xách giày cho cô ta cũng không xứng.
Tay của Lục Kiến Nghi trượt đến thắt lưng của Hoa Hiền Phương, “Cô ấy không có gì cả, cho nên phải ngoan ngoãn nghe lời, toàn tâm toàn ý hầu hạ tôi. Chị muốn khống chế Tần Nhân Thiên thì phải tự có vốn liếng của mình.”
Lời này gãi đúng chỗ ngứa, làm cả người Lục Kiều Sam đều đau.
Cô ta đúng là muốn khống chế Tần Nhân Thiên, nhưng cho tới bây giờ Tần Nhân Thiên không làm gì cô ta cả, từ trước đã không để ý đến cô ta, bây giờ mặc dù đồng ý qua lại, đồng ý đính hôn, nhưng từ đầu đến cuối đều không lạnh không nóng.
“Chị không có thời gian làm việc, mỗi ngày thời gian chị trang điểm đi dạo phố còn không đủ. Con những người phụ nữ tầng lớp dân đen kia nếu không làm việc thì sẽ ở nhà sinh con không phải sao?”
Mỗi ngày cuộc sống của cô ta đều rất phong phú, trang điểm, đi dạo phố, làm SPA, mở thẻ… Tại sao phải lãng phí thời gian đi làm việc?
Cô ta không cần thừa kế gia sản, cũng không cần nuôi gia đình sống qua ngày, công việc chính là làm những việc vô bổ, không, ngay cả làm những việc vô bổ cũng không bằng.
Lục Kiến Nghi chớp đôi mắt đen láy, “Cái chị cần không phải là công việc mà là hiền lương thục đức.”
“Không!” Lục Kiều Sam lắc đầu một cái, giống như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên, “Chị cần một đứa bé, chị phải nhanh chóng sinh con với Nhân Thiên mới được.”
Cô ta cảm thấy rất vui vì sự thông minh của mình, rốt cuộc cô ta cũng tìm được các khống chế Tần Nhân Thiên rồi.
Cô ta mà mang thai thì anh ta không dám không kết hôn với cô ta.
Lục Kiến Nghi bùi ngùi thở dài, trẻ con không dễ dạy, hết thuốc chữa.
Hoa Hiền Phương cũng cảm thấy buồn cười, cho tới bây giờ cô không cho rằng một người phụ nữ có thể dùng đứa trẻ để khống chế một người đàn ông người, nếu không trên cái thế giới này cũng sẽ không có nhiều người ly hôn đến như vậy.
Lục Kiều Sam lại nghĩ đến mục đích mình tới đây, “Mau đưa thẻ cho chị.”
“Không có.” Lục Kiến Nghi từ chối không chút do dự. Cô ta cần phải sửa đổi, nếu không thì sẽ hoàn toàn trở nên hư hỏng.
Lục Kiều Sam nổi khùng, “Lục Kiến Nghi, cậu thật là quá đáng, cậu đừng quên, là thú cưng hạ đăng của cậu hại chị, cậu phải chịu trách nhiệm.”
Khuôn mặt lạnh như băng của Lục Kiến Nghi lướt qua một tia rét lạnh, “Biết là thú cưng của tôi mà chị còn dám động, vậy thì chính là tìm chỗ chết rồi.”
Lục Kiều Sam tức giận muốn bốc khói, ngay cả cọng tóc trên đầu cũng sắp cháy, “Lục Kiến Nghi, cậu là động vật máu lạnh, chúng ta cứ chờ xem.”
Cô ta nổi giận đùng đùng giậm chân đi ra ngoài.
Hoa Hiền Phương thở phào một cái, từ trên ghế salon đứng lên, chuẩn bị ngả ra đất ngủ.
Cánh tay dài của Lục Kiến Nghi vươn ra, kéo cô trở lại, “Người phụ nữ ngu ngốc, lặp lại toàn bộ lời nói nịnh bợ cô vừa mới nói.”
Cái gì?
Cô vô cùng chấn động.
Cô mới không thèm nói nữa đâu!
“Đó là lời tôi bịa ra lúc nhất thời, không nhớ cho lắm.” Cô vội vàng kiếm cớ từ chối.
“Thật sự không nhớ rõ?” Một tia lạnh lẽo bắn ra từ ánh mắt đào hoa hơi híp lại của Lục Kiến Nghi, sắc bén như kiếm, tựa như cô nói sai một chữ thì sẽ bị ăn sống nuốt tươi.
Một cỗ ý lạnh tràn ra sống lưng, vốn dĩ trong phòng còn có một chút lãng mạn thì bây giờ đều bị đông thành băng, nhiệt độ đột nhiên xuống đến dưới 180.
Cô vội vàng nói: “Bàn về đẹp trai thì chồng của tôi có thể lấn áp vạn vật chỉ trong một cái nháy mắt, bàn về ưu tú, Kiến Nghị nhà tôi có thể nói là nghiền ép chúng sanh. Tôi chỉ muốn ngày ngày hát khúc Chinh Phục, ôm bắp đùi anh ấy nói…”
Môi mỏng của Lục Kiến Nghi giương lên một nụ cười nhạt hết sức quỷ quyệt,, “Người phụ nữ ngu ngốc, cô có còn nhớ, hai ngày trước tôi đã nói muốn cô quỳ xuống đất hát khúc Chinh Phục hay không?”
Hoa Hiền Phương cắn môi dưới, “Nhớ.”
“Rất tốt, bây giờ quỳ xuống, hát khúc Chinh Phục cho ông nghe!” Anh phun ra từng chữ từng chữ, ra lệnh cho cô.
“Cái gì?” Hoa Hiền Phương cảm giác như sét đánh ngang tai, bên ngoài lẫn trong bên trong đều là tiếng sấm giòn tan.
“Cô muốn kháng chỉ không nghe sao?” Anh nhấc tay một cái, nắm lấy tai cô, mặc dù không dùng sức như cô cảm thấy hơi nhói đau, không nghe lệnh của Đại Ma Vương thì kẻ đó cho tới bây giờ đều chết rất thảm, không có ngoại lệ.
“Có thể chuyển thành ngồi xổm không? Đầu gối của con gái quý như vàng.” Cô nhỏ giọng nói ngập ngừng.
Lục Kiến Nghi từ trong kẻ răng hít một hơi, “Có thể, ôm đùi ông hát đi!”
Tuy cô không phục nhưng vẫn ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của anh, bắt đầu hát: “Chỉ anh chinh phục như vậy…”
Khóe miệng của Lục Kiến Nghi có vẻ hơi hài lòng, vừa uống rượu, vừa thưởng thức.
Trong miệng cô đang hát, nhưng trong lòng cô lại mắng…
Đến khi cô hát xong, vẻ xảo quyệt nơi khóe miệng Lục Kiến Nghi càng đậm hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi