CHỒNG SÓI


Thủy Thời vô cùng cẩn thận trong chuyến khảo sát rừng rậm đầu tiên.

Cậu không đi xa, mà cũng không hái lượm nhiều đồ ăn lắm.
Trời dần trở tối, cậu bước nhanh hơn.

Dọc theo những dải dây đỏ buộc trên cây, loáng cái cậu đã đến chỗ hái rau cần và nấm trắng.

Gùi mây chất nặng sau lưng hằn vết lên bờ vai gầy gò của cậu, cậu buông gùi, ngồi nghỉ chốc lát bên một gốc cây.
Nhanh chân lên nào, Thủy Thời thầm nhủ.

Trời tối nhanh ngoài dự đoán.

Không có đồng hồ, cậu chỉ có thể nhìn mặt trời để ước chừng thời gian đại khái, nhưng mới đây thôi mặt trời còn rực lửa, vậy mà giờ xung quanh đã tối òm, trong khi Thủy Thời đang ở giữa một nơi xa lạ.
Để giảm bớt gánh nặng, Thủy Thời trút bớt hạt dẻ gai ra và giấu vào trong một thân cây rỗng ruột, định bụng mai sẽ lại đến lấy nốt.
Xong xuôi cậu đứng dậy và toan cõng gùi chuẩn bị ra về, thì, bất thình lình, toàn thân Thủy Thời cứng ngắc.

Một con báo hoa mai đứng sau mấy gốc cây đang chằm chằm nhìn cậu.

Ánh mắt lạnh lẽo, nó vào tư thế lấy đà sẵn sàng vồ mồi.
Thủy Thời không dám thở mạnh.

Đối mặt với con báo hoa mai lực lưỡng, "vũ khí" có tính sát thương mạnh nhất trong tay cậu hiện giờ chỉ có mấy vốc hạt dẻ gai.

Bắp thịt toàn thân Thủy Thời căng ra, mồ hôi lưng túa ra như tắm.
Hai chục năm sống trên đời cậu chỉ từng chạm được đến con mèo, đã vậy còn bị cào cho chảy máu.

Mà báo hoa mai là loại thú săn mồi giỏi hơn cả hổ và sư tử bởi sự nhanh nhẹn và quyết liệt của chúng.
Run cầm cập, Thủy Thời giơ gùi mây, sẵn sàng ụp gùi hạt dẻ gai vào mặt con báo coi như sự vùng vẫy sau cùng.
Nào ngờ con báo hoa mai lại bỗng lùi về sau và cong lưng gầm ghè uy hiếp.

Thủy Thời sửng sốt, đống hạt dẻ gai này đáng...!đáng sợ đến vậy sao?
Nhưng không có thời gian nghĩ ngợi thêm, cậu phải tranh thủ thời gian bỏ chạy gấp.
Thế là Thủy Thời ôm gùi chạy thục mạng, tuy nhiên vừa mới quay đầu cậu đã thấy một người nằm sấp trên chạc cây khổng lồ ngay phía sau lưng!
Hắn bày ra tư thế như dã thú, tứ chi chạm đất, lông tóc rung lên, đồng tử lập lòe, răng nhọn nhe ra hăm dọa trong lặng lẽ.
Một Thủy Thời vốn có thể kiên cường đối mặt với con báo hoa lại bỗng thét lên và ngồi phịch xuống đất khi đột ngột trông thấy Phù Ly bừng bừng sát khí trong trạng thái thú đằng sau.

Số vũ khí hạng nặng- hạt dẻ lông cũng rơi khỏi gùi và lăn ra đầy đất.
Phớt lờ cậu thú cái nhát gan, Phù Ly nhe răng, hai tay dang rộng, rồi hai chân bỗng vận sức và nhảy bổ về phía con báo hoa mai cả gan xuất hiện ở lãnh địa của hắn.
Báo hoa mai ngang ngược bấy lâu nay lập tức xoay người bỏ chạy trước uy thế của Phù Ly.

Chẳng qua dù nhanh nhạy nhưng nó vẫn bị Phù Ly xô ngã, một người một thú vần nhau điên loạn.
Cảnh giao tranh làm Thủy Thời chết sững.
Cậu từng gặp hình dáng nhàn nhã sau giờ đi săn của Phù Ly, nhưng mới chỉ vậy mà cậu đã thấy áp lực ghê gớm như đứng trước một kẻ không phải con người.

Huống hồ là cảnh đánh giáp lá cà tàn bạo dã man đang diễn ra ngay trước mắt.
Không có vũ khí, không có giáp trụ, chỉ có răng nanh và da thịt.
Không bao lâu sau, Phù Ly ném con báo đầm đìa máu lên thân cây đổ đằng xa, không quan tâm đến nó nữa.

Giữa thời tiết giá băng, lồng ng.ực rộng rãi của hắn phập phồng, thở ra khói trắng, hắn quẹt máu dính trên miệng rồi bước lại chỗ Thủy Thời.
Thủy Thời ngồi thẳng đơ dưới đất, ôm chiếc gùi mây, hạt dẻ gai vương vãi đầy đất, tay cậu vô thức siết chặt một cọng rau cần.
Phù Ly không hiểu, chẳng phải đã đi săn cho cậu ta rồi à, sao còn phải kiếm cỏ dại ăn? Thú cái thường ăn cỏ hả? Lão thợ săn không nhắc tới điều này.
Nhìn Phù Ly đến gần, Thủy Thời bất giác lùi về sau, Phù Ly thấy vậy thì bước chân liền khựng lại.
Hắn đánh hơi được mùi sợ hãi, thú cái hắn nhặt về đang sợ hãi, giống như đám thú ở Đông Sơn, sợ hãi hắn, dọa dẫm hắn, tránh xa hắn.
Vì thế, Phù Ly xoay người toan nhảy lên cây.
Lúc này Thủy Thời lại chợt hoàn hồn.

Mắt nhìn sắc trời đã sậm, bụng nhủ Anh Mắt Vàng chưa từng làm mình đau, thậm chí hình như lần nào anh ấy cũng cứu mình.
Ngửi mùi tanh máu váng vất xung quanh, Thủy Thời run rẩy hỏi: "Anh anh anh...!anh có bị thương không? Em...!em có vải."
Phù Ly quay phắt đầu.


Ánh mắt hơi rực sáng dưới ánh trăng, hắn thấy- một cách rõ ràng- bé con đang rúc mình thành cục, nước mắt khô queo, cái mũi sụt sùi nước mũi, trông khá là đáng thương.
Thế là hắn tạm thời gạt đi cơn phiền não và bước về phía Thủy Thời.
Vừa bước hắn vừa nghĩ bụng, khả năng đây chính là bí quyết sống sót của con thú yếu ớt này.

Mà xem ra cũng khá là hữu dụng, bởi chính vì bộ dáng ấy nên hắn mới kiên nhẫn và nhường nhịn cậu ta hết lần này đến lần khác.
Phù Ly không biết rằng bộ dạng của Thủy Thời chỉ có tác dụng với mỗi một mình hắn.
Suy cho cùng, làm gì có con thú nào rủ lòng thương với con mồi của mình? Chúng chỉ cần biết con mồi ngon hay dở mà thôi.
Phù Ly đến trước mặt Thủy Thời rồi dùng một tay xách người ta lên.

Ở cự ly gần Thủy Thời thấy Phù Ly không một vết xước, chẳng qua nóng nên toát mồ hôi là cùng.

Cậu thấy hơi hơi hốt hoảng khi biết đối phương muốn nhấc mình lên.
Cậu cảm giác chỉ cần dùng thêm ít sức là cánh tay đang ghì gáy cậu có thể dễ dàng xé xác cậu.
Thủy Thời không dám phản kháng, không dám nhặt số hạt dẻ gai rơi vãi linh tinh, chỉ dám ôm cái gùi đã rơi quá nửa đồ.

Rồi cậu co đầu rụt cổ, mặc cho anh chàng mãnh thú xách mình đi như xách một con mèo.
Phù Ly di chuyển cực kỳ nhanh, có đôi khi cặp chân dài nhảy một cú ung dung mà được hơn mười mét.

Chẳng bù cho Thủy Thời, chân đã ngắn lại còn phải đi đường vòng mỗi khi gặp dốc đứng, chưa kể đến việc phải để ý dấu hiệu để tìm đường.
Phù Ly băng qua lối tắt, vượt qua vách đá dựng đứng, chốc lát sau Thủy Thời đã được đem trở lại nhà cây.

Nhớ tới cảm giác rơi tự do rồi lại được đỡ lấy trên mỏm núi vừa rồi, Thủy Thời cảm thấy hơi "say xe" một tí.
May là thả cậu xuống xong thì anh chàng mãnh thú cũng bỏ đi theo tiếng sói tru, dưới tán cây cổ thụ hiện giờ còn mỗi mình cậu và con sói nhỏ.

Bắt chước tiếng sói tru vừa rồi, Sói Con nghển cổ, "à hú" một tiếng vào tai nghe mềm oặt.

Nào ngờ đang à-hú dở thì nó bất cẩn sặc nước miếng, thế là lại bắt đầu ho sù sụ.
Buồn cười, Thủy Thời xoa lưng cho bé thú đang tựa bên chân mình.


Bộ lông mềm mại của Bé Sói Trắng xoa dịu nỗi sợ vừa rồi của cậu.

Ngồi một lúc thì chân lại có sức, cậu liền đứng dậy lấy một khối thịt cừu nướng còn dư cho bé sói con...
...!với mưu đồ chặn họng nó.

Vì cái giọng non nớt của nó không những không dọa được kẻ địch mà còn có khả năng mời thú dữ tới xơi.
Xong xuôi, thở phào nhẹ nhõm, Thủy Thời lại gần bếp lửa dưới tán cây, dùng gậy gỗ bới bới lòng bếp và nhận ra vẫn còn tàn lửa.

Chèn thêm cả đống củi hồi trưa quả là một quyết định đúng đắn.
Tiếp theo cậu nhồi lá khô vào bếp, đun sôi nước, rồi cắt một khối thịt hươu đông cứng trên nhà cây xuống đặt vào nồi hầm.

Trong quá trình chờ đợi, cậu sơ chế nấm, rau cần, và bỏ loại nấm không sợ bị nhừ vào canh thịt hươu trước.
Rau cần không dễ bảo quản nên phải ăn ngay, do đó Thủy Thời chỉ để lại ít nấm trắng cho lần sau sử dụng.
Không mất bao lâu, mùi canh thịt bốc lên theo hơi nước mịt mờ, hương ngọt của thịt hươu xen lẫn vị thanh của nấm lan tỏa trong không khí.

Sói Con nhả khúc xương cừu, mò mẫm đến bên Thủy Thời, trông như chỉ chực nhảy bổ vào nồi nước.

Thủy Thời ôm Sói Con và xoa đôi tai xù của nó, "Ngoan nào, thịt chưa chín nữa."
Vừa nói cậu vừa tiện tay ném hạt dẻ vào bếp lò, lửa bập bùng ít lâu thì bắt đầu phát ra tiếng "tí tách" quen tai.
Khi canh hầm gần chín hẳn, Thủy Thời mới ngắt nhỏ rau cần, ném vào nồi nước, rồi dùng một cành cây sạch sẽ khuấy qua loa.
Như vậy, một cậu ca nhi yếu nhớt và một con sói nhỏ háu ăn, hai người thật thà ngồi canh bên bếp lửa, chờ được nếm bữa ăn sáng tạo đầu tiên trong ngày.
Ánh lửa ấm áp phủ lên mình họ, soi bóng hai cái đầu nhỏ xinh và ngoan ngoãn giữa đêm khuya giá rét.
Phù Ly đi săn cùng bầy sói trở về gặp đúng cảnh tượng này.
Hắn vắt con lợn rừng lên cành cây, bản thân nằm giữa chạc cây, tầm mắt hướng xuống hai bóng lưng bên bếp và quan sát họ.
Mãi đến khi canh thịt hoàn thành và hương thơm xộc vào mũi, Phù Ly mới xách con mồi mới trong tay rồi nhảy từ chạc cây đang đứng sang cây cổ thụ.

Không hiện thân, hắn ném con lợn rừng đánh "ruỳnh" một tiếng xuống ngay trước mặt Thủy Thời.
Thủy Thời sợ hết hồn chim én, mới kịp cảm giác có vật gì rơi độp trước mắt là đôi chân đã sợ hãi nhảy phắt ra xa! Cặp chân mới đúng là không thể linh hoạt hơn được nữa, tiềm lực con người quả nhiên là vô hạn.
Lúc thấy rõ con lợn rừng là cậu hiểu ngay Anh Mắt Vàng đã trở lại.

Ngày nào anh ấy cũng đưa con mồi đến, may mắn làm sao, nếu không mình đã chết đói từ lâu.
Sói Con đớp canh thịt sùm sụp từ trong chiếc bát vỡ, không buồn quan tâm đến mọi diễn biến bên ngoài.


Cu cậu mới cai sữa xong đã bị canh thịt mua chuộc, hoàn toàn tin Thủy Thời là một con thú lương thiện, lương thiện như mẹ đẻ của nó.
Phù Ly xoắn mày, hắn cảm giác thằng nhãi này nhà Vua Sói phế rồi, chỉ biết ăn, sợ sau này không gánh vác được bầy đàn mất.
Về phần Thủy Thời, cậu hết nhìn con lợn rừng nhỏ lại đến nhìn tán cây đen kịt, chần chừ chốc lát, cậu bới số hạt dẻ mới nướng ra.

Cậu thử qua rồi, ăn vừa ngon vừa chắc thịt.
Cậu liền lên ban công ngoài nhà cây rồi vẫn như lần trước, cậu đặt số hạt dẻ nóng được bọc kín bởi lá cây lên tấm ván dưới đất và gọi, "Anh nếm thử nha, cái này ăn ngon lắm đấy."
Rồi cậu lại lưỡng lự một hồi trước khi im lặng bước xuống cầu thang từng bước.
Khi ngoảnh đầu lần nữa, cậu thấy Anh Mắt Vàng không khoắng sạch đồ ăn như thường lệ mà ngồi ngoài ban công và cẩn thận ngửi đống hạt vốn hằng quen thuộc kia.
Yên lòng, Thủy Thời bước trở lại bên bếp lò ấm áp và chuyên chú thưởng thức bữa tối của mình.

Tuy vẫn không có gia vị nhưng nấm và rau cần đã khử mùi tanh cho thịt, thậm chí là gợi dậy mùi thơm nguyên chất của thịt hươu.
Cậu húp một hớp canh lợn cợn váng mỡ trắng nhờ, vừa nóng hổi vừa giàu dinh dưỡng, thỏa mãn cực kỳ.
Ăn xong ngẩng đầu, cậu thấy anh chàng dã thú vẫn ở ngoài ban công.

Ánh trăng lụa là xuyên qua tán cây, đáp xuống người chàng dã thú, khiến hắn trông trầm lắng hơn bình thường.
Nương theo ánh trăng, Thủy Thời nhận ra Anh Mắt Vàng vẫn còn ngồi nghiên cứu hạt dẻ.

Bàn tay to lớn mà gân guốc của hắn bốc một hạt lên, lật qua lật lại, song không tách ra ăn.
Thủy Thời gãi gãi đầu, bới mấy hạt dẻ còn vùi trong tro bếp ra rồi đi lên cầu thang mây.

Có điều cậu không lên hẳn ban công mà chỉ đứng ở lưng chừng bên dưới.
Phù Ly giương mắt nhìn cậu.

Thú cái nắm một vật đen sì, ngón tay nhỏ nhắn tách bỏ lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, để lộ nhân vàng ruộm bên trong.

Sau đó ngay trước mặt hắn, cậu thả hạt vàng vào miệng rồi híp mắt nhai vui vẻ.

Nhai xong cậu biểu diễn thêm lần nữa và ra hiệu cho hắn ăn theo như vậy.
Phù Ly nhìn thú cái, cũng híp mắt, nhưng lại ném thẳng hạt dẻ vào miệng, nhai rộp rộp, nuốt thịt vàng bên trong rồi nhổ lớp vỏ cứng ra ngoài.
"..."
Lại thấy thú cái tròn mắt nhìn hắn với vẻ rất đỗi ngạc nhiên, sau đó bước thùng thùng xuống cầu thang, không thèm quan tâm đến hắn.
Phù Ly nhếch mép, lại ném một hạt dẻ vào mồm.
Chà, cũng khá là ngon miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi