Chương 38 : Lý do cầu thân.
Ánh đèn leo lắt đung đưa, từng hàng rèm châu ngọc rũ xuống, hắt lên như những vì tinh tú trên vách tường. Chăn đệm nhàu nhĩ, y phục ngổn ngang, có hai bóng người đang quấn lấy nhau không ngưng nghỉ.
Nữ nhân thân thể như gốm sứ bóng bẩy, bò rạp trên nệm mềm, eo cong lên, thân thể đu đưa cùng với mỗi cú va chạm hung hãn từ phía sau. Miệng nàng ta phát ra những tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиɦ, ánh mắt ướŧ áŧ.
- Chủ nhân, Hồng Mặc... chịu không nổi nữa... A... a... Xin dừng lại... van, van cầu người.
Tiếng cầu xin vừa đáng thương lại ngọt ngào tới tận xương tủy, nhưng nam nhân phía trên vẫn không dừng lại. Hắn cáu kỉnh, bực bội vì cảm thấy vẫn không đủ. Một đầu tóc bạc buông xoã rối tung, che khuất đi khuôn mặt tuấn mỹ tới cực điểm của hắn. Thân thể hắn trắng như tuyết, đang không ngừng bốc lên hàn sương lạnh giá. Hai tay hắn bấu chặt vào bờ mông nàng, điên cuồng thúc mạnh về phía trước. Cho tới khi hắn thống khổ gầm lên, bàn tay chuyển qua túm lấy tóc nữ nhân, kéo mạnh về phía sau, toàn thân cương cứng mà ghì chặt lại.
Nữ nhân kia trong tức khắc trở nên run rẩy, mồ hôi khắp người nhanh chóng kết thành một tầng băng mỏng, phủ khắp thân thể nàng ta. Ngay cả những giọt nước mắt cũng tạo thành băng cứng rơi trên chăn gối.
Nam nhân lạnh nhạt rời giường, tựa như việc như vậy đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Bỏ mặc nữ nhân loã thể kia đang đau đớn thống khổ, hắn bước xuống dục trì. Hơi nước nóng nghi ngút tức thì trở nên nguội lạnh. Hắn thở ra một hơi băng giá, nhìn từng sợi tóc trắng của mình bồng bềnh trên mặt nước, hắn bỗng dưng nhớ tới đôi tay ấm áp của tiểu nữ nhân kia. Sạch sẽ và trắng muốt, những ngón tay nàng len lỏi nhẹ nhàng gỡ đi những lọn tóc rối của hắn, dịu dàng xoa nắn trên da đầu hắn đến thoải mái không thôi. Phản chiếu trong đôi con ngươi tựa như thủy mặc của nàng, hắn có thể nhìn thấy rõ từng nếp nhăn cùng đồi mồi xấu xí của chính mình. Đôi mắt to tròn và trong suốt như nước hồ thu, không có phiền chán, cũng chẳng có ghét bỏ, chỉ ôn tồn đầy thương xót và cảm thông với một người đã bước sang tuổi về già.
- Cung chủ.
- Bên các nàng sao rồi? - Nghiêm Tuân dựa đầu bên dục trì, nhìn làn da hoàn hảo cùng cơ thể căng tràn sức sống của chính mình dưới mặt nước. Trú nhan hoàn hữu dụng với người bình thường, nhưng đối với trú ấn trên người hắn lại chỉ có thể duy trì được mấy ngày. Hắn phiền chán khoác lên chiếc áo choàng lớn, rời khỏi mặt nước.
- Dạ bẩm cung chủ. Phu nhân dường như không ngồi yên nữa rồi. Nàng dường như đã bắt đầu hành động.
- Hửm?
Kẻ áo đen lần đầu thấy chủ nhân mình hứng thú với chuyện nữ nhân thì có chút bất ngờ. Phải biết số nữ nhân ở trên giường của ngài ấy so với hoàng đế chỉ có hơn chứ không có kém, nhưng chưa từng thấy ngài ấy vì ai mà quay đầu liếc nhìn lại. Hoàn toàn chỉ coi như một món đồ chơi, chán rồi vứt bỏ.
- Thuộc hạ thấy nàng bố trí người điều tra Lê gia, sau đó còn bí mật sai nô tì tên Nguyệt Nương đi mua về một nữ tử nô ɭệ.
- Nữ tử kia có phải hay không mặt mũi có vài phần giống nàng?
- Dạ vâng. Quả là có ba phần giống phu nhân.
- Lê gia quả nhiên sắp không xong tới nơi rồi. - Nghiêm Tuân mỉm cười, vui sướng chờ kịch hay.
Tên thuộc hạ không hiểu vì sao chủ nhân mình lại nói như vậy. Khiến hắn càng tò mò là vị phu nhân trẻ tuổi kia sắp tới tính sổ với vị muội muội cùng cha khác mẹ ra sao. Tuy nhiên, hắn vẫn không quên nhiệm vụ tới đây của mình.
- Còn có chuyện này, thuộc hạ muốn bẩm báo.
- Nói đi.
- Sinh tử cảnh lần trước, thuộc hạ theo lệnh ngài đi điều tra. Lần theo manh mối, thuộc hạ đã tìm ra được kẻ buôn tin. Y nói là y có quen biết với một kẻ được gọi là Hùng còi, chuyên sống bằng nghề trộm cắp vặt ở Vạn Xuân. Cũng không biết bằng cách nào mà một gã quê mùa như thế lại biết được đích tôn Trình Văn Thế sống trú ở trong Vũ gia, còn biết được ngày giờ y xuất đạo. Trùng hợp, kẻ buôn tin kia lại có quen biết với nhóm Lý Thiên. Vì vậy mới báo tin này cho Lý Thiên biết. Đáng tiếc, khi thuộc hạ tìm đến Hùng còi thì y đã bị người giệt khẩu trước đó.
Nghiêm Tuân nhấp một ngụm trà, hắn nhếch miệng cười như đã đoán được trước đó.
- Ta đã biết. Chuyện này cứ gác lại. Về sau sẽ tính tiếp.
Nghiêm Tuân ung dung ngồi, quay lại nhìn, thâý tên thuộc hạ vẫn rối rắm một hồi, không dám mở miệng. Hắn liếc một cái rồi nói. - Còn gì nữa thì nói nốt đi. Hôm nay tâm trạng ta không tệ.
- Bẩm cung chủ... Như Hoa nhờ thuộc hạ báo ngài, nên cảnh giác với đại thiếu gia họ Lang.
- Vì sao?
- Có lẽ là... Là, là vì phu nhân đem trú nhan hoàn của ngài đi lấy lòng Lang lão phu nhân kia.
- Khục!
Nghiêm Tuân sặc một ngụm trà. Trong tiếng ho khan vang lên cùng tiếng cười lớn, phá tan bầu không khí u tối trong căn phòng rộng rãi thênh thang. Hắn vẫy tay về phía tên thuộc hạ ra lệnh.
- Về nói với Như Hoa, bớt lo lắng hão huyền.
- ...! Thuộc hạ tuân mệnh.
Đêm khuya thanh vắng, giá rét đầu xuân vẫn lưu lại, tựa như đông tàn chưa dứt. Nghiêm Tuân một mình ngồi trước bàn trà, bên trên vẫn vương vãi vài viên trú nhan xanh thẫm. Đồ vật mà thiên hạ bỏ ngàn thạch anh ra cầu, trong tay hắn lại chỉ giống như món đồ chơi mà trẻ con vẫn hay dùng để bắn lăn trên mặt đất. Từng viên trong vắt, tựa như đôi mắt lúng liếng như hồ thu kia. Hắn bỗng nhiên nhớ lại lý do khiến hắn chạy tới Vũ gia cầu thân khi đó.
Nghiêm Tuân hắn từng nguyện dùng y thuật cả đời để tế thế cứu đời. Nhưng lòng người ngược lại bạc bẽo, vô ơn. Khi hắn nghèo khổ cô độc tìm đến chữa trị cho bọn chúng, lại chỉ nhận được sự coi thường rẻ rúng. Thậm chí, khi trở nên có chút tiếng tăm, liền trở thành mục tiêu giành giật cho những kẻ có tiền muốn bắt hắn làm công cụ cho chính mình. Hắn trăm cay ngàn đắng trốn thoát, trở về quỷ cung, trái tim cũng đã tuyệt vọng về nhân loại.
Cho tới khi Linh Hồng tới tìm hắn. Bà ta gieo quẻ, nói với hắn rằng, hắn có Phúc Tinh, người này sẽ cứu hắn. Tuy Nghiêm Tuân đã cười nhạo Linh Hồng không ít, nhưng quả thật, những quẻ bói của bà ta chưa bao giờ sai. Vì thế hắn đã chờ đợi nàng, đợi nàng đủ tuổi cập kê để mang nàng đi.
Trời xui đất khiến, cái người hắn mang đi lại không phải người hắn chờ đợi suốt năm năm ròng. Cô nương có cái đầu suy nghĩ khác người thường, luôn tự cho mình là lão nhân gia biết tất kia cứ thế thô bạo tiến vào lòng hắn. Từng hành động cùng cử chỉ đều thô vụng, nhưng lại xuất phát từ trái tim ấm áp của nàng. Không hoa mỹ, không màu mè, nhưng lại rất chân tâm. Nàng tiến tới bên hắn, không tư lợi cũng chẳng ngưỡng ước, chỉ đơn thuần là muốn hiếu kính như cha như ông mà thôi. Nghiêm Tuân cười một mình tới bất đắc dĩ.
Hắn không biết liệu nàng có thể cứu được hắn không. Nhưng ít nhất cũng khiến hắn tin tưởng những ngày tháng cuối đời, hắn không còn thấy nhạt nhẽo vô vị nữa.
***
Trong một biệt xá cách không xa ngoại thành Vạn Xuân, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa vào đang khép chặt. Bên trong vang lên tiếng cười nói của đám nữ nhân.
- Nô tì thật không ngờ khả năng dịch dung của chủ nhân lại siêu phàm đến mức này.
- Tất nhiên rồi. Nhìn xem, có phải chúng ta giống một cặp tỷ muội lắm không?
- Không sai. Nếu chỉ lướt qua, nô tì cũng có thể nhầm lẫn.
Ngồi trước gương đồng, một tiểu cô nương nhìn vào gương mặt xinh đẹp của chính mình cũng phải ngạc nhiên đến mức há hốc mồm. Sau đó nàng ta rất nhanh quỳ xuống dập đầu với An.
- Đa tạ tiểu thư đã chuộc thân nô ɭệ, lại tái sinh cho tiểu nữ một dung mạo mới. Tiểu nữ kiếp này dù có phải làm trâu làm ngựa cũng muốn đền đáp công ơn người.
- Lâm Chi Lan, ngươi cũng từng là lá ngọc cành vàng, đừng hở chút là quỳ gối như vậy. - An bất lực đỡ nàng ta đứng dậy. - Nếu dưới gối nam nhân là vàng, thì đầu gối của chúng ta cũng là kim cương. Đừng quên chính mình có bao tôn quý.
Nghe tiếng phì cười của Nguyệt Nương cùng cái liếc xéo của Vũ đại tiểu thư, Lâm Chi Lan không khỏi thấy cay đắng mà cười buồn.
- Sao có thể chứ? Toàn gia ta đã bị chém đầu, nữ nhân xung nô tịch... Sớm đã chẳng còn gì để tôn quý nữa rồi.
- Tôn quý hay không, vốn không cần người khác phải ban cho, mà chính tự thân mình phải coi mình là trân quý. Khi ngươi coi ngươi là trân quý, thì dù cho có bị đạp xuống bùn, ngươi vẫn còn cơ hội đứng lên để kẻ khác phải ngẩng đầu nhìn ngươi. Nhưng nếu chính ngươi tự coi ngươi là bùn, thì mãi mãi ngươi sẽ chỉ có thể nằm dưới đế giày của kẻ khác.
- Ta...
- Ta biết Lâm gia hàm oan, ta chuộc thân nô ɭệ cho ngươi chỉ đơn giản vì không muốn một cô nương tốt bị hủy hoại. Con đường tiếp theo ngươi phải tự đi trên đôi chân của mình.
Mắt thấy Vũ đại tiểu thư chuẩn bị rời đi, Lâm Chi Lan vội vã đuổi theo.
- Tiểu thư, Chi Lan tuy đã không còn gì, nhưng vẫn hiểu lẽ đời, không có gì tự nhiên mà đến. Tin rằng tiểu thư ắt có chỗ dùng tới Chi Lan. Nếu có thể báo đáp công ơn của người, xin tiểu thư hãy cho Chi Lan biết.
Vũ Thu Lan quay lại nhìn Lâm Chi Lan, ánh mắt thương xót, nhưng trong lòng không khỏi thở dài. Quả nhiên làm việc với người thông minh thật sảng khoái.
- Ngươi biết Lâm gia vì sao mà bị diệt vong không?
- Thế thái vô thường, hoàng đế đa nghi. Chỉ có thể trách Lâm gia không may, thờ nhầm chúa mà thôi.
- Sai rồi. Lâm gia các người vốn không liên quan án tham ô đó. Lâm Gia Nguyên chẳng qua là bị người giá hoạ, kéo vào chết thay mà thôi.
- Sao có thể? - Lâm Chi Lan hoảng hốt, dường như không thể tin vào tai mình.
- Tin hay không tùy ngươi. - An liếc mắt về phía Nguyệt Nương, nàng ta liền đưa vào tay Lâm Chi Lan một quyển sổ con nhỏ. - Vốn không định đưa ngươi thứ này. Nhưng nếu ngươi cảm thấy bản thân không biết phải đi đâu làm gì, vậy để ta cho ngươi biết.
An rời đi cùng Như Hoa và Nguyệt Nương, để lại Lâm chi Lan ngây ngẩn nhìn sổ con trong tay mình.