CHỒNG GIÀ

Chương 44: Ta tuyệt đối không chịu trách nhiệm.

Gấp lá thư lại, An đăm chiêu nhìn vào khoảng không, những ngón tay không ngừng gõ xuống mặt bàn, nghe không thành ra một tiết tấu nào cả. Trong thư báo tin Tô Bằng bị ám sát trên đường. Vạn hạnh, tên đáng ghét đó lại không chết, thay vào đó Thái Huỳnh thì lại bị trọng thương rơi xuống khe núi. Hiện đám sát thủ đều đã tự sát, không để lại vết tích. Theo như kế hoạch ban đầu, ba ngày nữa tất cả sẽ hội ngộ tại thành Lăng Xuyên, nhưng vì chuyện phát sinh, cả đoàn sẽ chậm lại hai ngày. Để đảm bảo lịch trình, Tô Bằng đã lệnh cả quân đoàn bỏ qua Lăng Xuyên mà tiến thẳng tới Bắc Môn bằng đường núi.

- Dẫn người đưa tin tới đây.

Chưa đầy nửa khắc, một người thanh niên được dẫn vào. Sau khi nhìn thấy người gọi mình tới là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, hắn ta không khỏi bối rối mà đỏ mặt.


- Tình trạng Thái Huỳnh tướng quân thế nào rồi?

- Bẩm, Thái tướng quân vì đỡ tên cho Tô Bằng đại nhân nên bị rơi xuống vách núi. Tô đại nhân đã cho người xuống dưới tìm kiếm, nhưng bên dưới lại là một dòng sông chảy xiết.

- Ý ngươi là, có thể Thái Huỳnh đã bị nước quét đi mất, nên tên đáng ghét kia đã bỏ hắn luôn mà tiếp tục hành quân về Bắc Môn.

- Không phải là ý của tại hạ, mà là ý của Tô đại nhân. Việc quân cấp bách nên Tô đại nhân cũng không còn cách nào khác. Ngài ấy phái tại hạ tới đây, ngoài truyền tin còn là để nhờ "Vũ công tử" vất vả một chuyến đi cứu người.

- Ta hiểu rồi. Ngươi về báo với tên đáng ghét họ Tống kia, ba ngày nữa phái người tới ngoại ô thành Lăng Xuyên áp tải các xe thảo dược tới Bắc Môn. Nếu có sơ xuất gì...

- Nếu có sơ xuất gì, "công tử" tuyệt đối không chịu trách nhiệm. Cái này tại hạ đã nhớ rõ.- Người thanh niên trẻ bất đắc dĩ mỉm cười.


- Nếu đã nhớ rồi thì cút mau cho ta. Nhà còn bao việc.

Sau khi thấy An bực bội rời khỏi phòng, xách váy như bay đi ra ngoài, người thanh niên trẻ cũng vội vã lên ngựa phóng đi. Có trời mới biết được Tống đại nhân biết được tin này sẽ sửng sốt thế nào.

Hơn một tháng trước, năm vạn quân của Tiết độ sứ Thái Huỳnh gia nhập vào quân đoàn mười vạn của triều đình lên đường tới Bắc Môn. Trong số đó, Thái Huỳnh mang theo một vị công tử họ Vũ. Tống đại nhân xưa nay rất ghét nam phong, đặc biệt là nam tử có nét âm nhu, yếu ớt, nên thường xuyên gây khó dễ với vị người này.

Ai mà ngờ được, mười vạn quân xuất hành mới phát hiện ra quân lương thiếu hụt, ngay cả y phục của binh sĩ cũng bị cắt xén. Điều này khiến Tống đại nhân tức giận đến khó thở, cấp báo tám trăm dặm về triều đình, nhưng chỉ nhận được ý chỉ duy nhất từ hoàng thượng : "trước mắt tự lo".


Vấn đề mà Tống đại nhân sứt đầu mẻ trán thì Vũ công tử người ta lại chỉ mất mấy ngày để giải quyết. Giữa giao lộ bay đầy trời bụi tuyết và gió lạnh, từng hàng xe lương thực tiến nhập vào quân đoàn. Vừa kiểm kê số lượng, binh lính vừa hò reo, Tống đại nhân cũng mừng tới rơi cả nước mắt. Giữa muôn vàn hân hoan nhưng lại chẳng thấy công tử họ Vũ kia đâu, chỉ để lại vỏn vẹn một lời nhắn : hàng đã giao, từ giờ nếu có sơ xuất gì ta tuyệt đối không chịu trách nhiệm.

Lại tiếp gần mười ngày sau, hơn hai mươi xe chở bông đứng chờ sẵn ở bìa rừng phía nam thành Kế Đô, để gia nhập vào quân đoàn. Người đưa tin trình ra một phong thư, nói:

- Vũ công tử chuyển lời : số bông kiếm được hữu hạn, trong thư có ghi chi tiết cách giải quyết vấn đề này. Nếu Tống đại nhân có làm sai hay hỏng, ngài ấy tuyệt đối không chịu trách nhiệm.
Không biết cách giải quyết trong thư nêu lên là gì, chỉ thấy Tống đại nhân xem xong liền cười như vừa lên chức.

Thái tướng quân đứng một bên ngoảnh mặt nhìn về phương xa, trong mắt quang mang một nỗi vừa tự hào lại vừa nhớ nhung.

Thành Lăng Xuyên mấy ngày nay xôn xao tin tức, phía nam thành xuất hiện vài cửa hàng bán hàng phá giá. Tin đồn thành Bắc Môn thất thủ, quân xâm lược rất nhanh sẽ tấn công tới Lăng Xuyên, các thương lái thi nhau bán tống bán tháo hàng hoá để gom tiền rời thành. Giữa cảnh lòng người hoang mang tuột độ, khắp nơi xuất hiện từng đoàn xe sẵn sàng rời đi, người xếp hàng trước nha môn xin giấy lưu thông cũng đã dài tới hai con phố. Lương thực tăng giá tới chóng mặt, các mặt hàng khác lại xuống giá tới mức đáy. Vài đội thương nhân từ nơi khác tới xuất tiền thu mua thảo dược, người tới bán xếp hàng còn đông hơn cả kẻ đi mua. Giá cả bị ép xuống, rẻ tới mức như bèo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi