CHỒNG QUỶ - HUỲNH KHÁNH VY



Tôi theo Tư Mạc đi trên con đường xa lạ.

Hắn hôm nay cũng khác ngày thường, không giống mọi ngày.

Tôi muốn hỏi hắn đi đâu nhưng rồi lại thôi.

Hắn bước đi trước, tôi lẽo đẽo đi theo phía sau.

Dáng người hắn hôm nay có chút khác lạ.

Thật ra là lạ ở điểm nào chứ?
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Tôi hỏi hắn, hắn lại không trả lời.

Cứ im lặng mà đi về phía trước.

Tôi bắt đầu có dự cảm không lành.

Đây...không phải cách hắn đối đãi với tôi.

Nói đúng hơn là...hắn không phải Tư Mạc.

Bước chân tôi dừng lại, kẻ trước mặt cũng dừng bước.


Khoảnh khắc hắn quay đầu lại, tôi suýt bị hù dọa, kẻ trước mặt vậy mà lại là nữ nhi.

Thế mà từ lúc đầu tôi lại không hề nhận ra, còn bị cô ta xỏ mũi dắt đi nữa chứ.
"Phát hiện rồi sao?"
"Cô...cô muốn gì?"
Lưu Nguyệt Hy nhìn tôi, bờ môi đỏ xinh đẹp khẽ cong lên cười.

Trong đầu tôi lúc này là vô số dấu chấm hỏi.

Tại sao cô ta lại ở đây? Tại sao lại đưa tôi tới nơi này? Nơi này là nơi nào? Cô ta muốn làm gì?
Đối diện với cô ta, sự phòng bị của tôi luôn đặt ở mức cao nhất.

Đây đã là lần thứ ba tôi và cô ta chạm mặt, lần thứ nhất là ở trong mộng ảnh, lần thứ hai là ở hang động.

Cả hai lần, cô ta đều muốn tôi chết.

Lần này, Tư Mạc và những người khác không hề hay biết tôi đang ở cùng cô ta.

Ai mà biết được cô ta sẽ đối phó tôi thế nào chứ.
"Cô...có thai rồi sao?"
"..."
"Thật tốt! Vừa hay ta có thể ăn nó để tu vi tăng cao.

Cơ thể cô vốn là thuần âm, bao nhiêu đó đã đủ giúp ta hoàn chỉnh bản thể.

Nay lại thêm cái thai này...đúng là trời muốn giúp ta".
Cô ta nói xong liền cười, nụ cười ghê rợn.

Tôi đưa tay ôm bụng, nó là bảo bối của tôi và Tư Mạc.

Dù tôi có phải chết, cũng tuyệt đối không để cô ta hại con của chúng tôi.

Chưa kịp suy nghĩ, một bàn tay với những móng tay sắc nhọn đã nhào tới.

Nó hướng ngay bụng tôi mà đâm vào.

Phản ứng của tôi chỉ là ôm lấy bụng, hét lên một tiếng kinh hãi...
"Không..."
...
Một trận hỗn chiến xảy ra, gây náo loạn cả ngôi làng nhỏ.


Ông bà Trần kia trông già yếu thế nhưng không ngờ lại có sức mạnh kì lạ.

Hai bên đánh nhau, tình cảnh hỗn độn, ồn ào vô cùng.

Vậy mà cả ngôi làng không một ai hay biết.
Từ trong nhà họ Trần, một đường hầm bí mật được mở ra.

Tiếp sau đó, là hàng chục cái xác không hồn của hơn mười thanh niên trai tráng, lực lưỡng đi ra.

Ông Trần và bà Trần ra sức cản trở để Hồ Thanh Thanh làm phép, khống chế thi thể của những người kia đối phó với bọn người của Tư Mạc.

Một người là bá chủ Quỷ giới, kẻ là vua của Xà tộc, tên còn lại là đạo sĩ tài ba.

Cả ba đều vô cùng lợi hại.

Nhưng khi đối đầu với những cái xác kia, bọn họ lại rơi vào thế khó.

Đánh thì sợ làm họ bị thương, không đánh thì ngược lại sẽ bị họ làm khó.

Cái cảnh tượng này thật khiến người ta đau đầu.
Thấy họ rơi vào thế khó, Hồ Thanh Thanh và hai người kia vô cùng mãn nguyện.

"Linh Vương đại nhân, người có quên thứ gì không? "
Hồ Thanh Thanh cất tiếng hả hê hỏi Tư Mạc.

Ánh mắt hắn dừng lại đôi chút, nhớ xem cô ta có ý gì.
"Chết tiệt ".
"Sao vậy? Có chuyện gì rồi?"
"Chúng ta mắc bẫy rồi.


Bọn chúng cố gắng kéo dài thời gian để bắt Hân Hân".
Hồ Thanh Thanh càng đắc ý cười lớn.

Ba người bọn hắn, cứ mải miết lo chuyện trong này mà quên mất một Lạc Gia Hân đã rời đi.

Hơi lạnh lẽo mang đầy sát khí tỏa ra từ người Tư Mạc như muốn bóp chết mọi thứ.

Đụng đến người hắn quan tâm nhất, Hồ Thanh Thanh chán sống rồi sao.
"Tư Mạc! Ngươi đi đi.

Ở đây giao lại cho bọn ta".
Từ Dương gật đầu nhìn hắn, ánh sáng chắc cũng rằng nơi này chúng tôi lo được.

Tư Mạc im lặng không nói gì, vội vàng rời đi.

Chỉ là hắn không biết, Lạc Gia Hân cuối cùng đã bị đưa tới nơi nào.
Nơi cô ấy tới, là nơi cất giấu hết thảy mọi bí mật mà hắn luôn cố gắng che đậy...
...
Bàn tay hướng về Gia Hân vừa chạm đến, một cỗ sức mạnh vô hình đã chặn đứng nó lại.

Lưu Nguyệt Hy hai mắt mở to, sắc mặt trở nên trắng bệch, tựa như không tin vào những gì đang xảy ra trước mặt mình.
"Ngươi...cô...Lưu Tịch Yên".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi