CHỒNG HỜ VỢ TẠM

Những biểu cảm nhỏ của tôi đều bị anh nhìn thấy, nhưng anh cũng chỉ lắc đầu một cách cưng chiều chứ không giải thích thêm.

Hơn mười phút sau thì người của cửa hàng đã mang váy lên, ông chủ Trác tự mình ra cửa lấy váy, sau đó đưa một cái thẻ màu vàng trong ví cho đối phương.

Người bán hàng đưa váy cho ông chủ Trác, sau đó nhận lấy thẻ của anh rồi quẹt lên máy thanh toán, sau khi nói “chúc ngài vui vẻ” thì nhanh chóng rời khỏi.

“Tiểu Như, em thử xem.” Ông chủ Trác đưa chiếc túi đựng váy cho tôi.

Tôi lấy váy ra, đó là một chiếc váy màu đen, bó sát từ vai đến bắp chân, phần chân váy thì mô phỏng theo lá sen, dài khoảng một gang, màu sắc cũng giống như phần thân váy.

Tôi nghĩ khi mặc vào chắc sẽ giống như nàng tiên cá vậy!

“Thích không?” Ông chủ Trác hỏi.

“Thích.” Đã là quà của đại gia tặng thì sao có thể không thích? Tôi chỉ sợ là bản thân tôi không hợp với cái váy này bởi vì nó nhìn có vẻ rất đắt và rất trưởng thành.

Tôi ôm váy đi vào trong phòng tắm, sau khi đóng cửa thì việc đầu tiên mà tôi làm là tìm chỗ treo váy.

Đây là một nhãn hàng mà tôi không biết, nhưng giá của nó thì tôi biết, là khoảng năm triệu rưỡi.

Năm triệu rưỡi của thời đó khác xa so với bây giờ bởi vì lúc đó nó được coi là giá trên trời.

Tôi cẩn thận mặc chiếc váy lên người, nhờ đôi mắt tinh tường của ông chủ Trác mà chiếc váy này rất vừa với người tôi, giống như là hàng đặt may vậy.

Cổ áo khá nhỏ, chỉ để lộ xương quai xanh, những dấu hôn trên người tôi đều bị chiếc váy che khuất. Tôi bỗng nhiên nghĩ, không biết những cô gái mặc quần áo đẹp, đi xe đắt tiền khi cởi quần áo ra thì cả người có toàn là dấu hôn như tôi hay không?

Váy màu đen khiến cho làn da của tôi càng thêm trắng nõn, bởi vì bị giày xéo một đêm nên môi của tôi còn rất đỏ, khi kết hợp thì mang lại một vẻ đẹp có phần yêu mị.

Chỉ có mái tóc thẳng dài của tôi là không hợp với tất cả, bởi vì nó là kiểu tóc của những cô gái ngoan hiền, nó không phù hợp với vẻ đẹp yêu mị.

Tôi dùng ngón tay để chải tóc, sau đó búi lên rồi dùng bàn chải đánh răng để cố định búi tóc.

Bây giờ thì tôi thấy rất thuận mắt, tôi cảm giác bản thân giống như một diễn viên vậy.

“Em đẹp không?” Tôi ra khỏi nhà tắm rồi đi về phía ông chủ Trác, vẻ mặt mong đợi nhìn anh.

Dựa theo những hiểu biết của tôi về anh, với sự yêu thích của anh dành cho tôi thì anh nhất định sẽ khen đẹp, nhưng mà anh lại lắc đầu, còn khẽ nhíu mày.

“Tục quá, em để tóc xõa đi.” Anh nói.

Tuy tôi cảm thấy búi tóc lên sẽ càng đẹp nhưng nếu anh đã nói không đẹp thì tôi còn gì phải suy nghĩ nữa? Tôi tự tay rút chiếc bàn chải mà tôi dùng để cố định ra, mái tóc dài cũng vì thế mà xõa xuống.

Hình như là anh rất thích dáng vẻ của tôi khi xõa tóc, anh từ từ mỉm cười: “Rất đẹp, giống như là tinh linh vậy.”

Tinh linh...

Thật là tốt. Tôi lớn như vậy mà chưa từng có ai nói tôi giống như tinh linh, có lẽ đó chính là bảo bối được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.

“Trên tay em có cái gì?” Anh hỏi.

“Bàn chải đánh răng.” Tôi xoay bàn chải đánh răng ở trong tay.

Anh lại cười: “Con gái các em đều luôn dùng những phương pháp hoặc là những món đồ kỳ lạ để búi tóc.”

Lúc đó thì tôi không để ý đến câu “con gái các em”, cũng không hỏi kỹ, chỉ là sau này, khi tôi rốt cuộc gặp được người mà anh nói đến thì đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Khi đó, tôi nghĩ, nếu như tôi sớm biết là người đó, thì có phải sẽ tránh được rất nhiều chuyện và rất nhiều người hay không?

Chỉ tiếc là vận mệnh không có cái gọi là sớm biết, không cho phép chúng ta hối hận.

Tôi chỉ có thể chạy trên con đường đã được định sẵn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi