CHỒNG QUỶ - HUỲNH KHÁNH VY



Trịnh Tiểu Điệp bắt đầu tiếp tục kể.
Khi cô ta nhìn thấy Tiểu Điệp, liền dùng pháp thuật khiến toàn thân cô bất động.

Rồi sau đó...
Nói tới đó, Trịnh Tiểu Điệp dường như không cất lời được nữa.

Nước mắt từng dòng, từng dòng thuận theo hai bên mắt mà rơi xuống.

Tôi thật muốn biết, tiếp theo đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nhìn Tiểu Điệp như vậy, tôi thật không đành lòng hỏi tiếp.

"Sau đó, cô ta lột da cô và biến cô thành hồ ly! "
Đằng Nguyên nói.

Tôi cứ nghĩ hắn lắm lời, vậy mà...!Tiêu Điệp lại gật đầu.


Tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Trịnh Tiểu Điệp sống sờ sờ như thế mà Hồ Thanh Thanh lại lột da cô ấy ra sao? Con hồ ly này...!trong lòng cô ta tàn độc đến mức nào cơ chứ? Nghĩ thôi cũng đã thấy lạnh người.

Tôi nhìn Tiểu Điệp, bây giờ đang là tiểu bạch hồ mà trong lòng không khỏi chua xót.

Bản thân trầy miếng da, chảy tí máu đã thấy đau rồi.

Bị người khác lột da phải đau đớn gấp bao nhiêu lần mới đếm được đây?
"Vậy cái thai trong bụng cô ta cũng là hồ yêu?"
"Không! Nó là nửa hồ ly nửa sói!"
Sắc mặt Đằng Nguyên sầm xuống, hắn là thế nào? Hình như là đang tức giận đúng không?
"Xem ra cô ta không cùng một bọn với Liễu Trường Phong và Hồ Thanh Nhi rồi".
Tư Mạc luôn im lặng, chỉ mãi mê đùa nghịch tóc tôi, tôi cứ tưởng hắn không quan tâm đến chuyện này, vậy mà bây giờ hắn lại lên tiếng.

Tôi ngạc nhiên hỏi hắn, vì sao lại chắc chắn như vậy? Hắn mĩm cười, kiêu ngạo bảo.
"Từ xưa tới nay, hồ tộc và loài sói, hay còn gọi là lang tộc( lang yêu) vốn có thù không đội trời chung.

Hồ Thanh Thanh lại đang mang thai con của lang yêu, chứng tỏ cô ta đã trở mặt với hồ tộc.

Vậy nên chắc chắn, Liễu Trường Phong cũng đang truy lùng cô ta".
Câu nói vừa dứt, hắn lười biếng nhìn về phía cửa.

"Đã tới rồi, tại sao lại không vào? Sợ ta sẽ giết ngươi sao?"
"Vẫn không qua mắt ngươi được ".
Cánh cửa mở ra, kẻ xuất hiện khiến tôi ngạc nhiên vô cùng.

Liễu Trường Phong, hắn ...sao lại tới đây?
"Thế nào! Ngươi chắc cũng đã nghe được chuyện tốt mà hồ tộc các ngươi gây ra rồi chứ?"
Đằng Nguyên lạnh nhạt buông lời chế giễu.


Sắc mặt Liễu Trường Phong lạnh đi mấy phần.

Ánh mắt thâm trầm nhìn sang Trịnh Tiểu Điệp.

"Ả ta đã không còn là người của hồ tộc từ lâu rồi ".
Cả Đằng Nguyên và Tư Mạc đều bất ngờ trước câu nói đó.

Liễu Trường Phong thì chỉ cười lạnh một tiếng, đôi mắt ẩn hiện sự phẫn nộ đến độ nào.

Hắn, Hồ Thanh Thanh...!Thật ra đã xảy ra chuyện gì, tại sao Liễu Trường Phong lại hận cô ta đến vậy?
"Các ngươi thật muốn biết? "
Tất cả đều im lặng, không một ai lên tiếng.

Không khí trong phòng ngột ngạt đến dị thường.

Tiểu Điệp sợ hãi nhảy vào vòng tay tôi, tôi đau lòng ôm lấy tiểu bạch hồ nhỏ bé.
"Cố Tư Mạc! Ngươi còn nhớ chuyện năm đó, khi Bách Hoa chết đi, ngươi đã hứa sẽ bảo vệ cả hồ tộc...!"
"Ta tất nhiên nhớ! Năm đó, sau khi mang thi thể nàng cất giấu ở nơi an toàn, ta đã trở lại, nhưng không tìm thấy các ngươi.

Thật ra khi đó đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Trường Phong đi đến phía cửa sổ, gió đêm hiu hiu thổi, ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm nào đó.


Hồi tưởng về quá khứ...!
"Sau khi ngươi rời đi, hồ tộc liền gặp kiếp nạn đẫm máu..."
Năm đó, hắn vẫn chỉ là một lục vĩ hồ, con trai của tộc trưởng hồ tộc.

Khi Tư Mạc rời khỏi, lang tộc liền đánh vào, khiến hồ tộc không kịp trở tay.

Cha của Liễu Trường Phong và những người lớn tuổi khác trong tộc đều ra sức chống đỡ.

Chỉ là thế lực của lang yêu cũng không hề nhỏ, cứ hết lớp này lại đến lớp khác đánh tới, thủ đoạn lại vô cùng hiểm độc.

Kết quả tất cả các vị trưởng lão trong hồ tộc, kể cả cha của Liễu Trường Phong đều chết cực kỳ thê thảm.

Liễu Trường Phong ôm nỗi hận trong lòng, đưa những người còn sống trốn chạy khỏi đó.

Tất cả đều chờ đợi đến ngày báo thù.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi