CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 62: Cô chỉ xứng với cái giá này.

Những tờ tiền màu xanh bay lượn trước mặt cô giống như những đám mây trên bầu trời, lần lượt rơi xuống biển, biến thành những con thuyền màu xanh.
Sóng đánh đến, tất cả đều bị nuốt chửng, không còn dấu vết.
“Không… Đừng mà” Cô dùng giọng khàn khàn, liều mạng gọi, liều mạng hét lên.
Nhưng Lục Kiến Nghi không hề quan tâm, trong đầu anh chỉ có tức giận, vô cùng tức giận, không thể ngăn cản.
Thần kinh của cô bị kéo căng đến cực hạn, “pặc” một tiếng là đứt, cô thất thanh gào khóc.
Rất nhiều tủi nhục, tức giận, bất lực, đau khổ và tuyệt vọng đều đau đớn khóc ra, nước mắt tuôn như thủy triều, một khi đã rơi là không thể ngăn lại được.
Anh quay đầu qua, nhìn cô, vẻ mặt hung dữ giống như quỷ satan từ địa ngục.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của anh biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự chế giễu và tức giận.
“Hoa Hiền Phương, con mẹ nó tôi trong mắt cô còn không bằng sáu mươi tỷ sao?”
Anh đột nhiên cười lớn, nụ cười thê lương, mỉa mai, cô đơn.
Trong lòng anh giống như lật đổ một chậu sắt hàn, ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của anh, thiêu đốt đầu óc anh, thiêu đến nỗi mỗi giây thần kinh của anh đều xoắn lại.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến, mình ở trong mắt người phụ nữ này lại không bằng số tiền sáu mươi tỷ.
Cô cắn chặt môi, đến nỗi máu tươi trào ra: “Sáu mươi tỷ trong mắt anh không là cái gì cả, nhưng đối với tôi lại là một con số trên trời, cả đời này tôi cũng không thể kiếm được. Thế giới của tôi, anh hoàn toàn không thể hiểu được, vĩnh viễn không thể hiểu được.” Cô điên cuồng khóc điên cuồng gào, dữ dội, hung ác, tức giận, tuyệt vọng.
“Thế giới của người đê tiện, tôi không cần phải hiểu.” Mắt anh đỏ như máu, gân xanh trên trán hằn lên, một tia thù hận, cười lạnh hung ác, khóe miệng anh nhếch lên man rợ.
Anh tiến lên trước, anh nhặt một tờ tiền trên đất lên, nhét vào trong cổ áo cô: “Cô chỉ xứng với cái giá này thôi.”
Đêm buông lạnh, gió lạnh thổi qua gương mặt đẫm nước mắt của cô như một lưỡi dao.
Cô là bị Lục Kiến Nghi khênh về, giống như khiêng một thi thể sắp chết vậy.
Tháo chân tay, ném cô xuống, anh một mình rời đi, để cô tự sinh tự diệt, không muốn nhìn thêm nữa.
Cô một mình co tròn trên sô pha, không động đậy, giống như một con rối mất hồn vậy.
Chuyện hôm nay cô trải qua thật sự quá đáng sợ rồi, cô thật sự không thể tiêu hóa được.
Lục Kiến Nghi chắc chắn sẽ không cần cô nữa.
Ly hôn rồi, cô sẽ lấy sính lễ về.
Bọn họ sẽ bồi hoàn lại thế nào?
Nhà bác cả tuyệt đối không thể mong đợi, lòng tham không đáy, tư công tư lợi, không hề quan tâm đến tình thân.
Cái gọi là không trả lại một nửa sính lễ, chắc chắn là lừa bọn họ, chỉ cần là Hoa Mộng Lan kết hôn với Lục Kiến Nghi, bọn họ sẽ lập tức đến đòi.
Một khóc hai náo ba treo cổ là tuyệt chiêu của bác gái, nếu như không đưa cho bà ta, bà ta sẽ làm ầm ĩ lên, không để cho bọn họ yên.
Nếu như đoán không sai, bọn họ rất nhanh sẽ đến thành phố Long Minh.
Một người con rể tốt như vậy, bà ta và Hoa Mộng Lan sẽ không buông bỏ đâu.
Cô nên làm thế nào đây?
Cô vô cùng buồn phiền, cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, khi phải ra ngoài, cô vậy mà lại phát hiện không biết mình nên đi đâu.
Còn có thể về nhà họ Lục không?
Không thể nữa rồi, không chừng bây giờ bọn họ còn đang thảo luận về việc ly hôn.
Cô nhất định phải dọn ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, không mang theo một làn mây nào.
Cô nên quay về để thu đồ đạc của mình, sau đó làm thủ tục ly hôn, nhưng bây giờ quay về thì ngày mai sẽ bị lôi đến cục dân chính.
Cô không thể trở về, cô chỉ mang theo điện thoại, số tiền duy nhất bây giờ cũng chỉ là năm trăm mà Lục Kiến Nghi đưa cho cô.
Biệt thự cách xa khu thành phố, cô đi bộ rất lâu cũng không nhìn thấy xe bus, cũng không có taxi.
Cho dù là gọi, cô cũng không biết có thể đi đâu.
Xui xẻo nhất là hình như cô lạc đường rồi, không biết đi hướng nào để về thành phố.
Cô cầm điện thoại ra, nhìn số điện thoại, chỉ có hai người có thể cầu cứu, một là Quách Ly Ly, một là Hứa Nhã Thanh.
Mẹ của Quách Ly Ly đến rồi, cô đến đấy thì không thích hợp, chỉ có thể cầu cứu Hứa Nhã Thanh một chút.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Hứa Nhã Thanh nhận.
“Thật hiếm thấy, ngày nghỉ mà cũng nhớ đến tôi, có cần đến chỗ tôi ăn bánh ú không?” Anh ta giễu cợt nói.
“Hứa Nhã Thanh, tôi… tôi có chuyện muốn làm phiền anh.” Cô thấp giọng nói.
“Có chuyện gì thì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ nhảy qua dầu sôi biển lửa, không hề do dự.” Anh ta cười nói.
“Tôi ở bãi biển, không trở về được, anh có thể đến đón tôi không?” Cô lúng túng nói.
Hứa Nhã Thanh không hề hỏi nguyên nhân, chỉ dặn dò nói: “Cô tìm một nơi an toàn đợi tôi, mở định vị điện thoại ra, tôi đến tìm cô.”
“Được, làm phiền anh rồi.” Cô vô cùng cảm kích.
“Đừng bao giờ nói làm phiền với bạn bè.” Giọng điệu của Hứa Nhã Thanh rất thành khẩn.
Nơi này cách thành phố quá xa rồi, Hứa Nhã Thanh đến đây cũng mất gần hai tiếng, có điều cũng tìm được cô.
Vừa xuống xe, Hứa Nhã Thanh đã đỡ lấy vai cô, tỉ mỉ đánh giá cô.
Cô trông rất nhếch nhác, trên mặt còn có vết nước mắt đã khô, trên người còn có những vết xanh tím, giống như một động vật bị chủ vứt bỏ vậy.
“Cô đừng nói với tôi, là Lục Kiến Nghi đánh cô, rồi ném cô ở đây một mình đấy nhé.” Một ngọn lửa tức giận vụt lên trong đôi mắt nâu đen của anh ta.
“Không phải, anh ấy không đánh tôi.” Cô lắc đầu, kéo khóe miệng muốn cười, nhưng nụ cười vẫn chưa thành hình thì đã biến mất, giống như bị gió lạnh thổi tan mây.
Hứa Nhã Thanh đưa cô lên xe, đưa cho cô một bình nước trái cây: “Vậy cô gặp phải người xấu sao?”
“Không, anh có thể đừng hỏi không, bây giờ đầu óc tôi rất loạn, nhất thời không thể nào trả lời anh được.” Cô mở bình nước hoa quả ra uống một ngụm, lúc này cô thật sự vừa khát vừa nóng, bên ngoài nắng quá gắt rồi, cô sắp bị say nắng rồi.
Hứa Nhã Thanh nhìn ra sự yếu ớt của cô, đoán rằng cô vẫn chưa ăn cơm, sau khi trở về trung tâm thành phố thì đưa cô đến một nhà hàng trước.
Cô thật sự quá đói rồi, từ tối qua đến bây giờ đều chưa ăn cơm, lại bị Lục Kiến Nghi hành hạ một trận, dạ dày đói đến đau rồi.
Cô ăn ngấu nghiến, không quan tâm đến cách hành xử, ăn no uống đủ, đầu óc mới có thể khởi động, mới có sức lực nghĩ cách.
Hứa Nhã Thanh nhìn vậy không khỏi đau lòng, trong lòng âm thầm mắng Lục Kiến Nghi, không hổ danh là băng sơn, thật sự không có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Anh ta múc một bát canh đầy đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Cô dùng giọng điệu mơ hồ không rõ nói.
Anh thở dài: “Lục Kiến Nghi thật sự là băng sơn mà, cô đi theo anh ta sau này còn phải chịu khổ nhiều.”
Uống xong thìa canh, cô lau miệng, trong mắt hiện lên tia buồn bã: “Không được mấy ngày nữa, tôi có thể sắp phải ly hôn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi