CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 774: Nước miếng chảy thành vũng.

Cô nhỏ Đỗ vừa trẻ tuổi lại vừa xinh đẹp, đương nhiên sẽ là sự lựa chọn hàng đầu của cánh mày râu. Phàm là các cặp đôi chênh lệch tuổi tác siêu lớn, chín mươi phần trăm trong số đó kiểu gì cũng đến với nhau không phải vì cái gọi là tình yêu, mà chính là bởi quyền lực và tiền tài. Trên đời này nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, làm gì có đứa ngốc nào mà lại đi thích một lão già hom hem hay là một bà cụ nhăn nheo cơ chứ.
Eric chính là tai mắt do cô nhỏ Đỗ sắp xếp ở bên cạnh bà cụ. Vì muốn tranh đoạt quyền thừa kế mà cô ả đã phải bỏ ra không ít công sức đâu nhỉ.
Có một câu nói rất hay như này: người chết vì tiền, chim tèo vì ăn, so với lợi ích trước mặt, tình thân chỉ là mây bay.
Mike nhìn thoáng qua cô nhỏ Đỗ, trong đáy mắt giấu đi một tia căm hận. Gã ta vốn là người đứng đầu trong dàn hậu cung, là đệ nhất sủng phi, thế nhưng lại bị người của cô nhỏ Đỗ thọc cho một gậy, cướp đi một nửa sủng ái, trong lòng gã ta không ghi thù cô ả mới là lạ.
Tuy nhiên, liệu cô có thể kết liên minh mới Mike hay không, thì còn phải xem đầu óc gã ta có đủ thông minh hay không. Một tên đồng đội ngu như heo còn đáng sợ hơn cả việc kẻ địch siêu cấp mạnh mẽ, không gây rắc rối đủ kiểu mới là lạ.
Hoa Hiền Phương bỗng nhiên cảm thấy mình còn may mắn hơn cô nhỏ nhiều, gia tộc của cô không có những tranh đấu phức tạp như vậy. Mặc dù Tư Mã Ngọc Như vẫn luôn nhảy choi choi lên, thế nhưng đứng trước gia quy nghiêm khắc của nhà họ Lục, những quỷ kế của cô ta căn bản không thể nào xuất ra được.
Trong cái giới thượng lưu này, những gia tộc mà xây dựng được một hệ thống quy củ cực kỳ chặt chẽ như nhà họ Lục là vô cùng hiếm hoi. Sở dĩ nhà họ Lục có thể có một bộ gia quy hoàn thiện như vậy là bởi vì cụ cố tổ đã từng đi du học ở châu Âu, học tập theo chế độ pháp luật tiên tiến của phương Tây. Ông cụ cho rằng, không có quy củ thì sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì.
Một hệ thống gia quy chặt chẽ có thể giúp cho nhà họ Lục đời đời kiếp kiếp phồn vinh, thịnh vượng, tính cố kết của gia tộc vô cùng bền chặt, sẽ không dễ dàng bị một hai con sâu mọt tàn phá.
Sau khi ngắm hoa xong, bọn họ dừng bước trong một cái chòi nghỉ, cùng nhau uống trà chiều với bà cụ Đỗ.
“Tư Nam vẫn còn đang đánh cờ với Kiến Nghi nhà tôi đấy ư?” Bà cụ Lục hỏi.
“Cái món cờ vây này một khi đã bắt đầu, thì sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu.” Hoa Vô Song đáp lời.
“Cái thằng bé này, lúc nào cũng u mê trong mấy cái thứ trò chơi quái quỷ này.” Bà cụ Đỗ lắc đầu, thở dài.
“Anh con rất thích hợp để làm kỳ thủ, ngày ngày chỉ cần một bàn cờ với một ly trà, đó chính là toàn bộ cuộc sống của anh ấy, không phải lo lắng, cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều.” Cô nhỏ Đỗ nói.
Lời này của cô ả nghe qua thì như là nói đùa, nhưng thực chất lại mang ẩn ý rằng anh trai cô ả là một người không chịu làm việc đàng hoàng, chẳng có tí ý thức trách nhiệm nào sất.
Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười, đáp: “Cô Đỗ đây chắc chưa biết, cờ vây trông thế thôi, nhưng thực ra lại vô cùng phức tạp, đòi hỏi trí tuệ cao. Một bàn cờ nho nhỏ tựa như một chiến trường vậy, người chơi cần phải bày mưu tính kế, thận trọng từng bước, ba mươi sáu kế trong binh pháp Tôn Tử đều có thể được vận dụng ở trên bàn cờ. Có một câu nói rất hay – thương trường cũng như chiến trường – một người có thể chơi cờ vây giỏi, ắt sẽ không thể nào kém cỏi trên thương trường được. Ở nhà họ Lục chúng tôi, những người thừa kế kể từ năm ba tuổi đã bắt đầu học cờ vây. Bố chồng tôi và Kiến Nghi cũng là do ông cụ đích thân chỉ dạy đó.”
“Thật vậy sao?” Bà cụ Đỗ cười cười: “Vậy thì tôi muốn xem xem ván cờ ngày hôm nay, Tư Nam nhà tôi với Kiến Nghi nhà bà ai thắng ai thua.”
Lục Kiến Nghi được mệnh danh là Chiến Thần trong thương trường, nếu như con trai mình có thể cùng cậu ta đọ sức một phen, vậy thì xem ra nó vẫn có chút tài năng.
“Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau chờ tin vui đến thôi.” Hoa Hiền Phương cười một tiếng.
Bà cụ Đỗ vô cùng yêu thích Hoa Hiền Phương. Trong mắt bà ta, Hoa Hiền Phương thuộc loại người giả ngu điển hình, biết cách giấu đi mũi nhọn của mình, vận dụng và phát huy lời dạy của các cụ “giả heo ăn thịt hổ” một cách vô cùng linh hoạt.
Hoa Hiền Phương không tranh không giành, không đấu không đá, thế nhưng những thứ vốn thuộc về con bé thì không kẻ nào có thể đoạt được.
So ra, Lục Sênh Hạ lại có vẻ bộp chộp hơn, vẫn chưa biết cách che giấu các góc cạnh của mình, chưa biết được đạo lý lấy nhu khắc cương.
“Cháu dâu này, Sênh Hạ vẫn cần phải được rèn giũa nhiều hơn thì mới trưởng thành lên được, cháu hãy giúp bà dạy dỗ con bé nhé.”
“Bà ơi, Sênh Hạ nhà chúng ta vốn đã là thiếu nữ thiên tài với chỉ số IQ cao ngất ngưởng, so với cháu mà nói, con bé chỉ có hơn chứ không kém.” Hoa Hiền Phương cười đáp.
“Sênh Hạ đúng là thông minh hơn người, thế nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi những bồng bột của tuổi trẻ, thiếu đi sự trầm ổn của cháu.” Bà cụ Đỗ nói thẳng vào trọng tâm.
“Khoảng chừng hai năm nữa là con bé ra nước ngoài du học, khi ấy một thân một mình ở bên ngoài, tự thân trải nghiệm cuộc sống, đến lúc đó tự khắc con bé sẽ trở nên trầm ổn mà thôi.” Hoa Hiền Phương cười cười.
Bà ta gật gật đầu: “Chỉ khi rời khỏi nhà kính, thì bông hoa mới có thể thỏa sức mà khoe sắc rực rỡ.”
Hoa Hiền Phương cũng không cảm thấy bà ta có chút chán ghét nào đối với Lục Sênh Hạ, mà ngược lại, cô còn nhận thấy rằng bà ta còn vô cùng kỳ vọng đối với người cháu dâu tương lai này.
Lúc này, Đỗ Di Nhiên đã bước tới phòng chơi cờ, cô ta cũng chẳng hứng thú gì với các nước đi, mà chỉ muốn ngắm nhìn Lục Kiến Nghi – cái người được mệnh danh là Chiến Thần Vô Song này.
Tại sao người đàn ông này lại có thể đẹp trai như thế này cơ chứ?
Làn da màu lúa mạch mịn màng không tì vết, ngay cả một nốt tàn nhang nhỏ cũng không có. Đôi mày kiếm đầy khí khái hào hùng, cặp mắt đào hoa quyến rũ mê người, khiến cho lòng người không khỏi rung động. Bên dưới chiếc mũi thẳng tắp là bờ môi gợi cảm, có thể dễ dàng khơi gợi nên những dục vọng nguyên thủy nhất của cơ thể, khát vọng muốn được anh ôm vào lòng và được anh trao cho nụ hôn mãnh liệt.
Hoa Phi cầm ly nước trên tay, đặt dưới cằm cô ta: “Cô gì ơi, cô chảy nước miếng rồi kìa. Anh rể của tôi cũng nào phải là món ăn, cớ sao cô lại thèm đến nỗi nhỏ cả dãi thế này?”
Đỗ Di Nhiên cuống quýt hoàn hồn, khuôn mặt đỏ bừng như gan heo, dường như sắp nhỏ ra máu. Cô ta theo phản xạ đưa tay lên sờ cằm, tức giận nhìn Hoa Phi: “Cậu đang nói cái quái quỷ gì thế, tôi chảy nước miếng bao giờ?”
Hoa Phi cười hì hì, trong giọng nói mang theo vài phần đùa cợt: “Ngoại hình của anh rể nhà tôi đúng là kiểu sắc đẹp thay cơm, người phụ nữ nào nhìn anh ấy cũng đều chảy nước miếng cả.”
Đỗ Tư Nam cũng quay sang nhìn con gái nhà mình một cái, bởi vì tập trung vào bàn cờ, nên ông ấy cũng không nghĩ quá nhiều, phất tay: “Di Nhiên, con không biết chơi cờ, có xem cũng không hiểu đâu, đừng có ở đây gây rối nữa, đi ra chỗ khác chơi đi.”
Đỗ Di Nhiên bĩu bĩu môi: “Bố này, con đâu có làm gì quấy rầy mọi người đâu, là Hoa Phi làm loạn đó chứ.”
“Nếu không thì cả hai chúng ta cùng nhau ra ngoài đi vậy, không nên quấy rầy chú và anh rể.” Hoa Phi nói dứt lời liền đứng lên, thản nhiên chắn trước mặt Đỗ Dĩ Nhiên. Cậu ta sẽ không bao giờ cho phép bất luận kẻ nào đập chậu cướp hoa của chị gái mình.
Đỗ Di Nhiên tức giận đến bốc khói, cô ta giơ chân lên, định giẫm mạnh lên chân của Hoa Phi, nhưng cậu ta đã nhanh chóng tránh thoát.
“Cô gì ơi, cô bạo lực quá đấy, đúng là Ngũ Hành thiếu thùy mị.” Cậu ta nói bằng một giọng điệu vô cùng cợt nhả.
“Cậu thật là đáng ghét!” Đỗ Di Nhiên quay người, hậm hực rời đi.
Vừa mới đi tới đầu cầu thang, cô ta gặp phải Lục Sênh Hạ và Đỗ Chấn Diệp.
“Chị, chị đang xem bố và anh rể đánh cờ ư? Tình hình chiến đấu của hai người ra sao rồi?” Đỗ Chấn Diệp lên tiếng hỏi.
Đỗ Di Nhiên vốn chẳng hiểu gì, làm sao có thể biết được ai là người đang chiếm thế thượng phong cơ chứ?
“Hai người bọn họ đánh đến bất phân thắng bại, vẫn chưa xác định được ai thắng ai thua.”
Cô ta còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng của Hoa Phi truyền đến từ đằng sau: “Cô đây từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhìn chằm chằm anh rể của tôi, đến nỗi nước miếng chảy thành vũng luôn, nào có nhìn qua bàn cờ chút gì.”
Lục Sênh Hạ phì cười thành tiếng.
“Chị à, mặc dù anh của tôi đúng là rất đẹp trai, thế nhưng chị có cần phải u mê đến mức đấy hay không?”
Khóe miệng của Đỗ Di Nhiên giống như là bị ong vò vẽ đốt vậy, méo xệch đến tận mang tai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi