CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 636: Ngày tốt cảnh đẹp, tận hưởng niềm vui trước mắt .

Một khi chuyện Tần Như Thông nhận tổ quy tông được công bố, nó sẽ mang sóng to gió lớn trong giới nổi tiếng.
Lục Kiến Nghi có cảm giác khủng hoảng như thể anh đang đối mặt với kẻ thù.
Trước kia anh phải tranh giành với Thời Thạch đã chết, bây giờ lại phải tranh giành với Thời Thạch còn sống.
Người sống có sức tàn phá mạnh mẽ hơn người chết.
Vốn dĩ anh còn cảm thấy có chỗ hoài nghi, cảm thấy Tần Nhân Thiên đang che giấu cái gì?
Không nghĩ tới người suýt nữa trở thành anh rể của anh, căn bản không phải Tần Nhân Thiên mà là Thời Thạch.
Thời điểm Hoa Hiền Phương trở về, anh đang ngồi bên cửa sổ.
Căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, một tia sáng tràn ra trong không khí tối tăm.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ẩn trong bóng tối, ảm đạm không rõ, chỉ có một đôi mắt giống như hồ nước lạnh lẽo, vô cùng âm u, vô cùng quái dị, vô cùng nghiêm túc.
Hoa Hiền Phương bật đèn lên: “Chồng, sao anh không bật đèn hả, đen sì sì, đang thưởng thức ánh trăng sao?”
Lục Kiến Nghi mới không nhàn nhã như vậy, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
“Người phụ nữ ngốc, về sau không có lệnh của anh, em không được phép gặp mặt hai anh em nhà họ Tần.”
Cô biết lòng dạ của ma vương rất hẹp hòi mà.
“Mặc dù anh ấy đúng là Thời Thạch, nhưng bọn em làm anh em lâu như vậy cũng đã sớm quen thuộc rồi. Hiện tại anh ấy nhận tổ quy tông, trở thành cậu hai nhà họ Tần, quan hệ giữa bọn em sẽ không mảy may thay đổi gì cả, anh ấy vẫn là anh trai của em thôi.”
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi thẳng tắp, gắt gao, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén của báo săn.
“Người phụ nữ ngốc, em phải nói thật với anh, trong lòng em có còn Thời Thạch hay không, em có còn yêu anh ta hay không?”
Hoa Hiền Phương không né tránh chút nào nhìn thẳng vào mắt anh: “Chuyện Thời Thạch qua đời vẫn luôn là vết sẹo không thể nào khép lại trong lòng em, bây giờ anh ấy vẫn còn sống, vết sẹo của em đã không còn, trong tim em cũng không còn tiếc nuối. Giữa nam và nữ không phải chỉ có tình yêu, còn có tình thân và hữu nghị, em và Thời Thạch đã sớm trở thành cái sau, anh ấy là bạn của em, cũng là người thân của em. Những năm nay, bọn em vẫn luôn ở chung theo cách này, không có gì thay đổi, cũng không muốn thay đổi cái gì. Nếu như anh muốn cố gắng ngăn cản, ngược lại sẽ khiến quan hệ của bọn em trở nên phức tạp, không còn thuần túy.”
Ngữ điệu của cô thản nhiên, chân thành tha thiết mà trịnh trọng.
Đầu của Lục Kiến Nghi hướng ra ngoài cửa sổ, lông mày hơi nhíu, giống như đang cân nhắc thứ gì, hồi lâu sau mới trầm thấp nói: “Về sau trước khi em gặp mặt anh ta, nhất định phải nói trước cho anh biết.”
Hoa Hiền Phương có chút nhẹ nhàng thở ra, dang hai tay vòng lấy cổ anh, chủ động đưa lên môi đỏ.
“Ma Vương Tu La, em biết anh không phải người hẹp hòi mà.”
Lục Kiến Nghi cũng không phải không ngại.
Mà là hiểu rất rõ nàng.
Cô chỉ là mèo hoang nhỏ bướng bỉnh, trời sinh đã muốn phản kháng. Đối đãi với cô nhất định phải dùng thủ đoạn lôi kéo, không thể quá mạnh mẽ. Nếu không sẽ giống như đập quả bóng da, lực càng lớn thì sức bật càng lớn.
Thời điểm nên phòng, anh nhất định sẽ phòng, tuyệt đối không thể để Thời Thạch đào góc tường, đoạt người phụ nữ của anh đi.
Hoa Hiền Phương đi đến quầy bar rót hai ly nước trái cây, đưa một ly cho anh.
“Ngày mai nhà họ Tần sẽ tổ chức một buổi tiệc long trọng ở Dương Hà, chúng ta cùng nhau đi nhé?”
Đây là nhà họ Tần cố ý tổ chức cho Tần Như Thông.
Qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn là Tần Như Thông giúp bố quản lý gia nghiệp, anh ta bình tĩnh hơn so với Tần Nhân Thiên, lại có đầu óc kinh doanh. Đương nhiên là nhà họ Tần sẽ cân nhắc đến việc để anh ta kế thừa gia nghiệp.
Mà bản thân Tần Nhân Thiên cũng nghĩ như vậy, anh ta thích đi du lịch khắp nơi, tự do tự tại, không thể lúc nào cũng ở trong văn phòng thảo luận các kế hoạch đầu tư khác nhau. Đối với anh ta mà nói, cách tốt nhất là trở thành một cổ đông tự do, người chỉ nhận tiền và không làm gì cả.
Lục Kiến Nghi gảy trán của cô: “Anh không đi cùng em thì chẳng lẽ để em đi một mình à?”
Đôi mi dài dày của cô khẽ động, hiện lên tia sáng xảo trá: “Anh không đi, em cũng không cô đơn nha, em có Kiến Quân, Hoa Phi, Đại Dao, Sênh Hạ và Chấn Diệp ở bên cạnh rồi.”
“Bọn họ có thể thay thế anh sao?” Mày rậm của anh khẽ nhếch.
“Không thể, anh là chồng em, không ai có thể thay thế được.” Cô tinh nghịch cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
Dường như lời này khiến anh rất hài lòng, môi mỏng nở một nụ cười mê người.
“Gọi thêm mấy tiếng chồng cho anh nghe.”
“Chồng, chồng, chồng…”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, hiếm khi được hòa hợp như vậy, nhất định phải yêu thương thật tốt một phen, cầm sắt hòa minh.
Sáng ngày thứ hai.
Hoa Hiền Phương uống trà sáng sớm với bà Lục trong hoa viên.
Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn cũng đến đây.
Nhìn thấy bọn họ, Tư Mã Ngọc Như mỉm cười: “Thật khéo, không bằng cùng nhau uống trà đi.”
“Tùy các người.” Bà Lục tức giận trợn mắt nhìn cô ta một chút.
Lục Vinh Hàn rất hi vọng mọi người có thể hòa hảo, cùng Tư Mã Ngọc Như ngồi xuống cái bàn đối diện.
Tư Mã Ngọc Như uống một ngụm trà, dùng giọng điệu hờ hững nói: “Vinh Hàn, anh đã nghe nói chuyện của nhà họ Tần chưa. Em thật sự không nghĩ tới, người đính hôn với Kiều Sam, suýt nữa thì trở thành con rể của nhà họ Lục vậy mà không phải Tần Nhân Thiên, mà là em trai song sinh của Tần Như Thông. Về phần Tần Như Thông này, chắc là Hiền Phương quen thuộc nhất nhỉ, cậu ta là bạn thân từ nhỏ kiêm mối tình đầu của Hiền Phương, trước kia tên là Thời Thạch.”
Hoa Hiền Phương yếu ớt liếc mắt nhìn cô ta, sở dĩ cô ta muốn ngồi ở đây, đoán chừng chính là muốn nói chuyện của Tần Như Thông.
Cô không trả lời Tư Mã Ngọc Như mà chỉ vỗ vỗ tay của bà Lục.
“Mẹ, điều này nói rõ ông trời có mắt, một ngày nào đó chị cả cũng sẽ trở lại nhà họ Lục chúng ta. Mà những kẻ trộm long tráo phượng, tạo ra bi kịch kia nhất định sẽ phải chịu báo ứng, không có kết cục tốt.”
Bà Lục gật gật đầu, trong lòng an ủi một hồi: “Cô nói đúng, vợ chồng nhà họ Tần cũng cho rằng đứa con đã chết, thế nhưng không nghĩ tới nó đã sớm trở về, nhất định con gái của tôi cũng như vậy.”
Khóe miệng của Tư Mã Ngọc Như co giật.
Thật ra chuyện này, Tư Mã Minh Thịnh chỉ là người chấp hành, cô ta mới là chủ mưu, là cô ta bảo Tư Mã Minh Thịnh làm như vậy.
Lúc trước, cô ta giả vờ rời khỏi Long Minh, trên thực tế vẫn luôn âm thầm duy trì liên hệ với Tư Mã Minh Thịnh.
Trong điện thoại biết được, Y Hạo Phong chuẩn bị sinh con ngay trong bệnh viện anh chị em cô ta làm việc, cô ta lập tức sinh ra ác ý, muốn giết chết đứa con mới sinh của Y Hạo Phong, nếu như không chết, cô ta sẽ gặp xui xẻo.
Không nghĩ tới sau khi sinh con xong vẫn luôn có bà đỡ ở bên cạnh quan sát, căn bản là không tìm thấy cơ hội, chỉ có thể đổi đứa con gái.
Ông trời thật không có mắt, vì sao vẫn luôn để Lục Kiến Nghi thuận lợi sống ở nhà họ Lục chứ?
Nếu như không có anh, con của cô ta đã cứ như vậy mà trở thành người thừa kế sản nghiệp nhà họ Lục rồi.
“Hiền Phương, dù sao Tần Như Thông cũng là bạn trai của cô, tình ngay lý gian, về sau khi chung đụng cô phải chú ý một chút, đừng để Kiến Nghi hiểu lầm.”
“Mẹ nhỏ, mẹ lo lắng quá rồi, tôi cũng không phải người hoài cổ. Tôi và Tần Như Thông đã sớm đối đãi với nhau như anh em, anh ấy làm anh trai của tôi lâu như vậy, làm sao có thể vì một cái tên mà thay đổi? Tôi là người có trách nhiệm, đã kết hôn, mặc kệ là yêu hay không yêu cũng nên dồn hết tình cảm và sức lực cho chồng con và gia đình, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với chồng và là nghĩa vụ của tôi với tư cách một người vợ.”
Lời này không chỉ đang nói cho Tư Mã Ngọc Như nghe mà còn nói cho Lục Vinh Hàn nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi