CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 789: Lỗ vốn ban đầu.

Hội đấu giá bắt đầu.
Lần này có một khối ngọc cổ ngàn năm khai thác từ dưới biển lên, Y Hạo Phong luôn yêu ngọc nhất định muốn có.
Khối ngọc cổ được vận chuyển ra sân, được một nhà cung cấp gốc Hoa cất giữ.
Giá khởi điểm là mười lăm tỷ.
Y Hạo Phong đưa ra giá hai mươi tư tỷ.
Tư Mã Ngọc Như biết được ham muốn của bà ấy, nhưng lại cố ý muốn tranh giành với bà ấy. Cô ta tuyệt đối sẽ không để Y Hạo Phong được như ý.
Cô ta giơ bảng lên, ra giá ba mươi tỷ.
Ánh mắt sắc bén của Y Hạo Phong liếc qua, bà ấy hiểu rõ, Tư Mã Ngọc Như không biết chút gì về ngọc cả, căn bản không có hứng thú với khối ngọc cổ này, nhưng lại cố ý khiêu khích, để bà ấy phải chịu ấm ức.
Bà ấy dứt khoát ra giá sáu mươi tỷ.
Tư Mã Ngọc Như xoay đầu lại, hung ác cười với bà ấy, trực tiếp ra giá một trăm năm mươi tỷ.
Y Hạo Phong không yếu thế chút nào, ra giá một trăm tám mươi tỷ.
Hai người đấu qua đấu lại mấy lần, giá đã nhảy lên tới sáu trăm tỷ.
Mọi người đều hít một hơi sâu.
Rất rõ ràng, đây là cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, hai người không phải vì khối ngọc này, mà đang đấu nhau.
Hoa Hiền Phương nắm tay Y Hạo Phong: “Mẹ, mẹ đừng nóng vội, đưa bảng đấu giá cho con đi, để con lên.”
Cô giơ bảng đấu giá lên, trực tiếp tăng giá lên hai nghìn bốn trăm tỷ.
Tư Mã Ngọc Như theo sát ra ba nghìn tỷ.
Cô ta đoán được, bất kể thế nào, Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong cũng sẽ muốn khối ngọc này.
Bọn họ sẽ không quan tâm chút tiền nhỏ đó đâu.
Cô ta muốn tăng giá tới vô hạn, chọc bọn họ tức học máu điên cuồng, mạch máu nổ tung.
Mặt Hoa Hiền Phương không cảm xúc, không hốt hoảng cũng không gấp gáp, lại thêm một nghìn năm trăm tỷ.
Tư Mã Ngọc Như quay đầu, cười âm u: “Sáu nghìn tỷ.”
“Bảy nghìn năm trăm tỷ.”
“Chín nghìn tỷ.”
Tư Mã Ngọc Như kêu rất vang, hôm nay không kêu đến mười lăm nghìn tỷ, để mẹ chồng nàng dâu Hoa Hiền Phương đổ máu trên núi vàng, cô ta thề không bỏ qua.
Cô ta không hoảng hốt không vội vàng chờ Hoa Hiền Phương giơ bảng, ai ngờ Hoa Hiền Phương lại không giơ, nhún vai với cô ta: “Quân tử không cướp thứ người khác thích, nếu cô Tư Mã đây đã thích như vậy, tôi sẽ nhường lại cho cô.” Khoé môi xinh đẹp của cô nhếch lên đầy xảo trá. Tư Mã Ngọc Như nghĩ gì, cô không cần bấm tay cũng đoán ra được.
Sở dĩ cô nhận lấy bảng đấu giá trong tay Y Hạo Phong là muốn lật ngược tình thế mà thôi.
Tư Mã Ngọc Như run rẩy, suýt chút nữa ngã xuống khỏi ghế.
“Chín nghìn tỷ lần một, chín nghìn tỷ lần hai, chín nghìn tỷ lần ba, đồng ý.” Nhân viên đấu giá gõ búa thông báo.
Tư Mã Ngọc Như máu dồn lên não, mặt trắng bệch.
Con hồ ly tinh âm hiểm xảo quyệt Hoa Hiền Phương này, lại không làm theo lẽ thường, gài bẫy cô ta.
Cô ta làm gì có chín nghìn tỷ chứ? Toàn bộ tiền gửi ngân hàng cộng lại cũng không đến chín trăm tỷ, còn là tiền tiêu vặt Lục Vinh Hàn cho cô ta nữa.
Nếu như Lục Vinh Hàn biết cô ta tiêu chín nghìn tỷ mua một khối ngọc, không biết sẽ tức đến mức nào nữa.
Từ ba mươi tết, làm loạn một trận đến giờ, Lục Vinh Hàn vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta, tối nay trở về, không biết nên mở miệng đòi tiền thế nào.
Lục Sênh Hạ ở sau lưng còn bổ thêm một dao, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lục Vinh Hàn.
“Bố, mẹ thích một khối ngọc cổ, muốn mua về, nhưng mẹ nhỏ lại đấu với mẹ, tiêu chín nghìn tỷ mua về, bố nhanh chuẩn bị tiền cho mẹ nhỏ đi.”
Lục Vinh hàn đang ăn cơm, nhìn thấy tin nhắn, vừa uống rượu vào đã suýt chút nữa phun ra ngoài.
Buổi đấu giá kết thúc, Tư Mã Ngọc Như nổi giận đùng đùng, muốn hung hăng đẩy Hoa Hiền Phương một cái, khiến cô ngã lăn trên đất, sảy thai chảy máu, một xác hai mạng.
Nhưng còn chưa đến gần đã bị vệ sĩ túm lại.
“Cô Tư Mã, nếu cô dám lại gần mợ chủ một bước, đừng trách tôi không khách khí.” Khải Liên hung hăng trừng mắt nhìn cô ta.
Tư Mã Ngọc Như bị chọc tức, ở phía sau mắng lớn: “Hoa Hiền Phương, đồ đĩ này, cô lại dám gài bẫy tôi, hại tôi, tôi nguyền rủa cô chết không được tử tế.”
Y Hạo Phong xông lại như cuồng phong cuốn tới, giơ tay tát cô ta một bạt tai: “Cô còn dám mắng thêm một câu, tôi cắt lưỡi cô, nấu thành canh, mang cho Lục Vinh Hàn!”
Trợ lý của Tư Mã Ngọc Như vội vàng khuyên can, địch mạnh ta yếu, lúc này lấy cứng đối cứng, chính là lấy trứng chọi đá.
“Bà chủ, chúng ta nhanh về thôi, làm ồn ở đây sẽ bị người khác cười nhạo.”
Tư Mã Ngọc Như biết, Y Hạo Phong căm ghét mình, đã muốn chỉnh mình từ lâu, chuyện này, bà ta làm được.
Nhưng cô ta cũng không phải người hiền.
“Nếu bà dám động vào tôi, Vinh Hàn nhất định không bỏ qua cho bà đâu. Y Hạo Phong, cho dù bà có bản lĩnh hơn nữa, cũng bại dưới tay tôi.”
Khoé miệng Y Hạo Phong co giật, lời này đâm trúng chỗ đau của bà ấy.
Hoa Hiền Phương đi tới, ôm vai bà ấy: “Mẹ à, cô Tư Mã còn phải về nhà nữa, con đã nói tin này cho bố rồi, cô ta tốn chín nghìn tỷ mua một khối cổ ngọc trị giá năm mươi triệu, con tin là bố vui lắm.”
Dây thần kinh ở thái dương của Tư Mã Ngọc Như giật mạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, giả bộ như không có chuyện gì cả: “Chỉ là chín nghìn tỷ mà thôi, Vinh Hàn yêu tôi, bằng lòng ném vàng vì tôi. Nhiều năm qua, bất kể tôi thích gì, anh ấy cũng mua cho tôi không do dự chút nào. Anh ấy vì tôi, bỏ lại tất cả của nhà họ Lục, còn có gì không thể cho tôi chứ?”
Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt, tôi đã nói với phòng đấu giá rồi, ngày mai cô sẽ giao tiền tới, hy vọng bố giống như cô nói, bằng lòng vì cô mà không tiếc gì cả.”
Tư Mã Ngọc Như nuốt nước miếng: “Hoa Hiền Phương, cô đừng đắc ý, sau này sẽ có lúc cô khóc thôi.”
“Còn chưa biết người khóc đêm nay là ai đâu.” Lục Sênh Hạ chen lời.
“Mày im miệng cho mẹ, cái đứa vô ơn này.” Ánh mắt Tư Mã Ngọc Như như muốn giết người. Cô ta thật hy vọng ánh mắt mình có thể biến thành mũi tên, bắn chết tất cả kẻ địch trước mắt, vậy thì sẽ không có ai cản trở cô ta nữa.
Lục Sênh Hạ cười lạnh, đi cùng Hoa Hiền Phương.
Cô bé không tin, bố sẽ cho mẹ chín nghìn tỷ để mua một khối ngọc nát.
Đi vào xe, Hoa Hiền Phương vỗ tay Y Hạo Phong: “Mẹ, con xin lỗi, con đã tự ý quyết định, không mua được khối ngọc kia.”
Y Hạo Phong cười: “Cô làm tốt lắm. Thật ra lúc vượt qua một trăm năm mươi tỷ, tôi đã không muốn mua rồi. Tuy khối ngọc đó rất tốt, nhưng cũng không phải là hoàn mỹ không tỳ vết, bên trong vẫn có tỳ vết, hơn nữa còn là ngọc thô chưa mài, nhiều nhất cũng chỉ trọ giá một trăm năm mươi tỷ thôi. Lần này Tư Mã Ngọc Như lỗ hết vốn ban đầu.”
Hoa Hiền Phương lộ ra chút mỉa mai: “Cô ta căn bản không muốn mua, chỉ cố ý khiêu khích chúng ta thôi, muốn chúng ta ấm ức. Cô ta cho rằng bất kể giá leo đến đâu, chúng ta cũng sẽ mua, nhưng chúng ta không theo ý cô ta, áp đảo tinh thần cô ta.”
Trên mặt Y Hạo Phong dần lộ ra vẻ thê lương: “Lục Vinh Hàn nuông chiều cô ta, muốn gì được nấy, chín nghìn tỷ, ông ta sẽ không keo kiệt.”
“Cũng không nhất định.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Dù sao thì bây giờ cũng không giống ngày xưa, bố cũng không phải người quản lý nhà họ Lục nữa rồi. Bây giờ ông ấy mở công ty mới, đây là lúc càn tiền, đâu để cho cô ta phá của như vậy được.”
Nhưng Y Hạo Phong lại không nghĩ như vậy: “Ông ấy vì Tư Mã Ngọc Như, buông bỏ tất cả, sao lại quan tâm chút tiền đó chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi